Đứng trong phòng riêng của Cao Bách, Mạc Dao có chút sợ hãi mà không ngừng xoắn xoắn vạt áo. Bởi vì nhiều chuyện xảy ra mà cậu đã quên mất nguyên chủ từng dùng tài khoản này đi lừa tiền em trai Cao Bách. Mà hiện tại người đó là cậu...
Mạc Dao len lén nhìn về phía người thanh niên đang ngồi trên ghế với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, cuối cùng cậu không chịu nổi nữa mà nhỏ giọng gọi tên bạn cùng phòng:
"Cao Bách, tôi..."
"Tối nay tôi còn một buổi livestream nữa."
Mạc Dao ngơ ngác mà ngẩng đầu.
"Rất nhiều fan nữ từng quấy rối tôi bởi vì tôi không có bạn gái." - Cao Bách bình tĩnh mà nhìn khuôn mặt xinh đẹp có chút trắng quá mức của thiếu niên. - "Đây chẳng phải là thứ Mạc Dao giỏi nhất sao?"
"Dạ?"
Tối hôm đó Cao Bách livestream muộn hơn thường ngày. Lý do chính là bởi vì thiếu niên nào đó xấu hổ trốn ở trong phòng vệ sinh không dám ra ngoài. Cao Bách cũng không thúc giục cậu mà chỉ điểm tĩnh nghịch cục rubik trên tay. Đến khi các ô đều về đúng mặt của nó, cửa phòng vệ sinh mới từ từ mở ra mà khóe môi người thanh niên cũng vì thế mà dần cong lên. Mạc Dao mím môi kéo kéo phần váy thủy thủ xuống một chút, sau đó dùng đôi chân nhỏ bọc tất da mà dần dần tiến đến trước mặt Cao Bách.
"Không cần đội tóc giả. Dù sao tôi cũng không có ý định để bọn họ nhìn thấy mặt cậu. Bộ đồng phục có vừa với cậu không?"
Mạc Dao ngoan ngoãn gật đầu, ngón tay nhỏ nhắn vô thức vuốt phần tai đã sớm đỏ bừng. Mặc dù đã nhiều lần mặc váy nhưng cậu vẫn không thể nào quen được cảm giác mát lạnh giữa hai đùi, hơn nữa quần lót đi cùng với bộ váy thủy thủ này là... là quần lót ren.
Dẫu cảm thấy vô cùng mất tự nhiên nhưng Mạc Dao không dám từ chối yêu cầu của Cao Bách. Dù sao cậu cũng lừa tiền người ta, bây giờ bắt cậu trả lại thì chắc chắn cậu không thể trả được rồi. Như vậy Mạc Dao chỉ có thể vờ làm bạn gái Cao Bách giúp hắn đuổi đi đám fan cuồng quá thái. Thiếu niên bất giác nghĩ đến lời của em họ. Chẳng lẽ cậu chỉ thích hợp làm mấy việc không đứng đắn thôi sao?
"Giờ livestream đến rồi. Đừng căng thẳng quá. Cậu chỉ cần..." - Cao Bách ngồi xuống ghế livestream của mình sau đó hơi tách hai chân ra để lại một khoảng trống nhỏ trên ghế. - "Ngoan ngoãn ngồi ở đây là được."
Chẳng lẽ người yêu nhau hay làm vậy?
Mạc Dao ngượng chín mặt, chậm rì rì mà ngồi xuống vị trí giữa hai chân bạn cùng phòng, từ đầu đến cuối cầu đều xấu hổ không dám ngẩng đầu.
"Không sao đâu. Tôi sẽ livestream thật nhanh, được không? Đôi khi tôi sẽ bật mic trả lời comment, cậu cố gắng đừng lên tiếng."
Nếu không sẽ thu hút càng nhiều kẻ bệnh hoạn hơn đấy.
