Ngay khi chiếc giày bay đến, Bùi Ôn Hạ đã bình tĩnh xoay người tránh được, miệng vẫn còn ngân nga lời ca. Muốn làm một thần tượng chuyên nghiệp, nhạc còn vang thì vẫn còn hát.

Này còn kém bị đánh hội đồng nhiều lắm, may mà không tạt axit. Là chất lỏng thì khó tránh rồi.

Cậu biết Bùi Ôn Hạ danh tiếng tệ hại, đa số đều là fans của bốn người kia bất mãn với cậu ta vì không làm việc đàng hoàng, cả ngày theo đuổi tình yêu, cặp kè với mấy ông lớn, làm tiếng xấu của FStar lan xa. Cậu ta đã từng nhận được thư đe dọa nặc danh gửi đến, quá đáng hơn nữa là xác chuột chết, máu gà, sâu róm.

Tiếng nhạc vừa ngừng, Bùi Ôn Hạ nhìn khắp nơi, sân khấu rải đầy lightstick, cái gì quăng được đều ném.

Cậu nhướng mày: "Không thể tin được, fans của FStar lại không có ý thức như vậy." Không đáp trả gì đó, cậu thấy rất bứt bối.

Khán giả sôi nổi đáp trả, bọn họ người nhiều, lực lượng đông đảo, mới không thèm sợ con sâu làm sầu nồi canh:

"Nói gì hả?!"

"Hát xong thì cút đi!"

"Ý thức kém phải là mày mới đúng!"

"Tụi này fans của FStar, là Four đó hiểu chưa!"

"Cuốn gói khỏi giới giải trí đi!"

Phần hát hò của mình đã xong, cậu không lo lắng sẽ làm mất mặt cả nhóm nữa, đối với khán giả ồn ào chỉa đầu mâu về phía mình, nói một tràng: "Đây là buổi live đầu tiên của các idol yêu thích của các người, làm rộn nữa lên đi, sau này mấy anh ấy mới không dám mở show hát cho mấy người nghe nữa. Liveshow đầu tiên sau khi debut có ý nghĩa rất lớn đối với idol của mình thế nào mà cũng không biết."

Bùi Ôn Hạ thấy đã đến giờ thay người, xoay người đi về phía cánh gà, châm biếm: "Fans giả."

Khán giả: "..." Đúng là giận quá mất khôn.

Đúng là bọn họ đến đây để ủng hộ cho Album mới của các anh nhà, thưởng thức âm nhạc. Nhưng khi thấy Bùi Ôn Hạ mặt dày nhàn hạ đứng trên sân khấu, dựa hơi của các idol nhà mình để ra mắt. Bọn họ lại nổi sung lên, tìm cách bắt chẹt cậu cũng là để trút giận cho các anh, mà quên rằng FStar là một tập thể có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục.

Phần biểu diễn cuối cùng là của Tần Sở Hàn, nhưng nhìn bãi rác mà bọn họ xả trên sân, đám người hối hận.

Đi qua bước ngoặt sau cánh gà, Bùi Ôn Hạ ngẩng đầu nhìn người đi tới. Tần Sở Hàn bước đến, chủ động mở lời: "Anh vất vả, làm tốt lắm." Bùi Ôn Hạ vừa mới rất ngầu, hắn không nỡ chê trách gì hơn.

Bùi Ôn Hạ có thể cảm nhận được thiện ý từ em út của nhóm, gãi đầu: "...Ừ." Cậu cảm thấy mình có hơi trẻ con khi chống đối khán giả.

______

Trên xe.

Lâm Trì lái xe, qua kính xe cười cười nhìn năm người: "Hôm nay mấy đứa vất vả rồi, về nghỉ ngơi cho khỏe rồi đợi lịch trình kế tiếp nha."

Xe 6 chỗ rộng rãi, mỗi người ngồi một ghế, Bùi Ôn Hạ kiệt quệ cùng cực, nằm nghiêng ở băng ghế sau, một ngón tay cũng nhấc lên không nổi. Lượng vận động viễn siêu mấy ngày cộng lại, eo của cậu muốn đứt ngang.

Mộ Lăng Thần bật cười, vẻ mặt phờ phạc của cậu chọc cười anh: "Em ráng chịu chút nha, về nhà rồi chúng ta ngâm nước lạnh cho khỏe."

