{Dao Dao, thằng trà xanh matcha đó vừa nhìn về phía mình phải không?}
005 tức anh ách mà chống hông.
{Chắc chắn lại nói xấu cậu rồi. Cái thứ gì đâu mà đê tiện thế nhở. Dao Dao đi ra chỗ Bùi Cảnh đi.}
"Không phải chỉ len lén hắn từ xa là được sao?" - Thiếu niên hơi nghiêng nghiêng ô một chút che cho cả 005.
{Chúng ta phải dằn mặt cái thứ lăng loàn kia. Để cho nó biết ai trà xanh hơn ai.}
Mạc Dao nghiêng đầu. Trà xanh không phải một từ xấu sao? Vì sao lại thành tiêu chí để chiến thắng rồi.
{Dao Dao sau một hồi nghiên cứu mị đã tra ra cách trị trà xanh rồi. Chính là phải trà xanh hơn nó. Theo tình tiết trong tiểu thuyết, Dao Dao phải chạy xuống sân xong vờ ngã trẹo chân để Bùi Cảnh nhìn thấy. Khóc lóc càng tốt sau đó sẽ dẹo dẹo tí thằng bad boy kia sẽ khác phải ôm cậu vào phòng y tế.}
{Dù hơi đau một xíu nhưng coi như hi sinh vì nghề nghiệp đi.}
"Vậy… để tôi đến chỗ Bùi Cảnh."
Mạc Dao ngoan ngoãn cầm ô xuống dưới. 197 nói rồi, cậu hiện tại là người đi làm, cậu phải có tâm với nghề nghiệp của mình.
{Thật ra trong truyện cũng có tình tiết nữa là nữ chính bị bóng rổ đập vào tay sau đó được nam chính bế vào phòng y tế.}
"Vì sao bóng rổ đập vào tay lại phải bế lên?"
{Thì…}
005 nghĩ một hồi cũng không giải thích được. Vì bóng rổ đập vào vai dẫn đến nữ chính xoay 360 độ chân đập vào thành ghế sao? Nó là học sinh trung bình. Nó nghĩ không ra…
Đúng lúc này bước chân của thiếu niên đột nhiên dừng lại. 005 khó hiểu khẽ gọi thiếu niên nhưng cậu lại không phản ứng lại nó. Quả thực lúc này Mạc Dao hoàn toàn không nghe thấy trợ lý nói gì vì trước mắt cậu là khung cảnh bản thân bị bóng rổ đập vào đầu dẫn đến lùi vài bước mà ngã vào đống đồ ăn ai để thừa đằng sau. Hình ảnh lướt qua rất nhanh khi Mạc Dao lấy lại tinh thần thì đối diện với cậu là cặp mắt to tròn của 005. Thiếu niên giật nảy mình đẩy nó ra xa.
"005? Cậu làm tôi sợ đấy."
{Cậu làm sao vậy Dao Dao? Tôi gọi mãi không thấy trả lời. Dọa tôi tưởng cậu bị say nắng cơ.}
"Không biết nữa…" - Thiếu niên nghĩ nghĩ một lúc rồi nói tiếp. - "Đột nhiên trước mắt xuất hiện một đống hình ảnh. Tôi giống như nữ chính đột nhiên bị bóng rổ đập vào đầu."
{Là siêu năng lực của cậu đó Dao Dao.}
005 hoan hô mà vỗ vỗ tay.
{Nếu chúng ta biết trước được rủi ro trong tương lai rồi né tránh nó thôi. Lần này để tôi đi trước cho.}
Trợ lý robot đầy tự tin mà bay lên trước. Tuy nhiên năm giây sau, phía sân bóng rổ chợt nghe thấy một tiếng kêu nhỏ.
"Sao vậy?"
Đội phó nhìn về phía người thanh niên trẻ tuổi đang lúng túng chạy đi. "Hình như ném trúng vào người đi đường."
Trên thực tế dưới sự trợ giúp của khả năng tiên tri Mạc Dao đã tránh được quả bóng rổ nhưng người bị bóng đập lại là 005 và nguyên quả cầu kim loại màu đỏ 005 đó đã bay thẳng vào trán cậu. Khi đám người của đội bóng rổ chạy đến, thiếu niên đã ôm trán mà nước mắt chảy ròng ròng.
"Tôi… cậu bỏ tay ra... để tôi xem một chút…" - Người thanh niên trẻ tuổi lúng túng muốn gỡ tay Mạc Dao ra nhưng lại sợ làm đau cậu nên chỉ có thể gãi gãi mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi.
"Đau quá…"
Thiếu niên hai mắt đỏ bừng cả mũi cũng hít hít vài cái. Cảm giác trên trán thủng một lỗ mất rồi. Mạc Dao không phải là Mạc Dao nữa mà là Mạc ba mắt.
"Không sao, để tôi nhìn một chút được không?" - Đội phó nhẹ giọng an ủi thiếu niên. Cha mẹ hắn là bác sĩ nên hắn cũng biết một chút ít về cách dỗ dành trẻ con.
Quả nhiên dưới sự dịu dàng của hắn, thiếu niên cũng dần dần mở tay. Có lẽ vì 005 kịp thời phanh lại nên trán thiếu niên cũng chưa nặng đến nỗi đổ máu nhưng mà vì da cậu quá trắng nên vết thương trên trán có vẻ khá ghê người. Bọn họ đều là dân thể thao bình thường chấn thương không ít thì cũng nhiều, mấy vết thương như vậy bọn họ đều sẽ cười cợt xử lý qua loa rồi thôi. Nhưng không hiểu vì sao đối với thiếu niên xinh đẹp trước mặt ai nấy đều lo lắng giống như người bị thương là bọn họ chứ không phải cậu.
"Thổi phù phù là hết đau ngay."
"Mày đần à? Có phải trẻ con đâu mà tin mấy cái đấy!"
Thấy đồng đột nhốn nháo không thôi đội phó khó chịu mà khẽ nhắc nhở:
"Trước đưa cậu ấy vào chỗ râm đã. Một người đi xem phòng y tế mở hay không."
Người thanh niên trẻ tuổi vừa ném bóng vào đầu Mạc Dao (005) vội vàng chạy đi mất. Một lát sau hắn liền quay lại với một hộp y tế trên tay.
"Phòng y tế đóng cửa rồi. Đội phó, anh biết sơ cứu đúng không?"
Đội phó không trả lời mà nhận lấy hộp y tế. Người bên cạnh khẽ xích lại gần thanh niên nhỏ tuổi hỏi hắn lấy hộp y tế ở đâu. Người thanh niên xấu hổ mà gãi gãi đầu.
"Em… em phá cửa phòng y tế…"
Lúc đó hắn thật sự rất vội, trong đầu không ngừng sợ hãi thiếu niên vì đợi mình lâu quá mà chảy máu be bét nên mới làm liều như vậy. Phía bên kia, Cố Lãng từ phòng giáo viên trở về tiện thể mua cho cả đội đồ giải khát lại không ngờ rằng nhận được tin đồng đội mình làm thương người qua đường. Khi biết người bị thương là ai, Cố Lãng liền ném túi kem cho người bên cạnh cẩn thận quỳ gối trước mặt cậu mà xem xét vết thương. Vết thương trên đầu Mạc Dao đã được đội phó xử lý cẩn thận. Thiếu niên cũng nín khóc nhưng trên lông mi vẫn đọng lại vài giọt nước. Cố Lãng vươn ngón cái giúp thiếu niên lau sạch nước mắt.
"Còn đau không?"
Đầu nhỏ khẽ lắc lắc. Thật ra vẫn còn chút đau nhưng cậu ngượng ngùng nói cho người thanh niên. Vừa nãy cậu còn khóc nhè như con nít trước mặt nhiều người như vậy…
"Tôi đưa cậu đi bệnh viện nhé?"
Thiếu niên tiếp tục lắc đầu. Vì vết thương bé tí mà đi bệnh viện người ta sẽ cười cậu mất.