Những lời này Cao Bách không nói ra vì sợ dọa thiếu niên. Hắn điều chỉnh lại góc quay để người xem chỉ thấy được từ cổ đến eo của hai người sau đó bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Khi buổi livestream vừa mở ra, không ít fan hâm mộ đã tràn vào trách cứ Cao Bách lỡ hẹn. Tuy nhiên khi nhìn thấy phần eo thon mềm bị cánh tay rắn chắc của người thanh niên vắt ngang qua, ai nấy đều comment một loạt dấu hỏi chấm. Cuối cùng có fan không nhịn được mà hỏi hắn đây có phải chị dâu của bọn họ không, Cao Bách rất thoải mái mà trả lời đúng vậy.
Chỉ một câu trả lời này thôi mà khiến khung bình luận oanh tạc. Chẳng ai tin được cái tên lúc nào cũng trưng ra một vẻ mặt trên livestream lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng khoe bạn gái. Nhiều người đòi xem mặt thiếu niên nhưng lại bị Cao Bách từ chối.
[Lam Khởi: Vậy chị dâu biết chơi <Tinh Tế> không?]
"Biết. Nhưng mà em ấy chơi ngốc lắm."
[Lam Khởi: Đại ca có thể cùng chị dâu chơi một ván cho chúng em xem được không?]
"Bọn họ muốn cậu chơi <Tinh Tế>. Được không Mạc Dao?" - Cao Bách nhẹ tựa cằm lên đỉnh đầu thiếu niên, bàn tay to lớn đã theo bản năng mà vuốt ve phần bụng mềm mại.
Đây là lần đầu tiên Mạc Dao tiếp xúc với thứ gọi là livestream nên từ đầu đến giờ cơ thể cậu đều cứng đờ như khúc gỗ. Đến khi cậu theo bản năng mà đồng ý yêu cầu của Cao Bách, thiếu niên mới trở nên lo lắng mà cắn môi dưới. Nếu như... nếu như cậu làm không tốt thì sao? Sẽ bị mọi người cười chê sao?
"Đừng lo tôi kéo cậu." - Người phía trên liền lên tiếng trấn an.
Bởi vì điện thoại của Mạc Dao là loại màn hình nhỏ, Cao Bách liền lấy điện thoại mình cho thiếu niên đăng nhập còn bản thân sử dụng máy tính. Nhìn thấy hai cái tên Đát Kỷ và Trụ Vương cùng xuất hiện trên màn hình livestream, mục bình luận liền trở nên nóng hổi.
[Myxcf12: A... a... a đại ca tự nhận mình là hôn quân này. Vì người đẹp mà ngay cả biệt danh hôn quân cũng dám nhận.]
[Lam Khởi: Vậy chị dâu hẳn là đẹp lắm. Cho em xem tí đi.]
[Hera234: +1]
[Ác quỷ x thiên thần: +2]
...
[Mộc'ss: + số cmnd]
"Không cho mấy người xem."
Cao Bách cười nhạo lần nữa kiểm tra camera xem khuôn mặt thiếu niên có bị lọt vào trong hình không. Hắn chợt cảm thấy may mắn vì Mạc Dao không tham gia livestream trên mạng. Với khuôn mặt quá mức nổi bật này của thiếu niên hẳn sẽ hấp dẫn nhiều chủ phòng livestream khác đến xin ghép phòng. Nhưng ngoài một bộ dạng xinh đẹp mềm mại ra, thiếu niên chơi trò chơi nào cũng lúng túng vụng về. Hẳn sẽ bị những chủ phòng khác thô lỗ mắng mỏ nói cậu ngốc. Thiếu niên chỉ có thể bất lực mà mếu máo tắt chức năng ghép phòng, sau đó lạch cạch rơi nước mắt trong livestream mà không biết những kẻ vừa hậm hực mắng cậu ngốc đang hưng phấn ngồi trước màn hình tặng quà cho thiếu niên.
Bạn cùng phòng đáng thương như vậy sao hắn có thể chia sẻ cho người khác được cơ chứ. Cho dù một chút tư tưởng thôi cũng có thể khiến Cao Bách ghen ghét quá độ. Hắn bất giác vươn tay nhéo phần đùi trong của thiếu niên. Mạc Dao bị tập kích bất ngờ chỉ kịp "A" lên một tiếng, sau đó vội vàng mím chặt môi. Cậu vẫn chưa quên Cao Bách còn đang mở mic.
"Hôm qua Cố Lãng làm gì cậu phải không?" - Cao Bách đột nhiên nhắc đến bạn cùng phòng khác của mình.
