"Mạc Dao càng thích hợp trở thành bạn gái của tôi."
"Đừng đùa như vậy. Tôi là con trai sao có thể là bạn gái được."
Thiếu niên không cho là đúng mà phản bác. Vì sao cả Thẩm Trạch Văn và Cố Lãng đều muốn cậu trở thành bạn gái của họ vậy?
"Tôi không đùa. Chẳng phải cậu nói tên sát nhân đang theo dõi cậu sao. Chúng ta cần tương kế tựu kế để dụ hắn ra ngoài." - Cố Lãng mỉm cười dùng ngón út nhẹ móc vào ngón tay thiếu niên. - "Mà ngoại trừ việc giả làm người yêu của nhau thì làm gì còn cách nào khác để dụ hắn ra nữa đâu."
"Nhưng mà..." - Mạc Dao nghiêng đầu nghĩ nghĩ một hồi. Sao cậu vẫn cảm thấy có gì không đúng vậy.
"Hơn nữa... mấy ngày ở trong viện tôi đã tìm hiểu rất kỹ về tình trạng của cậu. Là do thiếu tình thương và cảm giác an toàn."
Mạc Dao chớp mắt, khó hiểu mà ngửa đầu nhìn bạn cùng bàn.
"Lần đầu tiên gặp nhau cậu đã mặc áo thun của tôi. Sau đó cậu còn cùng tôi... dán dán nữa. Mạc Dao tôi biết cậu mắc chứng tâm lý muốn tiếp xúc da thịt. Tôi... tôi có thể cho cậu sờ bất kỳ chỗ nào cũng được." - Cố Lãng có chút xấu hổ mà quay mắt đi. - "Dù tôi không có kinh nghiệm gì nhưng tôi sẽ cố gắng giúp cậu."
Mạc Dao há miệng muốn giải thích cho bạn cùng phòng hiểu nhưng sau đó cậu chỉ có thể bất lực mà ngậm miệng. Rõ ràng là cậu bị oan vậy mà cậu lại không tìm được lý lẽ để giải oan.
"Đừng ngại. Tôi giúp cậu chữa bệnh. Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôn môi."
Quay lại với hiện tại.
Trong nhà kho cũ kỹ, Mạc Dao xấu hổ không dám nhìn thẳng vào Cố Lãng. Ở thế giới trước cậu cũng từng hôn môi với những npc khác tuy nhiên đó đều là bọn họ chủ động. 005 nói đó chỉ là nhân vật ảo nên cậu không cần phải quan tâm nhưng thiếu niên vẫn mất tự nhiên mà đỏ bừng hai lỗ tai.
Đây chỉ là dụ biến thái ra mà thôi...
Xoa xoa hai má đã sớm nóng bừng, Mạc Dao rụt rè nhìn về phía người thanh niên cao lớn trước mặt.
"Cậu... cậu có thể cúi xuống một chút được không?"
Bởi vì trong nhà khó quá tối, Mạc Dao không thể nhìn rõ biểu cảm của bạn cùng phòng, cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người thanh niên hơi cúi xuống. Thiếu niên chợt vòng tay ôm lấy cổ hắn, hơi nhón mũi chân lên nhằm kéo sát khoảng cách giữa hai người. Sau đó một nụ hôn nhanh chóng lướt qua bờ môi mỏng của người thanh niên. Mạc Dao thầm cảm thấy may mắn vì lúc này hai người bọn họ không nhìn thấy mặt nhau nếu không cậu sẽ ngượng đến cháy mặt mất.
"Như vậy... như vậy là được..."
Lời còn chưa kịp nói xong môi đã bị người đối diện bịt chặt lại. Thiếu niên mở to hai mắt nhìn bạn cùng phòng đột nhiên trở nên mạnh bạo mà ép môi hắn lên môi mình.
Đau quá!
Mũi nhỏ bởi vì người trước mặt dùng lực quá mạnh mà có chút đau, chưa kể phần môi thịt bị Cố Lãng ép buộc mở thật to, đầu lưỡi cũng bị hắn giữ chặt, răng nanh như có như không mà phẩy nhẹ lên phần đầu lưỡi. Thiếu niên sợ hãi vội vàng cuộn tròn ngón tay không ngừng đấm lên bả vai người đối diện. Tuy nhiên đổi lại chỉ là một mảng da bị nhuộm hồng hồng cùng tiếng nước dính nhớp bị người mút mạnh vào.
Một tiếng "táp" chợt vang lên. Mạc Dao cuối cùng cũng được Cố Lãng thả ra. Cả người thiếu niên lúc này mềm nhũn, hoàn toàn dựa vào chồng đệm phía sau. Từ phần miệng đến cằm của cậu đều ướt nhẹp nước bọt, môi thịt bị người hôn đến sưng đỏ cảm giác chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi là có thể chảy máu. Hơi thở mang theo mùi trà đào đặc trưng của thiếu niên theo khóe môi chưa thể khép lại mà dần tản ra.
