Mà chắc chắn là có nguyên nhân gì đó nên mới có sự thay đổi này.

Lẽ nào con gái ăn linh vật gì đó nên khiến thể chất bị kích thích?

Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến ưm một tiếng, chậm rãi mở hai mắt ra.

Cô bé nhìn thấy Lâm Phong trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ vui mừng, vội nhào qua, giống như lúc trước, hai tay ôm lấy cổ Lâm Phong!

Adv

“Ấy!”

Lâm Phong không kịp đề phòng, suýt nữa cái lưng thoái hóa đã bị bẻ gãy.

Cô bé hơn năm chục cân treo trên cổ, người bình thường nào chịu nổi!

“Ba ơi ba về rồi, con nhớ ba muốn chết!”

Adv

Tiểu Luyến Luyến vui vẻ hôn một cái lên mặt Lâm Phong.

Có thể thấy được, cơ thể lớn lên, giọng nói của Tiểu Luyến Luyến cũng thanh thúy hơn một chút.

Không còn vẻ non nớt khi trước, mà êm tai nhẹ nhàng giống như chim hoàng yến hót…

“Ba cũng nhớ con!”

Lâm Phong xoa cái đầu nhỏ của con gái.

Hai ba con nhẹ nhàng nói chuyện một chốc…

“Con gái ngoan, có phải gần đây con ăn nhầm cái gì lạ không?”

Tiểu Luyến Luyến suy nghĩ một chút, trả lời:

“Ăn rất nhiều gà, nhiều vịt, nhiều thỏ, còn ăn thêm mấy con bò…”

Lâm Phong nghe xong, khóe miệng giật giật, Trần Y Nặc và Trần Y Thủy đứng cạnh cũng rất bất đắc dĩ.

“Ý ba là, ngoại trừ những thứ này, con còn ăn cái gì đặc biệt nữa không? Ví dụ như linh thạch, mấy thứ tỏa ra linh khí ấy?”

Lâm Phong lấy một viên linh thạch ra.

“Ba nói cái này á? Con ăn nhiều lắm. Mấy con trùng đưa con đi, gặp rất nhiều linh thạch, con ăn hết rồi!”

Tiểu Luyến Luyến cười, đôi mắt cong như vầng trăng non.

Cô bé duỗi tay ra, đám Phệ Linh trùng được nuôi đến xanh mượt bay ra từ túi áo quần của cô bé, bay bay xung quanh.

Lâm Phong nhìn thấy vậy, đôi mắt hơi nhúc nhích.

Phệ Linh trùng được anh tình cờ phát hiện ra trong Đoạn Hồn cốc, lúc đó bọn chúng đang bám trên cây Quả Hồn, bị anh bắt hết về…

Vì con gái có thể giao lưu với Phệ Linh trùng nên anh để chúng lại cho con gái, để chúng bảo vệ sự an toàn của con…

Nhưng thật sự không ngờ mấy con tiểu trùng này còn biết tìm báu vật!

Mà con gái thay đổi đến tận mức này, không biết đã hấp thu hết bao nhiêu linh thạch?

Không biết có phải mạch linh thạch không?

Nghĩ tới đây, Lâm Phong kìm nén sự chấn động trong lòng, hỏi:

“Con gái ngoan, con ăn linh thạch ở đâu? Có thể dẫn ba đi xem không?”

“Đương nhiên là được, ngay trong núi lớn ấy, chỉ là con không nhớ rõ lắm, để con tìm xem…”

Tiểu Luyến Luyến ngoan ngoãn gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play