Trong khi các thực tập sinh bận rộn luyện tập chuẩn bị tham gia cuộc thi, tập một của chương trình cuối cùng cũng lên sóng. Tất nhiên là vì thời lượng có hạn nên đạo diễn chỉ ưu ái quay những thí sinh nổi trội nhất.

Người xem lâu năm và người xem vì Idol nhà mình tích cực hưởng ứng, vừa xem vừa để lại bình luận trên diễn đàn. Fans của Tống Hoài Sâm, fans của Kỳ Ân, kể cả fans của bốn người Mộ Lăng Thần cũng lũ lượt kéo vào xem.

Người hâm mộ cũ của FStar xem như được một bài học nhớ đời, cũng vì idol nhà mình quá thiện lương với mình nên mới không coi ai ra gì nhảy lên đầu Bùi Ôn Hạ ngồi. Giờ nhóm cũng tan rã, Mộ Lăng Thần không còn tốt tính được như trước nữa, cũng không livestream trò chuyện với fans.

Vẫn có số ít fans cuồng tất cả là tại Bùi Ôn Hạ nên các anh mới quay lưng với mình, không muốn nhìn rõ sự việc.

Fans của chương trình nhiều vô số kể đủ các thể loại từ già trẻ đến lớn bé, quan trọng là, bọn họ cũng không quá mức cảm tính, bất mãn với đám fans trẻ rất nhiều.

Ai lại đi phê phán mãi một người chỉ vì mấy tin đồn nhảm trên ba tờ báo lá cải? Động vật nhai lại à?

Xem chương trình là để giải trí, nghe nhạc, vote cho ca sĩ mình thuận mắt, thư giãn thoải mái. Vì vậy nên, những comment mắng chửi Bùi Ôn Hạ không còn, còn lại đều là những bình luận thảo luận nhan sắc, phần diễn của các thí sinh.

[Nghe Sở Hàn hát cái tui tỉnh lại liền luôn!]

[Đường Hiểu Vi đẹp không góc chết!]

[Kỳ Ân múa đẹp kinh!]

[Chất lượng nhan sắc của kì này đỉnh ghê á!]

[Đến fans lâu năm như tui mà còn thấy kích thích nữa mà!]

[Tui vào đây xem chỉ vì Bùi Ôn Hạ hát nhạc của waifu* tui quá đỉnh chứ nào giờ có xem show đâu!]

*Vợ ảo, gái 2D, những nhân vật nữ trong anime

[Vote đi! Vote đi!]

_________

Một ngày trước khi thi đấu.

Lưu Phi tắt máy phát nhạc, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau đổ: “Rồi, dừng ở đây.” Bình thường cậu ta chỉ dành ra 4 tiếng để tập nhảy, Bùi Ôn Hạ ác hơn, tập 6 tiếng còn đòi tập.

Bùi Ôn Hạ lấy khăn tay lau mặt, liếc nhìn ba người đổ gục dưới sàn. Lúc trước cậu không theo kịp tiến độ với nhóm Mộ Lăng Thần, cũng cảm thấy gian nan như vậy, nên cậu không hối thúc hoặc chê trách gì ai.

Cộp.

“Ôn Hạ ơi! Đ-Đi ăn không em?” Đường Hiểu Vi không tùy tiện bước vào phòng tập của nhóm khác, chỉ đứng ở ngoài cửa, nói vọng vào.

Cậu liền trả lời: “Đi.” Đói meo rồi.

Rồi quay sang nhìn đồng đội: “Mấy cậu đi không?”

Tống Hoài Sâm chưa từng cảm thấy mệt mỏi như bây giờ, lúc nào cậu nhóc cũng chỉ đứng yên một chỗ hoặc là ngồi, chưa bao giờ phải vận động cuồn cuộn như vậy.

Lưu Phi, Yến Tử Chu chân muốn rút gân, tiếc nuối lắc đầu. Bọn họ có lòng mà không có sức.

Bùi Ôn Hạ: “…” Có vẻ như lượng tập khi còn ở FStar không phải thực tập sinh nào cũng chịu đựng được.

_______

Nhà ăn.