"Mới hôn chút thôi mà đã khóc đến như vậy sao?"
Cố Lãng nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho thiếu niên. Hắn chợt phát hiện bạn cùng phòng nhỏ nhắn của hắn không chỉ có lá gan nhỏ mà tiếng khóc thút thít cũng rất nhỏ. Thiếu niên không gào khóc hay kêu la, cho dù có sợ đến đâu cậu cũng chỉ khe khẽ nức nở, vừa đáng thương lại vừa khiến người khác hưng phấn.
"Môi... môi đau quá..." - Mạc Dao khụt khịt mà run run khóe môi.
"Xin lỗi Mạc Dao." - Giọng nói người thanh niên chợt trở nên trầm thấp đến đáng sợ. - "Vừa rồi nhìn thấy bóng người ở bên ngoài nên tôi cho rằng đó là tên giết người nên phải dùng động tác mạnh bạo như vậy để lừa hắn. Xin lỗi vì đã dọa đến cậu."
Cuối cùng thiếu niên vẫn bị người thanh niên dỗ cho nín khóc. Cố Lãng ôm cậu từ phía sau, bàn tay thô to của dân tập bóng rổ nhẹ nhàng nắm lấy nắm tay cục bông của thiếu niên. Cố Lãng vùi mặt vào vai của thiếu niên, giống như con chó to mà dụi dụi vài cái.
"Mạc Dao, cậu phải cẩn thận Cao Bách cùng Doãn Hạ Chí đấy."
"Vì sao ạ?"
Mạc Dao khó hiểu mà chớp mắt. Tên giết người có nhắc đến Doãn Hạ Chí hẳn Doãn Hạ Chí không phải là kẻ tình nghi. Cao Bách cũng không phải vì hắn đã đánh nhau với tên hung thủ. Còn Cố Lãng... Mạc Dao cảm thấy cũng không phải người này. Cố Lãng rất tốt hơn nữa còn tìm cách giúp cậu... chữa bệnh.
"Để một kẻ bị tình nghi thoát tội thì cần có bằng chứng ngoại phạm. Mà đối với cả hai người họ cậu chính là nhân chứng chứng minh bọn họ trong sạch. Doãn Hạ Chí có thể vừa bắt nạt cậu vừa tỏ vẻ ghen tị với bản thân, Cao Bách có thể vừa đánh vào mặt mình vừa làm bộ chạy đến giải cứu cậu." - Cố Lãng nghiêm túc mà chỉ ra từng lỗ hổng trong suy nghĩ của thiếu niên. Mạc Dao càng nghe hắn giải thích càng cảm thấy mờ mịt.
"Điểm yếu của Mạc Dao nhà chúng ta chính là quá dễ tin người." - Bạn cùng phòng thở dài, vươn tay xoa bóp gương mặt mềm thịt của cậu. - "Bởi vì dễ tin người nên mới khiến nhiều kẻ không nỡ ra tay. May mắn là cậu có tôi."
Bên ngoài dần vang lên tiếng đồng đội tìm hai người, Cố Lãng cùng Mạc Dao liền nhanh chóng rời khỏi nhà kho. Trong lúc thiếu niên còn đang suy nghĩ không biết kẻ giết người có phát hiện ra hành động của cả hai không, cậu bất chợt cảm nhận có người đang nhìn mình. Thiếu niên đưa mắt nhìn theo chợt phát hiện là người thanh niên trẻ tuổi nhất trong đội của Cố Lãng. Trên tay hắn còn cầm mấy cây kẹo to đùng, thấy thiếu niên nhìn mình, người thanh niên liền cúi đầu, lẩn vào trong đám thành viên.
Mạc Dao:?
Đúng lúc này điện thoại cậu chợt rung lên.
[xxx: Dê con ngốc nghếch thích chạy vào hang sói.]
[xxx: Nên trừng phạt thế nào để dê con chịu ngồi yên một chỗ đây?]
******
Ngày hôm sau, người trông coi Mạc Dao là Cao Bách. Sáng sớm, hắn đã cho người lái xe đến đón thiếu niên. Ngồi trên xe, Mạc Dao tranh thủ cùng Trình Chính Khanh thông báo mấy sự việc gần đây bên cạnh đó cậu cũng biết được đã có nạn nhân tiếp theo bị giết.
[Mạc Dao: Tôi cảm thấy hung thủ có thể là đồng đội của Cố Lãng. Anh có thể giúp tôi tra một chút về thân phận của cậu ấy được không?]