Đường Hiểu Vi cũng tỏ vẻ có thể cho cậu dùng chung dược phẩm: "A-Anh anh còn một ít dược liệu bổ, e-em muốn dùng không?"

Bùi Ôn Hạ lắc đầu: "Tôi muốn ăn cơm à." Thuốc bổ, thuốc đông y, nghĩ tới cái hương vị đăng đắng, lờ lợ đó, cậu đã muốn phun.

"A!" Diệp Lạc Dương lướt lướt điện thoại xem có gì đáng chú ý không. Ngay lập tức bị một bài đăng hấp dẫn tầm mắt.

Mộ Lăng Thần ngồi kế bên hơi giật mình: "Sao vậy?"

Diệp Lạc Dương trợn tròn mắt: "Là bài đăng xin lỗi của trưởng fandom chúng ta, anh nhìn nè, mới đăng 5 phút mà hơn mấy trăm nghìn like rồi."

Tần Sở Hàn cũng cúi đầu xem di động, phần biểu diễn cuối có vài phút là giao lưu với fans, nhưng hát xong hắn liền cúi người chào một cái rồi bỏ đi, chắc khán giả nghĩ hắn không vui.

Trưởng fans lập tức đăng bài chân thành xin lỗi vì những hành động quá khích của bọn họ. Fans cũng không muốn thần tượng mình yêu thích không thích mình.

Có thể đoán được, buổi live đầu tiên của FStar tuy hơi trắc trở nhưng thành công rực rỡ, fans cũng tăng, nhiệt độ thảo luận cũng cao.

Diệp Lạc Dương vẫn không vui nổi: "Chỉ có Bùi Ôn Hạ là không được xin lỗi? Ném đồ vật vào người khác rồi còn làm như chuyện đương nhiên! Bùi Ôn Hạ cậu ngốc vừa nó." Là hắn, hắn liền cool ngầu bỏ đi, không hát hò gì tiếp.

Bùi Ôn Hạ trái lại an tâm, cậu không muốn vì mấy câu khiêu khích của mình mà làm 4 người mất fans: "Tôi cũng không bị ném trúng, chuyện nhỏ thôi."

Cậu muốn làm cho người khác tự nguyện thích mình, cho nên biết nặng biết nhẹ, không nên tùy hứng. Lúc làm Bùi Tranh bị nhiều người ghi hận tới nổi muốn hành hung. Ném đồ vật, chửi mắng vẫn còn nhẹ nhàng lắm.

Lâm Trì chạy xe vào gara, xen vào thông báo: "Anh đã đặt bàn ở một nhà hàng dưỡng sinh cho mấy đứa rồi, về phòng thay quần áo tí nữa anh đến đón."

Mộ Lăng Thần mở cửa xe cho cả nhóm, bước xuống đầu tiên: "Anh đưa em địa chỉ đi, lát tụi em qua đó luôn. Hôm nay anh chạy ngược chạy xuôi cả buổi rồi, vẫn nên về sớm với chị dâu đi."

Lâm Trì cũng không chấp nhất: "Vậy được, mấy đứa ngủ ngon."

Bui Ôn Hạ cá chép lộn nhào, từ ghế trong lộn ra ghế ngoài, cần lắm xe một chiếc xe lăn.

Mộ Lăng Thần vươn tay: "Ôn Hạ ổn không? Anh bế em xuống nha?" Đáng yêu ghê, tóc xù lên hết rồi.

Bùi Ôn Hạ cựa quậy, hai chân tê tê, mới ngồi có nửa tiếng đã bị chuột rút: "...Ầu, làm phiền anh." Tuy cậu không muốn nhờ ai giúp nhưng Lâm Trì còn chờ cậu lấy xe.

Mộ Lăng Thần nhoẻn miệng, kéo tay cậu: "Vậy anh bế em kiểu công chú-"

Bùi Ôn Hạ: "Cõng."

Một thằng đàn ông 1 mét 7 bị bế trên tay? Hình ảnh quá đặc sắc, cậu tưởng tượng không ra.

Cậu ngoan quá nên anh muốn trêu một tí, xoay người đưa lưng về phía cậu, khuỵu gối: "Rồi rồi, lên đây."

Bùi Ôn Hạ nhón người qua, ôm cổ Mộ Lăng Thần, im ru: "..." Đổ mồ hôi nhiều như vậy mà người này không hôi một chút nào.

Cũng không tệ lắm.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play