"Không có! Cao... Cao Bách đừng sờ nơi đó."
Váy đột nhiên bị người thanh niên vén lên, Mạc Dao sợ hãi mà vội vàng giữ chặt lấy tay bạn cùng phòng của mình. Mặc dù biết camera không quay được phần phía dưới nhưng thiếu niên vẫn sợ hãi mà đưa mắt nhìn về phía máy quay một chút. Nhân lúc cậu lơ là, ngón tay của Cao Bách đã vô tình cọ ra vật nằm giữa hai chân cậu.
"Nói dối. Chẳng lẽ Dao Dao cho Cố Lãng ăn d**ng vật? Giống như trước, cậu cũng trèo lên người tôi mà đòi liếm liếm. Khi ấy Dao Dao hẳn cũng muốn tôi ăn d**ng vật của cậu?"
Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng vân vê trứng nhỏ của thiếu niên. Tại chương trình này, chim nhỏ của cậu bị hết người này đến người khác bắt nạt, dần dần mà trở nên mẫn cảm, bị Cao Bách nhẹ nhàng vuốt ve cũng bắt đầu chảy nước miếng thấm ướt mặt trong của quần lót.
"Không có mà... Hức... Tôi không có bắt ai ăn chim nhỏ hết." - Mạc Dao oan uổng mà lắc đầu. Vì sao Cao Bách cùng Cố Lãng đều hư như vậy? Rõ ràng trước đây bọn họ không như vậy!
Nếu 005 ở đây chắc chắn nó sẽ chắc nịch mà cho rằng đó là do bọn giống đực đang hằm hè đe dọa lẫn nhau. Bởi vì ý thức được giống cái của mình có thể bị bọn giống đực hôi hám cướp đi nên bọn chúng trở nên hấp tấp, muốn nhanh chóng dùng dịch thể của mình để đánh dấu giống cái. Mà thứ duy nhất có thể an ủi được một giống đực đang xao động chính là dịch thể của con cái. Dịch thể ấy sẽ bao gồm nước bọt, mồ hôi, tinh d*ch hay thậm chí là nước tiểu. Giống đực khát khao đánh dấu giống cái nhưng ngược lại nó cũng ao ước được bao phủ bởi chính giống cái mình si mê.
[Myxcf12: Vì sao không thấy chiến hạm bay nữa vậy?]
[Lam Khởi: Em thấy vai chị dâu không ngừng run. Chẳng lẽ chị dâu bị bệnh?]
Không chỉ vai run mà hai đùi thiếu niên cũng run lên từng đợt. Vài giọt chất lỏng thơm ngọt theo bắp đùi mềm mại của cậu bắt đầu rơi xuống mặt sàn. Mạc Dao đã hoàn toàn quên mất chuyện chơi game, cậu chỉ có thể bịt chặt miệng, cố gắng ngăn tiếng nức nở sắp tràn ra khỏi khóe môi đỏ tươi mà dựa sát vào bắp tay săn chắc của người bạn trai hờ.
"Em ấy không sao. Có lẽ vì tối hôm qua tôi làm quá mức khiến em ấy mệt."
Một lời này nói ra, toàn bộ khung bình luận lại lần nữa nổ tung. Cao Bách không chỉ có bạn gái mà hơn nữa còn cùng "nàng" làm việc rất kịch liệt. Đúng như cái tên Đát Kỷ, bạn gái của Cao Bách hẳn là một yêu tinh mê người khiến người thanh niên không thể xuống nổi giường.
Trong lúc này, Mạc Dao bị mọi người hiểu nhầm là yêu tinh đang nức nở mà bị Cao Bách bắt nạt khiến khuôn mặt treo đầy nước mắt. Bộ váy thủy thủ đã bị người thanh niên vò đến nhăn dúm dó, quần lót ren mỏng bị người ác ý không cởi ra mà chỉ kéo sang một bên để bộ phận nào đó của thiếu niên có thể thoải mái mà vươn mình.
"Cao Bách... Cao Bách..." - Thiếu niên bị khoái cảm ập đến khiến bản thân không thể nói được một lời hoàn chỉnh, chỉ có thể run giọng mà gọi tên người thanh niên. - "Cao Bách... chân đau..."
