Trong bếp.

Mộ Lăng Thần thấy Bùi Ôn Hạ tìm đến, tranh thủ rửa cái bát cuối cùng còn sót lại: “Sữa của em anh đã nhờ Sở Hàn mang ra giúp rồi í.”

“Không, chuyện khác cơ.” Bùi Ôn Hạ đi tìm Mộ Lăng Thần đo tiền lương. Nếu mỗi tháng Bùi Ôn Hạ chỉ nhận được 8 triệu, vậy đúng là đã nghèo còn gặp cái eo.

Mộ Lăng Thần thấy cậu nghiêm túc hỏi thăm, cũng nghiêm túc trả lời: “Tiền lương của em khi tham gia <Một Ngày Với Sao> là 80 triệu. Còn show diễn tuần trước là 150 triệu, ít hơn so với bọn anh một chút.” Center có thưởng riêng, vocal cũng có thưởng riêng, Bùi Ôn Hạ thì chỉ hát phụ, nhảy phụ trợ nên hơi ít.

Bùi Ôn Hạ tính sơ cũng thấy mình phải được 200 triệu, nhưng con số 8 nhìn thế nào cũng không thay đổi, cảm thấy sai sai.

Cậu chau mày: “Tôi chỉ nhận được 8 triệu cho show diễn, còn chương trình lần trước tham gia, tiền vẫn chưa có.”

Mộ Lăng Thần nghe vậy cũng thấy tình hình nghiêm trọng, nhăn mi: “Cho anh mượn điện thoại của em một lúc.” Tiền lương cho show diễn quay xong sẽ phát liền, không có khả năng đến bây giờ còn chưa có. Bùi Ôn Hạ sẽ không nói dối về vấn đề tiền bạc, anh tin cậu cũng không phải là loại người như vậy.

Cậu đưa điện thoại cho anh rất dứt khoát, ra sô pha ngồi chờ kết quả. Bùi Ôn Hạ là thần tượng đã kí hợp đồng cao cấp với công ty, tuy cậu ta vướng phải rất nhiều tin đồn thật giả lẫn lộn nhưng vẫn nổi danh, số lượng tìm kiếm cũng thuộc hàng top. Idol nổi lên nhờ tai tiếng cũng có không ít, thêm một Bùi Ôn Hạ cũng không là gì.

Vậy thì chỉ có một cách nói, cao tầng trong công ty, có người muốn chỉnh Bùi Ôn Hạ, hoặc là dùng cách ăn bớt ăn xén tiền lương để cậu biết khó mà lui vòng.

Công ty quản lý cũng không có ra mặt cho Bùi Ôn Hạ, chứng tỏ bọn họ không tin vào tiềm năng của cậu. Bị thủ trưởng đì, làm Bùi Tranh cậu gặp nhiều.

Rầm!

“Hiểu Vi! Hiểu Vi! Cậu chờ chút!” Mộ Lăng Thần lúc nào cũng nhẹ nhàng nói chuyện, chưa thấy anh cao giọng lần nào, thu hút những người còn lại.

Cạch!

“Cứ để đó cho mình.” Đường Hiểu Vi chỉ để lại một câu nói đã xông ra ngoài.

Diệp Lạc Dương còn tưởng xảy ra sự kiện gì, lo lắng: “Hai anh cãi nhau à? Có cần em đuổi theo không?” Hai người này mà cãi nhau sao, chưa từng thấy. Mộ Lăng Thần và Đường Hiểu Vi ở một mức độ nào đó, khá giống nhau.

Mộ Lăng Thần lắc đầu, vẫy tay với cả nhóm: “Anh biết cậu ấy đi đâu, mấy đứa theo anh luôn đi.”

Diệp Lạc Dương khóa cửa phòng, bỏ chìa khóa vào túi áo, khó hiểu: “Đêm hôm rồi anh ấy còn đến văn phòng của kế toán trưởng để làm gì? Người khác cũng tan ca cả rồi.”

Bùi Ôn Hạ ngộ ra: “Là vì tiền lương của tôi?”

Tần Sở Hàn nắm được trọng điểm: “Tiền lương của anh?” Chẳng trách lúc nãy lại hỏi hắn nhận được bao nhiêu tiền, hắn còn tưởng cậu muốn mượn.