Bốn người, thêm một con Bùi Ôn Hạ, tìm một góc trống ngồi xuống ăn cơm.

Mộ Lăng Thần và Diệp Lạc Dương được phân vào cùng một nhóm, Đường Hiểu Vi, Tần Sở Hàn ở khác nhóm. Chưa gì mà cậu đã mơ hồ đoán được top 3 nằm trong tay ai.

Mộ Lăng Thần hỏi thăm: “Việc luyện tập thế nào rồi?”

Bùi Ôn Hạ gặm chân gà: “Ổn lắm, xong rồi.” Phần vũ đạo của bài hát cũng không quá kịch liệt, chỉ là Tống Hoài Sâm có chút kéo chân sau nên mới giảm tiến độ.

Diệp Lạc Dương vớt hành ra khỏi đĩa tôm rang, cười khinh bỉ: “Xong rồi? Chẳng lẽ cậu định trưng cái mặt vịt vàng* ra biểu diễn? Chủ đề nhẹ nhàng chứ không phải đưa tang, cậu muốn bị đuổi cổ sớm đấy à?”

*Con vịt có cái mặt ngáo ngơ trong Anime Pokemon

Bùi Ôn Hạ: “…” Tuy cậu không biết vịt vàng là con nào nhưng có cảm giác bị xúc phạm.

Bùi Tranh quen giữ bộ mặt lạnh, vì làm việc trong sòng bài, nhà cái phải thể hiện ra vẻ mặt không biến sắc, không vui không buồn để không bị người khác bắt bài. Với lại, hoàn cảnh của cậu cũng không cho phép cậu phát triển tình cảm cá nhân.

Bây giờ có kêu Bùi Ôn Hạ cười lên thì cậu cũng không tự dưng mà cười được.

Mộ Lăng Thần suy nghĩ một chút, đề nghị: “Ăn xong em cùng anh đi gặp thầy Lạc đi.” Anh đã tập với nhóm xong rồi, ngài mai cứ phát huy như bình thường là được.

Cậu cắn muỗng: “Thầy Lạc Minh Tuyền?”

Diệp Lạc Dương chậc lưỡi: “Chứ cậu nghĩ còn thầy Lạc nào nữa? Cũng đâu khi không mà giám khảo lại có ảnh đế đâu.” Bùi Ôn Hạ ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế này, lỡ vào chung nhóm có tên nào ranh mãnh thì làm sao đấu lại người ta đây. Không làm hắn bớt lo gì hết.

Cái thói xấu này của Bùi Ôn Hạ nên cải thiện càng sớm càng tốt, có idol nào đứng trên sân khấu lớn với bản mặt thờ ơ trước lời cổ động của fans đâu? Dựa vào dáng vẻ nhàn nhạt đó thì ai thèm vote cho?

Mới vòng một mà rớt thì hơi mất mặt, thành viên cũ của FStar mà có trình độ như vậy thì 4 người bọn hắn cũng sẽ bị chế giễu. Chứ không phải hắn lo cho cậu hay gì đâu.

Bùi Ôn Hạ đẹp mắt như vậy, cười lên chắc chắn càng xinh đẹp.

Mộ Lăng Thần bật cười, giải thích: “Nghe nè Ôn Hạ, idol không chỉ truyền phát nội dung của bài hát thông qua lời nhạc cùng giọng hát.”

Anh chuyên chú nhìn cậu: “Chúng ta cần truyền tải cảm xúc chính thông qua biểu diễn nét mặt của chính mình. Sau này khi quay MV*, quảng cáo hay VCR*, em phải diễn thật đạt.”

*MV: Video âm nhạc

*VCR: Một dạng video intro về nghệ sĩ được trình phát ở các sự kiện âm nhạc lớn

Bùi Ôn Hạ lắng tai nghe, đưa mắt nhìn anh, chớp nhẹ đôi mắt.

Cậu cảm thấy mình nên ôn lại kiến thức căn bản của chuyên ngành lần nữa, chân gà mới gặm được một nửa cũng hết thơm. Không những phải hát và nhảy, còn phải học diễn, sao nghiệp vụ của Idol rộng thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play