Phía bên kia, Bùi Cảnh cũng chơi chán mà đi về phía Lục Chi Châu. Gã nhận lấy khăn từ trên tay người thiếu niên ánh mắt đấy tò mò mà nhìn về phía bên kia. Ban đầu gã chỉ tò mò sao đột nhiên đám người đội bóng rổ lại túm tụm lại một góc, đến khi nhìn thấy Mạc Dao hoà lẫn trong đám người đó, ánh mắt gã thanh niên hơi thay đổi. Vì sao gã lại đột nhiên cảm thấy thiếu niên đẹp hơn trước rất nhiều? Không, không chỉ đẹp hơn mà còn có gì đó rất thu hút khiến gã không rời mắt được. Giống như bản năng của thú dữ đánh hơi được con mồi non nớt bị bỏ lại giữa rừng sâu vậy. Dù đã ăn no hay chưa nhưng trước một một miếng thịt mềm thơm ngon chỉ cần cắn một cái là nước xốt đầm đìa thì ai lại nỡ từ chối. Chưa kể con mồi ấy đã mời gọi hắn nhiều lần rồi.
Mạc Dao hôm nay mặc một chiếc quần đùi màu trắng, phần trên là áo thun màu đen. Rõ ràng chỉ là quần áo thường ngày nhưng vì chân của thiếu niên quá nhỏ nên nhìn từ góc độ đối diện có thể thấy đường cong chân lấp ló sau ống quần rộng rãi. Chưa kể đầu gối của thiếu niên cũng không thâm đen như mấy kẻ gã từng qua lại mà có chút hồng nhạt, bắp chân không săn chắc nhưng cảm giác không có chút thịt thừa nào. Người bên cạnh thiếu niên đang nói gì đó nhằm thu hút sự chú ý của cậu, tránh Mạc Dao để ý đến vết thương trên đầu. Thiếu niên cũng bị hắn nói đến hai chân nhỏ cũng vô thức đung đưa một chút. Bùi Cảnh bị Mạc Dao thu hút, xem đến ngây người.
Lục Chi Châu vốn định làm dáng một chút lại không ngờ rằng gã thanh niên ngây như phỗng mà nhìn chằm chằm sang bên kia. Hắn nghiêng đầu nhìn theo. Ngồi giữa đám sinh viên trường thể dục thể thao chính là "bạn thân" Dao Dao của hắn. Trên đầu thiếu niên có một miếng băng thật to ở giữa trán, khuôn mặt nhỏ vì bị nhiều người bao quanh mà hơi đỏ ửng.
Quả thực quá ngứa mắt.
Lúc này 005 lăn lóc ở một góc.
{Dao Dao ơi… cứu bé 005…}
******
{Trời ạ lỏng một con ốc rồi…}
005 đau khổ soi trước gương.
{Mị không còn đẹp trai nữa rồi Dao Dao ơi hu hu.}
"005 vẫn đẹp trai nhất mà." - Thiếu niên an ủi mà xoa đầu nó.
{Nhưng mà… nhưng mà nếu robot thiếu mất ốc vít sẽ bị coi là xấu trai đấy…}
{Không được. Tan làm mị phải đi kiểm tra một chút. Còn Dao Dao, đau không?}
Thiếu niên ngoan ngoãn lắc đầu. Mỗi lần nghĩ đến vết thương trên trán cậu không cảm thấy đau nữa mà ngượng ngùng nhiều hơn. Cậu không nhưng không hoàn thành được nhiệm vụ mà còn gây phiền nhiễu cho nhóm tập luyện. Vậy mà bọn họ không những không khó chịu mà còn tận tình giúp thiếu niên xử lý vết thương khi về còn đưa cậu một túi bóng đầy kem, quả thực là quá tốt rồi.
[Trạch Văn:.]
[Trạch Văn: Ở đó không?]
Mạc Dao lúc này mới nhớ ra tối nay mình còn phải "trả bài" cho Thẩm Trạch Văn.
{Phải rồi, ta có thể dùng vết thương trên đầu để tránh một kiếp. Làm nũng đi Dao Dao.}
Làm nũng sao?
Mạc Dao nghĩ nghĩ một hồi liền bắt đầu gõ phím.
[Mạc Meo Meo: Hôm nay mèo nhỏ bị thương rồi *khóc* không thể chụp cho anh được *mếu máo*]
[Trạch Văn: Thương ở đâu?]
[Mạc Meo Meo: Trán *khóc*]
{Đúng vậy, chính là như thế. Thay chữ tôi thành mèo nhỏ hoặc Meo Meo, thi thoảng thêm icon khóc khóc mếu mếu vào. Dao Dao giỏi quá.}
[Trạch Văn: Cũng không ảnh hưởng đến việc xem lưỡi.]