[Trình Chính Khanh: Thay vì điều tra tên nhóc trời ơi đất hỡi nào đó tôi khuyên cậu nên chú ý bạn cùng phòng của cậu thì vẫn hơn. Biết đâu vì thấy cậu đi cùng Bùi Cảnh mà bọn họ ghen lồng ghen lộn lên lập kế giết hắn thì sao.]
Không thể nào. Mạc Dao chắc nịch mà phủ nhận trong đầu. Bạn cùng phòng của cậu không xấu tính như vậy.
[Trình Chính Khanh: Được rồi được rồi. Coi như tôi rảnh háng giúp cậu điều tra cái tên nhóc đó là được chứ gì.]
[Trình Chính Khanh: Phải rồi. Ngày hôm qua lại có một vụ giết người nữa. Bởi vì ngoài Tề Trâu cùng Bùi Cảnh thông tin về bốn người còn lại đều không rõ ràng nên tôi không chắc chắn người này có liên quan đến vụ cưỡng hiếp năm đó không. Tuy nhiên theo như tôi biết anh trai hắn làm chủ một quán cho thuê băng đĩa người lớn, có lẽ bọn nhóc con đã dựa theo những gì trên phim ảnh để thực hiện ngoài đời.]
[Trình Chính Khanh: Còn hai người nữa thôi là chương trình sẽ kết thúc đấy Mạc Dao. Còn nữa, ngày kia sẽ là lễ tang của Bùi Cảnh.]
Lễ tang của Bùi Cảnh sao?
"Đến nơi rồi."
Cửa xe chợt mở ra, Mạc Dao giật mình vội vàng tắt điện thoại.
"Cậu nhóc bị say xe sao? Có cần anh lấy chút thuốc cho không?" - Người lái xe cũng là đồng đội của Cao Bách lo lắng muốn đỡ cậu đứng dậy.
"Em không sao ạ." - Thiếu niên ngoan ngoãn lắc đầu sau đó nhanh chóng bước xuống xe ô tô.
Người đồng đội vẫn có chút lo lắng mà gãi đầu. Đây là lần đầu tiên Cao Bách mang người đến CLB, nghe đội trưởng nói đây chính là người thiếu niên trên màn hình điện thoại của hắn, hẳn là người rất quan trọng.
"Cao Bách đang livestream. Em đến phòng luyện tập của tụi anh chơi tí nhé."
Mạc Dao gật gật đầu sau đó tự giác mà ôm cặp sách đi theo vị đồng đội. Hắn nhìn đỉnh đầu tròn tròn của thiếu niên, theo mỗi bước chân của cậu mà mấy sợi tóc mềm mại run run một chút càng nhìn càng thấy đáng yêu. Trái tim hắn nhịn không được mà đập bùm bụp. Nếu là con gái thì tốt rồi... Sau đó hắn liền vội vàng lắc lắc đầu muốn đuổi cái suy nghĩ kỳ lạ này ra khỏi não bộ.
Mạc Dao bị người đưa đến phòng luyện tập. Ở đây có mấy thanh niên đang tập mải mê chơi game, một số người khác thì nằm lăn trên ghế mà ngáy khò khò. Khi cậu bước vào, có một số người tò mò ngẩng đầu lên nhìn cậu, thiếu niên theo bản năng mà cười với người trong phòng một chút.
"Thành viên mới à? Trông ngây ngô như vậy chắc chắn là do đội trưởng lừa tới đây rồi."
"Có cần em làm đàn anh hướng dẫn không?"
Thấy mấy thanh niên hào hứng tiến lên vây quanh thiếu niên, người đồng đội bên cạnh liền lạnh nhạt đẩy ra.
"Lượn! Lượn! Đây là bạn của Cao Bách. Chúng mày đừng có dọa sợ con nhà người ta. Đợi thằng Cao Bách ra thì nó lóc xương chúng mày."
Nghe đội phó nói vậy, đám người trong phòng mang biểu cảm gần như không thể tin nổi mà đánh giá thiếu niên. Thiếu niên mặc áo thun trắng, quần đùi xanh lam, cánh tay nhỏ gầy đang vòng tay ôm lấy ba lô nhỏ hình con chim cánh cụt. Nhìn thế nào cũng giống học sinh ngoan. Làm sao có thể tiếp xúc với cái tên Cao Bách đó được.
"Đội phó, mau khuyên Cao Bách đi. Bắt cóc là chuyện tày trời đấy. Để em nó về trường học hành làm mầm non tổ quốc." - Một người nhịn không được mà vỗ vai người đồng đội.
"Em... em đủ tuổi rồi mà."
Thiếu niên nhỏ giọng phản bác. Cậu lục lọi ngăn đầu của cặp sách sau đó lôi ra một tấm thẻ sinh viên màu xanh. Bởi vì chênh lệch chiều cao nên Mạc Dao chỉ có thể giơ tấm thẻ lên đầu tròn xoe đôi mắt mà nhìn đám thanh niên trước mặt.
