Buổi tối thời tiết vùng ven biển rất mát mẻ, nhiệt độ cũng hạ đi đáng kể, tuy không thích hợp để tắm biển đêm nhưng đi dạo cũng tốt lắm.

Bùi Ôn Hạ ba người ăn mặc thoải mái cùng nhau đi dạo dọc bờ biển, Diệp Lạc Dương nổi hứng muốn đào sò bắt tôm, thế là vừa đi vừa xách xô.

Hắn xắn tay áo, trổ tài bắt tôm: “Nghe nói biển này có tôm tít đấy, anh bắt cho hai người ăn. Bé Hạ thích ăn tôm mà, để anh bắt vài kí cho em.”

Bùi Ôn Hạ thích ăn tôm là vì món này luôn sẽ có người lột cho cậu ăn. Hành động này đối với những cặp đôi khác có thể là điều bình thường, nhưng nó lại là chuyện tinh tế nhất đối với cậu. Các anh ấy sẽ cẩn thận tách vỏ tôm ra, làm sạch rồi mới cho cậu dùng. Không phải ai cũng tỉ mỉ với người yêu như vậy, nhưng mà người đã tinh ý để tâm đến cậu thì chắc chắn người đó yêu cậu rất nhiều. Ngay cả Kỳ Ân, cậu ta bình thường ăn tôm cũng không thèm lột vỏ, vậy mà nếu có cậu ngồi ăn cùng thì lúc nào cũng để sẵn bao tay, tùy thời lột tôm cho cậu.

Cậu cũng cảm thấy y hệt như vậy, muốn đem cả thế giới của mình tặng ra ngoài, làm chuyện gì cũng thấy không đủ nhiều, muốn làm mọi thứ có thể cho các anh ấy.

Bùi Ôn Hạ ý cười tràn đầy: “Em thích lắm.”

Diệp Lạc Dương cảm thấy năng lượng tràn trề, vỗ ngực bảo đảm sẽ đào tôm cho vợ ăn đủ.

Tần Sở Hàn nghe cậu bảo thích, cũng gia nhập hàng ngũ đào tôm, chạy đi tìm xô, chạy đi tìm người hướng dẫn.

Bùi Ôn Hạ cầm đèn pin, giúp hai người soi đường.

Tần Sở Hàn lo lắng cậu đi chân trần sẽ giẫm phải vỏ sò nhỏ hay hạt sỏi nhọn, liền đưa dép cho cậu mang: “Anh cẩn thận nhé, nhớ theo sát em, đi chậm thôi kẻo ngã.”

Cậu ngoan ngoãn gật đầu.

Dù bọn họ không đào được một con nào, cậu vẫn yêu nhiều lắm.

_____

Kết quả số tôm mà Diệp Lạc Dương và Tần Sở Hàn cộng lại cũng không bằng một mình Bùi Ôn Hạ bắt được, cả hai hiện tại đang rất hoài nghi cuộc đời.

Khách sạn mà ba người đang ở có cho thuê vĩ nướng, than và bệ bếp đơn giản, cho nên cậu liền túm hai người đi mua một ít rau củ với thêm hải sản và thịt, làm một mẻ nướng BBQ tự túc.

Diệp Lạc Dương nấu ăn dở tệ nên bị đuổi đi đốt than, thái rau củ. Ngược lại là Tần Sở Hàn, học hơn một nửa công phu làm bếp của Mộ Lăng Thần cho nên nêm nếm không tệ, được phân cho việc ướp thịt. Còn cậu, tuy cũng muốn giúp nhưng lại bị hai người đuổi khéo ngồi một bên chờ ăn.

Có lần Mộ Lăng Thần phát hiện cậu dùng dao rất có nghề, còn tưởng đâu cậu cũng có kĩ năng làm đầu bếp, vui vẻ để vợ mình vào bếp làm cơm tối cho cả nhà. Đồ ăn được làm rất đẹp mắt, rất có cảm giác muốn ăn, nhưng ăn vào thì vị giác như bị tra tấn. Nhưng vợ yêu đã đích thân vào bếp, các anh không ăn thì sợ cậu buồn, cho nên nín thở mà ăn.

Bùi Ôn Hạ cũng biết đồ ăn không ngon, cho nên uể oải xong liền đăng ký học nấu ăn, hứa hẹn sẽ nấu một bữa cơm thật ngon cho các anh chồng. Hiện tại cậu làm bánh kem ăn rất ngon, không có gì để chê đấy.

Thấy cậu chán, Diệp Lạc Dương vừa gọt củ cải vừa cùng cậu trò chuyện: “Ngày mai em muốn đi đâu chơi? Leo núi ngắm bình minh? Hay là vào hang động thám hiểm?”

Cậu suy nghĩ một lát, như cá khô nằm bẹp ra bàn: “Có thể không đi bộ không, hôm nay đi nhiều quá, chân đau.”

Diệp tổng búng tay, cảm thấy mình là thiên tài của phòng kế hoạch: “Vậy ngày mai chúng ta đi đạp vịt đi, không cần phải đi bộ, không thì mướn vài chiếc xe đạp, chạy vài vòng căng gió.”

“…Anh tự đạp một mình đi.” Kế hoạch xứng đáng bị ngâm nước nóng nhé.

Diệp Lạc Dương: “…”

Tần Sở Hàn bưng thau thịt đã ướp thấm gia vị ra bàn nhỏ, vớt rau củ mà Diệp Lạc Dương đã thái cho vào trong, khuấy đều hỗn hợp gia vị, trộn thêm vài lần nữa, cảm thấy mùi vị đã được rồi, liền cho vào vỉ nướng.

Mùi thịt thơm nức mũi tràn ra không khí, làm hai người đang bụng đói meo cũng ngừng trao đổi, hít một ngụm mùi thịt.

Thơm quá.

Diệp Lạc Dương cũng tìm đũa, đứng song song nướng hải sản cho Bùi Ôn Hạ.

Tần Sở Hàn trở thịt, chờ chín đều hai mặt, gắp vào chén cho cậu: “Anh không thích đi bộ thì ngày mai chúng ta đi…Đua xe đi?”

Bùi Ôn Hạ một thời chạy xe phân khối lớn, nháy mắt cảm thấy hứng thú bừng bừng: “Được nha!”

Ba người được ăn một bữa thịt nướng no nê, nếu có thêm bia thì chắc chắn rất tuyệt, nhưng Diệp Lạc Dương và Tần Sở Hàn không gọi bia, một là vì sợ cậu say sẽ đau đầu, hai là vì bọn hắn không thích.

Cả năm người bọn họ, ai cũng đều muốn sống lâu hơn Bùi Ôn Hạ, để có thể yêu thương cậu đến cuối đời, cho nên rất chú ý dưỡng sinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play