[Mạc Meo Meo: …]
{Má tên nhãi này cuồng xem lưỡi à?}
[Mạc Meo Meo: Nhưng mà… nhưng mà Meo Meo ngượng ngùng lắm. Meow~]
Phía bên kia Thẩm Trạch Văn ngồi trong phòng chủ tịch ban cười lạnh một cái bắt đầu gõ chữ.
[Trạch Văn: Mới xem lưỡi đã ngượng ngùng như vậy. Sau này xem những cái khác thì sao đây?]
{Xem ra lần này không thể trốn được rồi…}
Mạc Dao do dự một chút cuối cùng nhận mệnh mà đi ra ngoài nhìn ngó một chút. Thấy Cố Lãng vẫn chưa trở về ngay, cậu đành mở tủ cầm tóc giả ra. Nguyên chủ dường như cũng quyết định chơi tới bến mà mua sẵn một bộ tóc giả, ngay cả phấn son cũng chuẩn bị đầy đủ.
Phải hi sinh vì nghề nghiệp. Có làm thì mới có ăn.
Thiếu niên thầm tự nhủ trong đầu, hạ quyết tâm đi về phía nhà tắm.
Tại phòng quản lý, Thẩm Trạch Văn sau khi giao việc cho các phòng ban liền liếc mắt nhìn điện thoại một chút nhưng phía bên kia vẫn không có chút mảy may động tĩnh gì. Hắn thầm cười nhạo mà tiếp tục lật tài liệu, không hiểu sao trong lòng lại thấy hơi thất vọng.
Màn hình điện thoại hơi nhấp nháy một chút, Thẩm Trạch Văn đưa mắt nhìn sau đó lại cúi đầu tiếp tục nghe các ban trình bày về mục tiêu của mình. Kim giây chậm chạp di dịch một chút, người thanh niên nhịn không được nữa mà mở điện thoại ra. Hắn vốn cho rằng Mạc mèo nhỏ lại tìm lý do trốn tránh yêu cầu của hắn lại không ngờ cậu thực sự gửi ảnh cho hắn. Người trong ảnh chụp theo góc từ trên xuống dưới, mặc dù mái tóc dài thô cứng nhìn qua là biết tóc giả nhưng Thẩm Trạch Văn hoàn toàn không để tâm mấy cái đó. Hắn như bị yểm bùa chú mà nhìn chằm chằm cái lưỡi nho nhỏ hơi lè ra. Dù không tròn môi há to miệng như trong ảnh mẫu nhưng những hình ảnh trước mắt cũng đủ để không khí xung quanh Thẩm Trạch Văn nóng lên.
Lưỡi thiếu niên rất nhỏ, màu hồng phấn đầu non nớt đè lên trên phần thịt môi đỏ au. Bởi vì vừa rồi Mạc Dao có uống sữa nên phần trong của lưỡi có dính một chút chất lỏng màu trắng ngà càng nhìn càng giống như thiếu niên cố tình mời gọi người khác bắn vào…
Thiếu niên còn rất thông minh mà dùng tay che nửa mặt trên mình lại nhằm che giấu thân phận nhưng cậu đâu biết kiểu nửa hở nửa úp này càng kích thích hắn hơn.
"Chủ tịch? Chủ tịch?"
Thẩm Trạch Văn từ từ rời mắt khỏi màn hình, ánh mắt hắn đỏ đến đáng sợ. Trưởng ban nội dung nhịn không được mà không được mà khẽ nuốt nước miếng. Là tên ngốc nào chọc chủ tịch tức đỏ cả mắt vậy?
"Chủ tịch… anh thấy phương án hiện tại của CLB thế nào…"
Tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ cúi đầu không dám nhìn Thẩm Trạch Văn. Nhưng họ đâu ngờ rằng lúc này vị chủ tịch CLB nổi tiếng lạnh lùng, nghiêm khắc, chỉ vì nhìn một tấm ảnh mà vật giữa háng lại đang dựng tắp dưới bàn.