"Nhìn xem, em đã trên mười tám rồi."
Trong phòng chợt vang lên tiếng người khẽ nuốt nước miếng. Có người nhịn không được mà ghé sát tai đội phó nhỏ giọng mà nói với hắn:
"Cao Bách lượm được ở đâu vậy chỉ em để em đi lượm với."
Cuối cùng, dưới sự đe doạ của đội trưởng, những thành viên khác không dùng ánh mắt tò mò mà nhìn thiếu niên nữa mà bắt đầu luyện tập cho giải đấu sắp tới. Tất nhiên hình ảnh này chỉ duy trì cho đến khi đội trưởng rời đi.
"Đội phó vào livestream cùng Cao Bách rồi à?" - Người thanh niên nhuộm tóc vàng ở gần Mạc Dao nhất chợt lên tiếng. - "Chậc suốt ngày mang bộ dạng xác chết ngay cả comment của fans cũng lười trả lời như cái tên này mà được nhiều người yêu quý phết."
"Cao Bách nổi tiếng lắm ạ?" - Thiếu niên nhịn không được mà tò mò hỏi người đồng đội.
"Nổi sao không nổi. Vừa đẹp trai kỹ thuật chơi game cũng giỏi, đám con gái chả mê tít quá. Huấn luyện viên còn kêu Cao Bách livestream nhiều nhiều một chút tiện thể quảng cáo cho đội Chiến Thần. Nhưng mà tên nhóc đó chỉ lạnh mặt nói ở ký túc xá sẽ làm phiền đến bạn cùng phòng nên mỗi ngày đều phải chạy đi chạy lại giữa hai nơi. Anh bảo nó dọn luôn đến công ty ở đi vậy mà nó còn nhất quyết từ chối."
Nghĩ đến đồng đội ngang ngược của mình, người thanh niên tóc vàng liền hừ vài cái.
"Thôi đừng nhắc đến tên nhãi đó nữa. Nhóc sao cứ ngồi ôm cặp mãi vậy? Trong cặp có gì quý giá à?"
"Là bài tập về nhà ạ."
Thiếu niên ngoan ngoãn mở cặp sách mình ra, quả thực bên trong chỉ có sách vở. Dù nhiệm vụ của cậu chỉ là tìm ra hung thủ giết hại Bùi Cảnh nhưng nhìn số bài tập giáo viên giao trong kỳ nghỉ, Mạc Dao vẫn cảm thấy bản thân mình nên hoàn thành rồi mới có thể rời khỏi chương trình.
"Cậu nhóc, Cao Bách mua nhóc bao tiền vậy? Anh trả gấp đôi."
Mạc Dao:???
"Khụ... anh nói đùa thôi." - Người thanh niên hơi xấu hổ mà ho khan. - "Bài tập thì để sau đi. Nhóc biết chơi game không? Anh dạy nhóc chơi game."
Mạc Dao cẩn thận nghĩ một lúc. Hình như đội Chiến Thần của Cao Bách đều chơi game <Tinh Tế> mà cậu cũng chỉ biết chơi trò này. Vậy nên thiếu niên nhỏ giọng đáp lại:
"Em biết chơi game <Tinh Tế>, cũng có sẵn tài khoản trong game."
"Vậy ghép cặp với anh đi. Anh cho nhóc thấy tài năng của đội Chiến Thần."
Dưới sự hướng dẫn của vài thành viên đội Chiến Thần, Mạc Dao đã đăng nhập thành công tài khoản của mình trên máy tính. Khi nhìn thấy nick name của cậu, có vài người nhịn không được mà bật cười.
"Đát Kỷ? Có phải cậu nhóc định giả gái để nhờ các anh trai kéo mình không?"
Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, cái tên Đát Kỷ cũng khá phù hợp với thiếu niên đấy chứ.
So với kỹ thuật điêu luyện của các thành viên đội chiến thần thì kỹ thuật của Mạc Dao đúng là rách nát không dám nhìn thẳng. Tuy nhiên bọn họ chỉ mang tâm thế chơi vui nên không ai trách mắng gì cậu. Thiếu niên cũng bị trò chơi thu hút, hăng say đến nỗi không hề phát hiện ra có người đang từ từ tiến lại gần mình.
"Ngốc xít. Cậu phải thả hoả lực ở đây mới đúng."
Hoả lực được thả ra, quân địch không kịp phòng ngừa mà nổ tanh bành. Mạc Dao chưa kịp vui mừng thì đã đối diện với ánh mắt phức tạp của Cao Bách.
"Đát Kỷ..." - Người thanh niên nhẹ giọng gọi nickname của thiếu niên nhưng lại khiến cậu giật mình thon thót. - "Tôi là Trụ Vương."