"Bạn cùng phòng thật mỏng manh."
Cao Bách khẽ cười, dễ dàng mà ôm lấy mông thiếu niên, giúp cậu quay qua đối diện với mình.
"Bạn cùng phòng của tôi yếu ớt như vậy, vậy mà dám đi lừa tiền người khác. Nếu như gặp phải kẻ lừa đảo cao tay khiến cậu mang một đống nợ thì phải làm sao bây giờ? Ban ngày Dao Dao sẽ là học sinh ngoan ngoãn đến trường nhưng đến tối sẽ phải khoác lên bộ đồ tai thỏ để kiếm tiền trả nợ. Sau đó bạn học khác chụp được ảnh rồi nhắn tin đe dọa. Dao Dao chỉ có thể mang đôi mắt hồng hồng mà cầu xin bạn học đừng tiết lộ ra ngoài, Dao Dao sẽ ngoan ngoãn nghe theo bạn học đó."
"Không có... Dao Dao không có lừa đảo người khác..." - Thiếu niên thút tha thút thít mà dụi dụi vào vai trái người thanh niên.
"Đúng vậy, bởi vì Dao Dao gặp được tôi. Bởi vì tôi là của Dao Dao."
Ở góc độ mà thiếu niên không nhìn thấy, khuôn mặt người thanh niên đã sớm đỏ ửng. Buổi livestream đã tắt từ lâu vậy nên hắn không cần phải kiêng dè mà nhẹ tháo hai cúc áo trên cổ mình.
"Tuy nhiên để tôi hoàn toàn là của Dao Dao, Dao Dao cần phải đánh dấu tôi."
Dưới sự hướng dẫn của Cao Bách, Mạc Dao ngơ ngác mà từ từ cúi thấp đầu xuống. Đầu tiên cậu dùng lưỡi liếm lên cần cổ người thanh niên, sau đó là dùng răng thỏ nhẹ ma sát cuối cùng là hút thật mạnh. Cao Bách khé rên một tiếng nhưng cơ thể lại đạt được cực đại thỏa mãn. Mạc Dao từ từ rời khỏi cổ người thanh niên, trên lớp da thịt trơn bóng của hắn đã xuất hiện một dấu hôn nhạt màu.
"Bây giờ đến lượt tôi đánh dấu Dao Dao."
******
Ngày hôm nay là đám tang của Bùi Cảnh. Trùng hợp làm sao, cả bốn người trong kí túc xá đều được mời đến dự đám tang của của người này. Sau mấy ngày bận rộn làm việc, cuối cùng 197 cũng có thời gian rảnh rỗi đến xem xét tình hình của Mạc Dao cũng 005. Thấy trợ lý duy nhất của công ty đang mải mê đọc quyển sách gì đó trông rất tà đạo, 197 nhịn không được mà bay lại gần nó.
[Mạc Dao đâu?]
{Có lẽ đang ở cùng với đám giống đực á}
[Giống đực là cái mẹ gì?]
197 nhíu mày nhìn thoáng qua quyển sách trên tay 005. "Ngày hôm nay toàn thân giống cái đều ngọt"? Trong thư viện của Đế Quốc có sách như vậy à?
[Mau đi tìm Mạc Dao đi. Tên gian thương 612 nói mấy nhân vật tầng cao của AZ đang đánh nhau rất căng. 872 và 856 đều vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán đấy. Mà nghe nói 872 là quản lý của tên Trình Chính Khanh gì đó đúng không?]
Thấy 005 không đáp lại mình, 197 nhíu mày nhìn sang.
{197, tôi chợt nhận ra Dao Dao nhà chúng ta không phải là giống đực. Dao Dao của chúng ta là giống cái vừa mềm vừa ngọt.}
Trong chớp mắt quyển sách trên tay 005 đã bị xé nát. 197 bình tĩnh mà phủi phủi hai tay với nhau.
[Giờ đi tìm Mạc Dao được chưa?]
005 chính thức tan vỡ. "Ngày hôm nay toàn thân giống cái đều ngọt" của nó! Hu hu hu...