*****
Mạc Dao sau khi gửi ảnh xong cũng không dám nhìn nhiều mà tắt nguồn điện thoại mà bắt đầu học bài. Không biết vì sao, kể từ chiều đến giờ cơ thể cậu có chút khang khác. Rõ ràng cảm thấy hơi đói nhưng mà cậu đã ăn rất nhiều rồi. Giống như… đồ ăn không phải thứ thỏa mãn cơn đói vậy.
"Thủng đầu rồi vẫn học được sao?"
Bên má chợt truyền đến cảm giác ấm áp. Cố Lãng cầm túi cháo mà nhẹ cười với cậu.
"Ăn cháo đi, coi như là lời xin lỗi của đội bóng rổ."
"Tôi ăn tối rồi…"
"Vậy coi như là ăn khuya đi." - Hắn cười cười kiên quyết đưa đồ ăn cho thiếu niên.
Mạc Dao nhỏ giọng nói cảm ơn. Không biết vì mùi cháo qua thơm hay vì mùi hương trên người Cố Lãng truyền tới mà thiếu niên cảm thấy đói hơn, bụng nhỏ cũng hơi run rẩy mà kêu thành tiếng. Người thanh niên cho rằng thiếu niên thật sự đói liền đổ cháo vào bát rồi đưa ra trước mặt cậu. Sau khi làm xong xuôi, Cố Lãng mới cầm quần áo bước vào bên trong. Hắn để quần áo lên trên giá treo, lúc này người thanh niên mới phát hiện hắn cầm nhầm chiếc áo sáng nay thiếu niên trả mình. Sau một đêm được ủ bởi thiếu niên, giờ áo thun đều có thoang thoảng mùi đào. Mùi quá ngọt nhưng lại không khó chịu. Cố Lãng cũng không đem áo ra ngoài đổi, hắn vuốt ve cổ áo sau đó ghé sát mũi vào hít một hơi thật sâu.
Bên ngoài, Mạc Dao ăn được vài miếng cháo liền no không ăn được nữa. Cậu đặt bát cháo sang một bên, cầm bút lên bắt đầu nghiên cứu kiến thức mới. Mặc dù các phương diện khác thiếu niên đều ngây ngô nhưng về học tập Mạc Dao thật sự tiếp thu rất nhanh. Cậu lần mò giáo trình một hồi cuối cùng cũng hiểu qua loa về bài giảng ngày hôm nay. Cố Lãng cũng tắm táp xong mà ngồi trên giường nghịch điện thoại. Bình thường kí túc xá chỉ có mình hắn nên Cố Lãng thường ở trần nhưng vì xuất hiện thêm bạn cùng phòng nhỏ mà hắn câu nệ hơn rất nhiều.
Mắt thấy thời gian đã muộn, Mạc Dao liền tắt đèn chuẩn bị leo lên giường.
"Mạc Dao."
"Dạ?"
Cố Lãng lúng túng không biết nên nói gì. Hắn đột nhiên muốn gọi tên cậu nên buột miệng thốt ra mà thôi.
"Cậu… cậu chú ý mấy người xung quanh cậu một chút. Đặc biệt là cái tên mặc nguyên cây tím ấy."
Người Cố Lãng nói hẳn là Lục Chi Châu. Mạc Dao ngoan ngoãn gật đầu nhưng chợt nhớ ra mình đã tắt điện liền đáp lại một câu "cảm ơn".
Cố Lãng gối đầu lên tay mà nghiêng người nhìn về phía giường đối diện. Hắn nhịn không được mà kéo cổ áo lên hít vài cái nữa. Lúc này, thiếu niên ở giường kế cũng không thoải mái chút nào. Cảm giác đói vẫn còn đó nhưng cậu không muốn ăn thêm thứ gì. Mạc Dao ôm chặt gối ôm, nuốt nuốt nước miếng mà từ từ nhắm mắt.
—-----------------------------------
Cà Phê: Tính lặn mà đột nhiên có ngày Valentine trắng (ಥ﹏ಥ). Mà vì mạch truyện nên viết sang ngày hôm sau mất rồi. Thôi đành chúc mọi người hậu Valentine trắng vui vẻ vậy ( ̄▽ ̄).
Cà Phê: Mị xem lịch rồi tháng 3 không còn ngày lễ nào nữa mị có thể thật sự lặn rồi (´・ᴗ・ ')
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT