"Cả lớp chú ý một chút về phần này, nó có thể xuất hiện trong đề thi tiếp theo của các anh chị đấy. Ta có hệ phương trình phân phối sản phẩm dạng hiện vật của các ngành trong nền kinh tế..."

Mặc dù phía trên giảng viên đang giảng bài rất nhiệt tình nhưng nội dung của bài học hôm nay, từ đầu đến cuối đều không vào đầu Mạc Dao chút nào. Cậu hơi cong người xuống, tay phải nhẹ nhàng đặt lên bụng mình. Rõ ràng sáng nay thiếu niên đã cố tình ăn nhiều hơn mọi ngày thậm chí ăn đến bụng no căng tròn vo vo nhưng cảm giác đói vẫn còn đấy. Cơ thể không đạt được thoả mãn bắt đầu phản kháng kịch liệt. Thiếu niên chưa bao giờ trải qua cảm giác khó chịu như vậy, nhưng vì đang ở trong lớp học nên cậu chỉ có thể cắn răng thẳng lưng, cố gắng tiếp tục nghe giảng.

Chuông báo kết thúc tiết học vừa vang lên. Mạc Dao gần như vô lực mà gục xuống bàn, đầu vai nhỏ hơi run lên một chút. Doãn Hạ Chí không phải không chú ý đến biểu hiện bất thường của bạn cùng bàn. Thấy bộ dạng thiếu niên dường như rất khó chịu, hắn liền dịch lại gần kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu. Tay của người thanh niên khá lạnh, khi dán lại gần còn có mùi thơm thoang thoảng. Không biết có phải vì cảm nhận được chút hơi lạnh hay vì một lý do khác mà cơ thể Mạc Dao thoáng dễ chịu hơn một chút. Cậu nhịn không được dùng mũi cọ cọ lòng bàn tay người thanh niên. Đến khi ý thức được bản thân mình vừa làm gì, thiếu niên xấu hổ vùi mặt vào giữa hai tay. Doãn Hạ Chí vẫn im lặng nhìn cậu, thậm chí bàn tay vừa bị thiếu niên cọ cọ vẫn lơ lửng ở khoảng không.

Khi hắn bình tĩnh thu tay lại liền nghe thấy giọng nói rầu rĩ của thiếu niên vang bên tai:

"Có thể... có thể mua cho tôi một chai nước được không?"

"Được."

Doãn Hạ Chí không chút do dự gật đầu. Đến khi đứng trước gian hàng nước, người thanh niên vẫn có thể mô tả rõ ràng cảm giác vừa rồi. Giống như động vật nhỏ giao tiếp với nhau, dùng mũi để bày tỏ cảm giác thân thương với đồng loại của mình. Hắn hơi ma sát lòng bàn tay, cố gắng giảm bớt cảm giác tê dại lúc này.

"Lâu lắm rồi mới thấy cậu đến đây đó. Không đi cùng Bùi Cảnh sao?" - Hai nữ sinh nắm tay nhau đỏ mặt tiến về phía người thanh niên.

"Tôi giúp bạn cùng bàn mua nước."

Lắc lắc chai nước trên tay, Doãn Hạ Chí muốn đi qua hai người lại bị các cô nàng bám riết lấy không buông.

"Bạn cùng bàn của cậu? Phải rồi dạo này Doãn Hạ Chí hay ngồi với Mạc Dao lắm. Cậu mua nước cho cậu ta à?"

Một nữ sinh vừa dứt lời thì người bên cạnh liền nhăn mặt xua tay:

"Mình khuyên cậu đừng dính dáng đến cậu ta. Tiếng xấu của Mạc Dao đồn toàn trường rồi cậu là bạn của Bùi Cảnh mà không biết à?"

"Đúng vậy. Nhà có vài cọng tiền mà cho rằng mình là thiếu gia. Cậu ta hẳn cố tình tiếp cận cậu để tiếp tục la liếm Bùi Cảnh đó."

"Hoặc cậu ta thật sự cho rằng cậu là người hầu mà toàn quyền sai khiến."

Doãn Hạ Chí không lên tiếng đáp lại hai cô gái. Nếu hắn nhớ không lầm hai người này là bạn thân của Lục Chi Châu, vậy thì chẳng có lý do gì để hắn tiếp tục để ý đến câu chuyện của họ.

Người hầu à?

Doãn Hạ Chí rũ mắt nhìn chai nước trên tay. Khi trở về kí túc xá hắn không phải không để ý việc sữa tắm trong phòng bị thiếu niên sử dụng, chỉ cần dựa sát một chút là có thể ngửi được hương sữa tắm tương tự trên người hắn. Có lẽ vì thiếu niên không biết giá trị của lọ sữa tắm đó hoặc có lẽ cậu cố tình không hiểu vậy nên mới dùng khuôn mặt ngượng ngùng nói xin lỗi với Doãn Hạ Chí. Ngay cả bài tập hàng ngày, thiếu niên cũng luôn luôn tìm đến hắn để hỏi cách làm đến khi hiểu rồi lại tàn nhẫn quay đi. Giờ cẩn thận nghĩ lại quả thật có phần giống như lợi dụng.

Doãn Hạ Chí chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình sẽ chú ý nhiều như vậy. Cho dù thiếu niên có cho rằng bản thân mình là người yêu của Bùi Cảnh mà tùy ý sai khiến hắn cũng đâu liên quan đến hắn. Hắn chỉ cần lờ đi như đã làm với những người khác là được.

"Lại xuống mua nước hộ bạn gái à?"

Người phía trước hắn hơi giật mình sau đó cười trừ với người vừa đến. Đột nhiên bị người chen hàng, Doãn Hạ Chí hơi nhíu mày muốn lên tiếng nhắc nhở nhưng lại bị cuộc trò chuyện của hai người thu hút.

"Nàng ngày nào cũng kêu mệt mỏi nhưng đến chiều lại chạy nhảy ở quán xá. Rõ ràng vì lớp học ở tận tầng năm nên nàng ngại đi xuống mua nước mà."

Doãn Hạ Chí cẩn thận nghĩ. Hình như lớp học của hắn cùng Mạc Dao cũng ở tầng năm.

"Nghĩ lại nàng chính là muốn hành hạ tao. Tao mua trà đào nàng nằng nặc nói tao muốn vỗ béo nàng rồi bỏ đi với con khác rồi lại bắt tao xuống đổi. Nàng chính là tùy tiện như vậy đó, rõ ràng có một rổ mỹ phẩm nhưng vẫn thích dùng sữa tắm của tao. Học hành cũng không đến nỗi nhưng luôn bắt tao giảng đi giảng lại một bài. Mày nói xem có phải nàng muốn bắt nạt tao không?"

Người kia im lặng một chút rồi nhỏ giọng nói:

"Mày vẫn chưa nhận ra sao. Nàng làm vậy để thu hút sự chú ý của mày để cuộc sống của mày luôn xoay quanh nàng. Đó là vì nàng quá thích mày đó tên ngốc."

Bàn tay nắm chặt chai nước hơi run lên. Giọt nước lạnh theo dáng hình chai nhựa từ từ chảy xuống mu bàn tay người thanh niên.

*****

Mạc Dao nghiêng đầu, má phải áp lên cánh tay, mơ màng ngủ. Một bóng đen từ từ bước đến trước mặt cậu, cảm giác lạnh buốt chợt truyền đến khiến thiếu niên giật nảy mình. Lông mi cong dài của cậu hơi run run một chút rồi từ từ mở ra.

"Đỡ hơn chút nào không?"

Doãn Hạ Chí hơi cong khớp ngón tay, giúp Mạc Dao mở chai nước ra rồi đưa đến trước mặt cậu. Đồ uống trên tay hắn là nước vị dâu, một loại thức uống được bọn gái yêu thích. Đáng lẽ ra hắn sẽ lựa chọn nước suốt đóng chai cho thiếu niên nhưng cuối cùng vì cảm thấy màu nước dâu có phần giống với vành tai đỏ hồng của người nọ mà vô thức cầm lấy nó mà đem về.

Thiếu niên cũng không chê thức uống mà vươn hai tay đỡ lấy chai nước, miệng nhỏ từ từ ghé sát miệng chai. Có lẽ do nước trong chai màu đỏ nên khi chất lòng chảy xuống cổ họng, cảm giác không thoải mái cũng giảm bớt ít nhiều. Thiếu niên thỏa mãn buông miệng chai ra, trên vành miệng tròn tròn chợt xuất hiện một sợ tơ nhỏ trong suốt kéo dài đến môi thiếu niên. Mạc Dao vươn lưỡi liếm liếm khóe môi, đầu lưỡi đỏ au cố gắng thu hết chất lỏng màu đỏ vào trong miệng, lại không biết rằng hành động này vô tình thu hút sự chú ý của người xem.

Thấy Doãn Hạ Chí nhìn mình không chớp mắt, thiếu niên khó hiểu cầm lấy chai nước hướng về phía hắn:

"Cậu muốn uống sao?"

Bởi vì vừa uống nước lạnh nên mỗi lần thiếu niên mở miệng đều phả ra chút hơi mát, nếu ghé sát vào còn có thể ngửi thấy mùi dâu ướp lạnh thoang thoảng quanh chóp mũi. Doãn Hạ Chí rũ mắt nhìn chằm chằm miệng chai nước.

"Mua cho cậu thì cậu uống đi."

Hắn chợt nhận ra, giọng hắn lúc này trầm đến lạ.

*****

Dưới cái nắng oi ả tại sân tập, các thanh viên trong đội bóng rổ ai nấy đều uể oải ngồi trên thanh chắn. Thanh sắt bị mặt trời hun đến nỗi nóng hôi hổi chỉ cần chạm vào một chút thôi là lớp da ngoài sẽ đỏ ửng lên nhưng ai nấy đều không quan tâm mà vân vê quả bóng trên tay mình. Sáng nay huấn luyện viên có đưa ra yêu cầu cho cả đội vào trong nhà tập nhưng một vài thanh viên lại cứng đầu muốn một mực tập ở ngoài trời. Nguyên nhân vì sao lại như vậy có lẽ chỉ có mình bọn họ biết.

"Đội trưởng."

Cố Lãng dùng khăn lông lau sạch mồ hôi sau cổ rồi mới đưa mắt nhìn người thanh niên trẻ tuổi. Nếu hắn nhớ không lầm cậu ta chính là người hôm qua ném bóng vào đầu bạn cùng phòng.

"Bạn... bạn cùng phòng của... của anh hôm nay có đến nữa không ạ?"

Người thanh niên trẻ tuổi ngượng ngùng gãi gãi đầu. Cố Lãng khó hiểu nhìn người thanh niên, lúc này hắn mới để ý trên tay người mới là một túi bóng nhỏ nhét đủ loại kem mang màu sắc khác nhau. Vì bị cái nóng tác động, vỏ ngoài bắt bắt đầu tan ra tạo thành những giọt nước chảy tích tích ra bên ngoài túi. Dẫu vậy hắn vẫn không hề có ý định muốn ăn mà một mực chờ đợi người nào đó.

"Không đến. Đi khởi động đi."

Cố Lãng nhíu mày vứt khăn lông sang một bên. Dù mặt ngoài không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy không dễ chịu chút nào. Hắn đi được vài bước rồi dừng lại, dùng vẻ mặt không mấy tốt đẹp mà nhắc nhở người thanh niên:

"Cuối giờ lau sạch bóng rồi cất vào kho."

Mà trong lúc này Mạc Dao được cả đội bóng rổ nhớ thương đang nhăn nhó mặt mũi nằm trên giường. Thiếu niên ôm chặt gối đầu, gương mặt đỏ bừng giống như người say rượu đầy khó chịu mà cọ cọ phần má phấn mềm vào mặt gối. Phía cuối giường có bày một cái quạt cây nhỏ. Gió từ trong quạt thổi ra, lướt qua chân thiếu niên, làm căng phồng chiếc áo thun trắng để lộ ra phần eo mảnh khảnh cùng phần thịt mông bị gò bó trong chiếc quần đùi ngắn trên đầu gối.

Mạc Dao không biết bản thân mình bị sao nữa. Buổi sáng mới đỡ hơn một chút vậy mà sau một giấc ngủ trưa, phần bụng lại càng khó chịu hơn. Giống như rất muốn gì đó nhưng lại không biết đó là thứ gì. 005 và 197 đều không có ở đây khiến thiếu niên càng thêm sợ hãi hơn. Cậu dùng miệng cắn lấy góc gối, cố ngăn tiếng nức nở sắp tràn ra theo vài giọt nước mắt trên mặt.

Điện thoại đặt ở đầu giường hơi rung lên. Mạc Dao vốn định mặc kệ nó nhưng giữa thời tiết oi nồng này, âm thanh nó đem lại càng khiến người ta khó chịu hơn bao giờ hết. Cuối cùng thiếu niên cũng run rẩy vươn tay cầm lấy điện thoại. Vì lòng bàn tay quá ướt nên phải mất một lúc cậu mới ấn nhận được cuộc điện thoại gọi đến. Điện thoại vừa được kết nối phía bên kia đã vang lên giọng nói không mấy vui vẻ của Thẩm Trạch Văn.

Sau hai ngày bị người kia "trêu chọc" làm ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc, Thẩm Trạch Văn quyết định phải cắt đứt liên hệ với kẻ tên Mạc Meo Meo này. Đúng vậy, chỉ cần cắt đứt liên hệ là hắn sẽ trở lại bình thường cũng sẽ không phải băn khoăn nghĩ về người phía bên kia. Tuy nhiên, rõ ràng là nghĩ như vậy nhưng khi mở điện thoại ra, Thẩm Trạch Văn lại do dự. Hắn mân mê màn hình điện thoại một hồi cuối cùng lại thành gọi cho người kia.

Đúng rồi là do người kia bắt chước con gái quá giống nên hắn chỉ nhầm lẫn tí thôi. Chỉ cần nghe thấy giọng đàn ông... chỉ cần xác định được người kia thật sự là con trai hắn sẽ không còn cư xử kì lạ nữa.

Dường như những suy nghĩ này thật sự có thể khiến người thanh niên bình tĩnh lại, hắn ung dung soạn thảo ra trong đầu mình những điều cần nói tuy nhiên khi điện thoại lâu không được nhấc máy, sự bình tĩnh lại dần bị phá vỡ. Vì sao lại lâu như vậy? Chẳng lẽ thiếu niên đang bận làm gì sao? Hay cậu đã có đối tượng khác?

"Vì sao bây giờ mới nghe máy?"

Thẩm Trạch Văn không hề nhận ra giọng điệu của hắn lúc này y hệt cô người yêu nhỏ có bạn trai về muộn mà lạnh mặt chất vấn.

"Khó chịu..."

Phía bên kia vang lên một giọng nói mềm như bông xen lẫn vài tiếng nức nở nho nhỏ. Bị "tập kích" bất ngờ, người thanh niên liền trở nên luống cuống. Hắn không ngờ đây là giọng thật của thiếu niên... Dù không ồm ồm như đám đàn ông con trai mà hắn quen nhưng cũng không quá nhu mì như con gái. Cảm giác chính là... giống như con thú nhỏ, cần phải có chủ nhân ở bên cạnh chăm sóc nếu không được để ý liền sẽ chun mũi nằm một góc mà hờn dỗi.

"Khó chịu ở đâu?" - Hắn nuốt nước miếng khẽ hỏi thiếu niên.

Mạc Dao lúc này đã khó chịu đến đầu óc quay cuồng, ai hỏi gì trả lời nấy liền mang theo giọng mũi mà đáp lại người bên kia:

"Phần dưới... phần dưới khó chịu lắm."

Bung thật sự rất khó chịu.

Tuy nhiên Thẩm Trạch Văn lại không nghĩ như đơn giản như thiếu niên. Lúc này đây hắn đã lý giải vì sao cậu lại trả lời hắn muộn như vậy. Có lẽ lúc đó thiếu niên đang tự mình giải quyết nhu cầu sinh lý. Lúc đó... cậu nghĩ đến ai để giải quyết? Chẳng lẽ là hắn?

Bàn tay cầm điện thoại dần trở nên nóng hổi. Thẩm Trạch Văn đang ngồi dưới điều hòa, so với phòng ký túc xá chỉ bật mỗi quạt của Mạc Dao thì mát mẻ hơn nhiều nhưng không hiểu vì sao lúc này hắn lại cảm thấy vô cùng bức bối. Thẩm Trạch Văn dùng một tay kéo cà vạt xuống. Cà vạt làm từ lụa tơ tằm nhanh chóng nằm gọn trong tay hắn. Dù hai người không nói chuyện nhưng Thẩm Trạch Văn vẫn có thể nghe thấy được hơi thở nho nhỏ của thiếu niên, bàn tay nắm cà vạt của hắn chợt siết chặt lại, chóp mũi đã bắt đầu đổ mồ hôi.

"Cấm được thở! Cũng không được khóc!" - Người thanh niên lúng túng ra lệnh. - "Nếu không đừng trách tôi lấy cà vạt bịt miệng cậu."

Miệng thiêu niên nhỏ như vậy hẳn cà vạt mới nhét được một nữa đã tràn đầy khoang miệng. Nhưng mà hắn sẽ không vì cậu giương đôi mặt ngập nước lên cầu xin hắn mà mềm lòng buông tha cho cậu. Thiếu niên đáng bị trói lại, bị hắn đánh mông để xem cậu còn dám gửi ảnh đen tối cho hắn nữa không. May mắn người cậu tán tỉnh là hắn, nếu như là những gã đàn ông xấu xa khác chẳng phải sẽ bị hắn ta lừa vào khách sạn hay sao?

Vậy nên hắn cần thu phí bảo hộ...

"Khó chịu lắm sao?"

Thẩm Trạch Văn nuốt nước miếng, mở miệng hỏi thiếu niên.

Lúc này cả khuôn mặt thiếu niên đã đỏ bừng, nước mắt chảy ướt một mảng gối. Cảm giác cồn cào vẫn không ngừng lại mà càng ngày càng mãnh liệt hơn tựa như có một cái hố đen ở trong bụng cậu, nếu như không được thỏa mãn sẽ ăn chính vật thể mà nó kí sinh.

"Khó... hức khó chịu..."

"Có thể mở video không? Tôi... tôi chỉ xem xem cậu khó chịu ở đâu..."

Nhưng bên kia không có một tiếng đáp lại mà chỉ có tiếng khóc rấm rứt. Thẩm Trạch Văn căng thẳng đến đầu đầy mồ hôi. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với sự việc như thế này cũng không biết làm sao cho phải. Chẳng lẽ không phải thiếu niên đang giải quyết nhu cầu mà thật sự bị thương? Là bị thương phần phía sau sao?

Là vì bôi trơn không đầy đủ hay do quá hấp tấp nên làm tổn thương bản thân?

"Cậu bình tĩnh đã. Cậu kiểm tra xem có chảy máu hay không?"

Thiếu niên ngoan ngoãn lắc đầu nhưng chợt nhớ ra hai người đang gọi điện thoại liền nhỏ giọng đáp:

"Không chảy máu... Nhưng mà chướng..."

Bụng chướng thật khó chịu...

Chướng? Chẳng lẽ nhét đồ vật vào sau đó không lấy ra được?

Thẩm Trạch Văn vô thức nghĩ đến mấy món đồ chơi mà bản thân mình vô tình nhìn thấy khi kỷ luật mấy gã vi phạm nội quy. Trên màn hình là một cửa hàng bán đồ tình thú mà vật phẩm được đưa vào giỏ là một món đồ chơi nhỏ màu hồng... hình như còn có chức năng rung...

Thiếu niên thật sự quá... quá...

Dẫu trong lòng trách cứ Mạc Dao không biết xấu hổ nhưng ngón tay người thanh niên đã dần lần mò xuống phía dưới.

Xoạt.

Khóa kéo bị giật ra một cách thô bạo. Thứ trong quần của người thanh niên không biết từ lúc nào đã trở nên cương cứng, thậm chí phần lớp vải dệt bị nhô ra đã tràn lan chất dịch có chút tanh tanh, khiến mặt vải sậm màu một mảng. Thẩm Trạch Văn dùng ngón cái vuốt ve phần đầu một chút rồi từ từ kéo quần lót xuống. Phía trên hắn vẫn bình tĩnh mà dỗ dành thiếu niên.

"Trước tiên cởi quần đã. Sau đó mở video lên để tôi kiểm tra một chút."

Mạc Dao dù đã khó chịu đến đầu óc mơ màng nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Chướng bụng vì sao phải cởi quần? Nhưng người này là chủ tịch của cả một CLB nên chắc nghe theo hắn sẽ không sai.

Mạc Dao cẩn thận cởi ra quần ngoài. Bên trong là một chiếc quần lót góc bẹt màu trắng. Quần rất nhỏ nhưng vì độ đàn hồi tốt mà bao trọn được phần mông của thiếu niên cũng không ép chặt nó đến biến dạng. Mạc Dao xấu hổ kéo kéo áo thun che lấp phần phía trước, tay còn lại run run muốn mở cuộc gọi video.

Thẩm Trạch Văn dù không nhìn thấy trực tiếp nhưng chỉ cần nghe tiếng quần áo cọ xát với nhau hắn liền hưng phấn đến hơi thở thô nặng hơn. Cuộc gọi video được gửi đến. Trái tim hắn đập mạnh hơn bao giờ hết, ngay cả cổ họng cũng trở nên nóng cháy. Cuộc gọi video giữa hai người được kết nối, tuy nhiên đúng đó phía bên kia vang lên một giọng nam khác.

"Vì sao không kéo rèm lên?"

Màn hình mới chỉ hiện lên cái trần nhà liền trực tiếp kết thúc.

—-------------------------------------------------------

Độc giả: A... a... a... chuyện này là sao?

Cà Phê: *Âm thầm giấu tiền* Đúng chuyện này là sao? Ai đưa cho Dao Dao thứ thuốc đấy? Σ(°ロ°)

Người bán hàng: Nhưng mà...

Cà Phê: Ai? Ai nhận hối lộ cơ? Chắc chắn là tổ đạo diễn rồi! Σ(°ロ°)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play