Mộ Lăng Thần trầm giọng, nói ngắn gọn: “Bọn anh nghĩ là có người nào đó đã ăn chặn tiền lương của Ôn Hạ.” Bùi Ôn Hạ có flop tới cỡ nào thì vẫn là cây rụng tiền của công ty, thế mà trong 4 tháng qua, nhận được tiền lương ít ỏi cộng lại cũng chưa tới 20 triệu.

Diệp Lạc Dương nghe xong bất bình, tăng tốc độ chạy tới trước cửa thang máy: “Làm ăn cái kiểu đó thì đúng là quá đáng mà! Anh Hiểu Vi làm đúng lắm! Bùi Ôn Hạ có ngốc tới mấy thì vẫn còn nhân quyền mà!”

Tưởng tượng tới cảnh Bùi Ôn Hạ cố rách áo ôm đáng thương bất lực với số tiền lương ít ỏi đóng tiền viện phí cho mẹ còn không đủ, cảnh cậu gánh nặng đầy vai rồi lựa chọn nhảy lầu, hắn vừa thương vừa tức.

Bùi Ôn Hạ hắt xì một cái: “…” Đang bênh hay đang mắng vậy?

Cậu chưa kịp mặc thêm áo khoác đã chạy ra ngoài, ăn mặc quần đùi với lại vừa mới tắm xong, có hơi lạnh.

Tần Sở Hàn khoác áo sơ mi đang mặc lên vai cho cậu, hắn vẫn còn một lớp áo thun nữa: “Cẩn thận cảm lạnh.”

Bùi Ôn Hạ tròn mắt nhìn, mặc vào, tay áo dù đã xắn lên nhưng vẫn còn dài: “Cảm ơn.” Cậu em út vô cảm trong tưởng tượng cũng không vô cảm lắm.

Tần Sở Hàn gật đầu, không hiểu sao hắn cảm thấy tâm tình rất tốt khi nhìn thấy Bùi Ôn Hạ mặc áo của mình.

Nhưng có thứ làm cậu thắc mắc: “Nhưng tại sao Hiểu Vi lại chạy đi tìm kế toán vậy?” Con cừu ngốc này, lỡ như bị người ta đem bán, hay vụng về tới nổi đập mặt vào cửa, trái lại càng làm mọi người lo hơn.

Mộ Lăng Thần nhớ ra: “À, em mất trí rồi. Thật ra ba của Hiểu Vi là chủ tịch của chúng ta ấy.” H.V Entertainment cũng là viết tắt tên tiếng việt của con trai cưng ông ấy.

Bùi Ôn Hạ đồng tử chấn động: “Nghe nói chủ tịch là người ngoại quốc, ba của Hiểu Vi?” Đường Hiểu Vi nhút nhát rụt rè mà lại có gia thế khủng như vậy? Cậu hoang mang rồi.

Tần Sở Hàn bước chân vào thang máy: “Anh ấy là con lai Việt Pháp.”

Bùi Ôn Hạ hiểu: “Ồ.” Ra là tóc màu vàng thật, không phải hàng nhuộm.

Mộ Lăng Thần còn nói thêm, cho không khí bớt khẩn trương: “Sở Hàn của chúng ta cũng là con lai đấy.”

Bùi Ôn Hạ lại hiểu ra: “Ồ.” Ra là không phải phẫu thuật thẩm mỹ thật.

______

Văn phòng trưởng kế toán.

Bốn người đến vừa lúc nhìn thấu Đường Hiểu Vi đen mặt, phía sau còn có kế toán trưởng cẩn thận dè dặt theo sau. Bà ta sợ, không hiểu ra sao lại bị sờ gáy trong lúc tăng ca.

Mộ Lăng Thần bước đến: “Hiểu Vi, đã bảo cậu ngày mai hẵn đến rồi mà. Vậy, sao rồi?”

Đường Hiểu Vi buồn bực: “Là tổng phụ trách.”

Tổng phụ trách cũng là người phụ trách dự án của FStar, tiền lương từ phòng kế toán sẽ đến tay lão, sau đó lão mới chuyển sang cho cả nhóm. Lão cũng là người đề xuất thay Bùi Ôn Hạ ra, cho Kỳ Ân vào nhóm.

Tổng phụ trách có vai trò rất quan trọng trong công ty, lịch làm việc, tiền lương, tiền thưởng của nhóm đều qua một tay ông ta xử lý.

Cả bọn lại di chuyển đến thang máy, lên tầng 30.

Bùi Ôn Hạ ngáp một cái: “…” Không phải đi khuyên nhau về nhà ngủ à? Sao lại lên?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play