Vũ Thần thở dài, anh bê đồ ăn đặt lên bàn. Mùi thức ăn phả vào khoang mũi của Triệu Vy Vân thơm phức, cô nhìn thoáng qua bàn đồ ăn toàn là những món mà mình thích nhưng lòng tự trọng của cô không cho phép cô làm như vậy.
Vũ Thần múc một muỗng nước canh hầm lên thổi cho nguội rồi đưa trước miệng của Triệu Vy Vân.
“Hôm nay, quản gia toàn nấu những món mà em thích thôi đấy!”
Cứ tưởng cả hai sẽ huề nhau và có một buổi tối lãng mạn, ấm áp. Nào ngờ Triệu Vy Vân được nước lấn tới hất đổ bát canh nóng hổi ra chẳng may làm đổ lên người Vũ Thần, làn da nóng rát bắt đầu đỏ lên.
“Không ăn! Từ nay tôi sẽ không bao giờ động đến đồ ăn của các người nữa.”
Vũ Thần nóng quá bất giác bật người ngồi dậy, anh gắt gỏng nhìn cô.
Thật là bướng bỉnh hết chịu nổi!
“Bướng bỉnh như vậy là đủ rồi! Đừng có được nước lấn tới!”
Vũ Thần nói tiếp:
“Không muốn ăn thì cũng phải nghĩ đến đứa bé chứ? Nhỡ đâu xảy ra chuyện không may em nghĩ bản thân mình sẽ được tha thứ sao? Em còn nhỏ có lẽ vẫn còn chưa hiểu chuyện nhưng đừng vì vấn đề giữa chúng ta làm ảnh hưởng đến đứa bé. Nó không có tội….”
Nghe được mấy lời này Triệu Vy Vân cũng dần hiểu ra. Cô đưa tay sờ lên bụng, cảm nhận một sinh linh nhỏ bé đang tồn tại trong cơ thể của mình.
Thời gian này cứ tạm thời để Triệu Vy Vân ở một mình. Vũ Thần nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đóng cửa nhẹ nhàng sau đó mở điện thoại ra xem. Anh đã đặt lén camera trong phòng của Triệu Vy Vân đến tận hai cái dù cho cô có chạy đằng trời cũng không thể thoát khỏi người đàn ông mang tên Vũ Thần.
Đợi Vũ Thần ra khỏi phòng, Triệu Vy Vân mới lọ mọ cầm muỗng múc từng xới cơm lên ăn. Cô biết mình sai khi chỉ vì cảm xúc nhất thời đã làm ảnh hưởng đến giọt máu của mình. Cô vừa ăn vừa nghẹn ngào rơi nước mắt, đáng lý ra cô không nên như vậy.
***
Sáng sớm tỉnh dậy, Triệu Vy Vân lăn qua lăn lại hai ba vòng trên giường mới mùi mẫn mở mắt. Cô hít thở đều đều cảm nhận một mùi hương vương lại ở trên gối, không thể nhầm lẫn vào đâu được đây là mùi hương của Vũ Thần.
Có lẽ như đêm qua lúc Triệu Vy Vân ngủ say anh đã lén vào.
Triệu Vy Vân tiến về phía cửa sổ, kéo tấm rèm cho ánh sáng lọt vào phòng. Cô hít một hơi cảm nhận một luồng không khí sảng khoái vô cùng.
Bất chợt, giọng nói của quản gia từ bên ngoài vang lên làm cho cô ngoảnh đầu quay lại, trong lòng có chút sinh nghi.
“Tiểu thư! Cậu chủ đang đợi cô dùng bữa sáng.”
Kỳ lạ thật! Chẳng phải Vũ Thần có ý định giam lỏng Triệu Vy Vân hay sao? Bây giờ lại đổi ý nhanh như vậy?
Cô cất giọng nói vọng ra ngoài:
“Vâng ạ! Cháu xuống ngay ạ!”