Mà phía bên kia, Lục Chi Châu kéo tay người bạn trai mới của mình đến dự đám tang của người bạn trai cũ. Ai có thể ngờ được chỉ mới vài ngày mà hắn đã có thể câu được một gã bạn trai vô cùng nhiều tiền. Dù không biết vì sao người này năm lần bảy lượt không chịu đến đám tang của Bùi Cảnh nhưng Lục Chi Châu muốn khoe khoang trước mặt Mạc Dao, làm sao có thể bỏ lỡ được dịp này cơ chứ. Hắn đoán hẳn lúc này thiếu niên đã run run ngồi một góc, bởi vì quá tầm thường mà bị người khác ngó lơ. Bây giờ Bùi Cảnh không còn nữa, Lục Chi Châu muốn nhìn xem Mạc Dao còn dựa vào ai mà hống hách.
Hắn không mất quá nhiều thời gian để tìm thấy thiếu niên. Khi phát hiện ra một đầu nấm lùn trong biển người, Lục Chi Châu liền vội vàng mềm giọng vờ thân thiết mà gọi tên thiếu niên.
"Dao Dao~ Mấy ngày nay không gặp cậu hại tôi lo lắng quá. Cho dù Dao Dao có buồn bã trước cái chết của Bùi Cảnh thế nào cũng phải tắm rửa sạch sẽ chứ."
Hắn vốn định vận dụng miệng lưỡi của mình nhằm làm thiếu niên bẽ mặt. Tuy nhiên khi nhìn kỹ lại, người thanh niên với cây kẹp tóc màu tím chợt phát hiện Mạc Dao không hề bị cô lập như hắn tưởng tượng mà ngược lại thiếu niên bị người bao vây lấy. Xung quanh Mạc Dao là bốn bóng dáng cao lớn, bởi vì quá cao lớn mà Lục Chi Châu không để ý đến bọn họ. Những người này hắn đều biết. Đây đều là những người hắn từng có ý định câu dẫn. Là Cao Bách, Cố Lãng, Doãn Hạ Chi và Thẩm Trạch Văn. Mà Mạc Dao kẹp giữa bọn họ, trông mềm mại nhỏ yếu nhất lại giống như quân cờ chủ chốt trên bàn cờ, nắm dây xích của cả ba người phía sau.
"Lục Chi Châu?"
Thiếu niên kinh ngạc nhìn "người bạn" trên danh nghĩa của mình. Lục Chi Châu giật giật khóe môi không dám nói thêm gì nữa. Hắn vô thức nhớ đến hình ảnh bản thân mình cùng Bùi Cảnh ở trong xe. Hắn miệt mài mà giúp gã thanh niên b* cu tuy nhiên khi ngẩng đầu lên, cổ gã ta đã sớm túa máu. Trong lúc Lục Chi Châu chưa kịp hiểu gì, bên tai hắn đã vang lên một giọng nói lạnh như băng.
"Người cuối cùng sẽ là mày."
Nó giống như một lời khẳng định đối với hắn. Bởi vì hắn thường xuyên gây khó dễ cho Mạc Dao, bởi vì hắn đã chạm vào báu vật mà gã sát nhân trân trọng nên Lục Chi Châu trở thành con mồi cuối cùng và cũng là phần thưởng cho Mạc Dao nhằm kết thúc trò chơi này. Lục Chi Châu không biết gã sát nhân là ai nhưng hắn biết, kẻ đó lẩn trốn trong bốn con thú dữ phía sau thiếu niên. Mặc dù ai nấy đều làm vẻ mặt bình thường, thậm chí từ đầu đến cuối bọn họ đều không nhìn Lục Chi Châu một cái nào. Nhưng hắn biết, dã thú đang dùng ánh mắt sắc lạnh mà cảnh cáo hắn. Cơ thể Lục Chi Châu khẽ run lên. Tuy nhiên hắn chưa kịp bỏ chạy, người bạn trai mới quen được vài ngày bên cạnh hắn đã mang vẻ mặt đầy nước mắt mà quỳ xuống, không ngừng dập đầu.
"Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi không cưỡng hiếp cô ấy. Tôi thề là tôi không cưỡng hiếp cô ấy."