Thủ tục vệ sinh xong Triệu Vy Vân cũng lập tức di chuyển xuống dưới nhà. Vừa đi được nửa đoạn đường cô đã nghe thấy tiếng cười nói xì xầm. Đi đến gần hơn thì lại phát hiện một người phụ nữ lạ, người này ăn mặc vô cùng hớ hênh, quần áo cứ như bị thiếu vải rách chỗ này lòi chỗ kia. Đã thế còn ngồi lên người của Vũ Thần đùa giỡn.
Triệu Vy Vân tiến đến gần bàn ăn, cô cố tình đi thật mạnh để tạo tiếng động ra hiệu cho hai kẻ gian phu dâm phụ tách ra nhưng càng làm như vậy hai người họ lại càng dính chặt nhau hơn.
Vũ Thần đưa một miếng thịt bò lên miệng của ả ta.
“Nào, cục cưng, há miệng!”
“Ưm… ngon quá! Đúng là đồ ăn của bố yêu làm là ngon nhất!”
“Bố yêu” chẳng lẽ nào là sugar baby mới?
Triệu Vy Vân ghen đỏ mặt, cô không chịu được nữa mà gắt gỏng.
“Hai người đang làm trò gì vậy? Không thấy ở đây có trẻ con hay sao? Làm như vậy không sợ trẻ con học theo à?”
Mộc Liên liếc mắt nhìn Triệu Vy Vân. Cảm nhận đầu tiên của cô ta về Triệu Vy Vân đó chính là một cô gái quá đỗi ngây thơ, mong manh và dễ vỡ nhưng cũng không thể nào phủ nhận sự xinh đẹp từ Triệu Vy Vân, vẻ đẹp hồn nhiên, chất phác thảo nào lại khiến cho Vũ Thần chết mê chết mệt.
Mộc Liên bỏ tay ra khỏi người Vũ Thần và bắt đầu đối đáp với Triệu Vy Vân.
“Nhìn xem! Ở đây làm gì có trẻ em?”
Bình thường mỗi bữa sáng Hạ An đều ngồi dùng bữa cùng Vũ Thần nhưng hôm nay lại đi mất hút. Xem ra ông trời không thể giúp Triệu Vy Vân lần này rồi.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh nhưng làm gì có ai khác ngoài ba người là cô, Vũ Thần và người phụ nữ ấy.
Triệu Vy Vân tức đỏ mặt khi không còn tìm ra lý do nào khác. Cô im lặng không nói thành lời nhìn đôi gian phu dâm phụ làm trò bỉ ổi trước mắt.
Quản gia đặt phần thức ăn của Triệu Vy Vân lên bàn. Dù cho có ấm ức thế nào cô cũng phải cố ăn để có sức nuôi dưỡng đứa trẻ khôn lớn.
Vũ Thần nhận ra từng đường nét ghen tuông trên gương mặt của Triệu Vy Vân liền cảm thấy hài lòng. Anh được nước lấn tới tiếp tục chọc tức cô.
Mộc Liên đã có trò mới, ả ta nhìn thấy phần thức ăn của Triệu Vy Vân liền muốn tranh lấy.
“Bố nuối! Con gái muốn ăn trứng ốp la…”
“Được!”
Vũ Thần kéo lấy đĩa thức ăn của Triệu Vy Vân. Anh xoắn một miếng đúc cho Mộc Liên.
Trời đánh tránh bữa ăn, Vũ Thần làm như vậy chẳng khác nào đồ ăn đã vào miệng lại muốn giật ra.
“Hai người quá đáng vừa thôi nhé! Đây là thức ăn của tôi mà!”
“Thì em có thể bảo quản gia làm phần khác mà! Bảo bối của tôi không đợi được, phiền em nhường cho cô ấy dù gì em cũng đâu có muốn ăn đồ ăn của Vũ Gia đâu nhỉ?”
“Anh….”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT