Cùng lúc này, Mã Tịnh Tịnh cũng nhận được cuộc điện thoại của Dụ Ấu Tri.
Gần một tháng trước cô ta đã được Chu Phỉ sắp xếp làm phẫu thuật phá thai, bởi vì thai kỳ khá lâu, rủi ro khi phá thai rất lớn, sau khi cô ta bình an ra khỏi phòng phẫu thuật, Chu Phỉ còn sắp xếp cho cô ta tiếp tục tĩnh dưỡng ở bệnh viện.
Thỉnh thoảng Chu Phỉ có thời gian rảnh sẽ tới thăm cô ta, anh ta không hiểu về phương diện này của phụ nữ, trừ việc hỏi sức khỏe như thế nào ra thì không hỏi được cái gì khác, mà Mã Tịnh Tịnh thì càng hời hợt hơn, làm một người mẹ trong sáu tháng, tới giờ đứa con không còn nữa, bụng trống rỗng, đối với tất cả mọi thứ vẫn mơ mơ hồ hồ, cho rằng bản thân vừa trải qua một giấc mơ.
Hai người không ai nhắc tới đứa bé đó nữa, cũng không nhắc tới Chu Vân Lương nữa.
Trong mấy tháng ngắn ngủi, mối quan hệ hoang đường của bọn họ vì Chu Vân Lương mà xảy ra, dường như cũng biến mất theo đứa trẻ đó, dần dần không còn khiến người ta buồn nôn phản cảm nữa, trở về với bình thường.
Dụ Ấu Tri nói trong điện thoại: "Chu Vân Lương đã khai báo toàn bộ rồi, ban đầu tôi cho rằng chắc chắn Chu Phỉ có liên quan tới chuyện làm ăn của cha anh ta, nhưng Chu Vân Lương nói, bởi vì ông ta không tin tưởng đứa con này, thế nên luôn không chịu để Chu Phỉ tham gia, những năm qua chuyện Chu Vân Lương làm, đều không liên quan tới anh ta."
Rõ ràng ngay từ đầu muốn thu thập chứng cứ phạm tội của Chu Phỉ để tống anh ta vào tù, thế nhưng sau khi nghe anh ta không có liên quan tới những chuyện cha anh ta làm, không hiểu sao trong lòng cô ta thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may không liên quan tới cha anh ta, coi như Chu Phỉ chưa mất hết lương tâm.
Thế nhưng lời nói sau đó của Dụ Ấu Tri lại khiến trái tim cô ta đập thình thịch.
"Nhưng từ sau khi Chu Vân Lương vào tù, anh ta hoàn toàn thừa hưởng cách thức làm ăn của Chu Vân Lương, không những có quan hệ mật thiết với bất động sản Giang Phú, mà còn có quan hệ với thế lực xã hội đen tà ác phía cảnh sát đang đặc biệt quan tâm, lấy điều đó để uy hiếp quấy rối những thành viên hội đồng quản trị bắt bọn họ nhường cổ phần, đạt được mục đích hoàn toàn khống chế cổ phần công ty xây dựng Vân Lương, hiện tại công ty xây dựng Vân Lương đã bị niêm phong rồi."
Giọng điệu của kiểm sát viên tuy bình tĩnh, nhưng Mã Tịnh Tịnh vẫn nghe ra sự khiển trách trong đó.
Mã Tịnh Tịnh do dự hỏi: "... Vậy anh ta vẫn phải ngồi tù?" .
||||| Truyện đề cử:
Hổ Tế |||||
Dụ Ấu Tri nói đúng sự thật: "Không nhất định, anh ta có liên quan tới vụ án hình sự, vậy giải quyết vấn đề hình sự là được, cùng cảnh sát giải quyết băng nhóm xã hội đen trong thành phố, nếu anh ta bằng lòng phối hợp điều tra, cũng có thể tranh thủ giảm nhẹ tội."
"Giống như tôi?"
"Đúng, giống cô, pháp luật sẽ không tha thứ cho bất cứ kẻ nào phạm tội, nhưng sẽ cho các người cơ hội chuộc tội."
Mã Tịnh Tịnh rơi vào trầm tư.
Đầu dây bên kia bỗng đổi người nghe, âm thanh trầm thấp nghiêm túc, cô ta nghe ra được là giọng của cảnh sát Hạ.
"Trước tiên cô không cần quan tâm Chu Phỉ, hiện tại công ty xây dựng Vân Lương đã bị niêm phong, anh ta không ngu, chắc chắn sẽ đoán được những chứng cứ trong tay anh ta làm thế nào có thể đến được tay chúng tôi, tới lúc đó chúng tôi không dám bảo đảm anh ta có làm gì cô không, thế nên cô mau chóng rời khỏi tầm mắt của anh ta, sẽ có người tới đón cô, sau đó bên cảnh sát sẽ bảo vệ cô."
Nghe được sắp xếp của cảnh sát Hạ trong điện thoại, Mã Tịnh Tịnh biết đây chính là kết quả cô ta muốn.
Con đã không còn, vì để giảm tội cho mình, về sau cha con họ Chu kia có như thế nào cũng không liên quan đến cô ta nữa, nước sông không phạm nước giếng, đợi sau khi cô ta ra tù thì có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
Thế nhưng cô ta đối với Chu Phỉ...
Nói ra thật sự rất hoang đường, Mã Tịnh Tịnh khó mở miệng, chỉ có thể nói: "Chẳng phải kiểm sát Dụ nói nếu Chu Phỉ bằng lòng phối hợp, vậy thì anh ta có thể giảm nhẹ tội sao, cảnh sát Hạ, tôi vẫn muốn nói chuyện thử với anh ta."
Hạ Minh Sầm nghe vậy im thin thít, điện thoại lại đổi thành Dụ Ấu Tri nghe, giọng điệu chân thành: "Chu Phỉ là dạng người như thế nào không phải cô không biết, nếu anh ta biết chứng cứ do cô đưa cho chúng tôi, tới lúc đó cô xảy ra chuyện gì thì phải làm sao, nghe lời cảnh sát Hạ đi, chúng tôi lập tức sắp xếp người tới đón cô."
-
Ngắt điện thoại, Mã Tịnh nắm điện thoại ngồi trên giường trầm tư.
Vừa khéo lúc này người phụ trách đưa cơm mang bữa ăn của ngày hôm nay tới, Mã Tịnh Tịnh nhìn một cái, đồ ăn kết hợp chất dinh dưỡng phong phú, mỗi thứ đều có lợi cho sự tĩnh dưỡng sức khỏe của cô ta, không hổ là bệnh viện phụ khoa tốt nhất, Chu Phỉ rất chịu chi.
Nhưng đáng tiếc cô ta không có khẩu vị gì, cầm đũa lên cũng không ăn nổi.
Đột nhiên bước chân dồn dập nặng nề vang lên ngoài cửa phòng bệnh, sau đó cửa bị đẩy mạnh ra.
Chu Phỉ đứng ở cửa phòng bệnh, cả người mặc Tây trang, sắc mặt u ám đáng sợ, thái dương nổi gân xanh, toàn thân âm u lạnh lẽo bức người, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Mã Tịnh Tịnh bị dọa tới mức rơi đũa trong tay xuống, hộ sĩ lúng túng mở miệng: "Ngài Chu, sao ngài tới đây giờ này?"
Chu Phỉ lạnh giọng: "Đi ra ngoài."
Hộ sĩ không dám làm trái, vội vàng ra ngoài.
Anh ta đi về phía người phụ nữ mang vẻ mặt hoảng sợ ở trên giường nhìn anh ta, cụp mắt xuống nhìn bữa ăn phong phú trước mặt cô ta, cười lạnh, trực tiếp vươn tay hất cái bàn nhỏ ra.
Đồ ăn bị đổ hết ra ngoài, mấy cái bát bị quăng vỡ nát, thành một mớ bừa bộn.
Chu Phỉ bóp cổ cô ta.
"Mã Tịnh Tịnh, chơi trò gián điệp vui không?"
Vừa hỏi câu này, Mã Tịnh Tịnh lập tức hiểu rõ.
Anh ta biết rồi.
Lúc này có giả ngu đi nữa cũng không thể, càng giả vờ chỉ càng khiến anh ta tức giận.
Cổ bị bóp chặt, ánh mắt người đàn ông thực sự đáng sợ, Mã Tịnh Tịnh không dám nhìn thẳng, chỉ có thể lắp bắp mở miệng: "... Anh nghe tôi nói, tôi đã hỏi kiểm sát Dụ rồi, anh không có liên quan tới vụ án của cha anh, chỉ cần anh sẵn sàng phối hợp..."
Lời sau đó cô ta còn chưa nói ra, bởi vì lực tay của Chu Phỉ đang dần chặt hơn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Phỉ cười âm hiểm, trào phúng nói: "Sao? Cải tà quy chính làm gián điệp giúp cảnh sát, giờ lại muốn làm chuyên gia đàm phán à?"
Mã Tịnh Tịnh không nói chuyện, hô hấp khó khăn, sắc mặt tím tái, hai mắt nước mắt lưng tròng, bởi vì càng ngày càng đau, mà sự giãy dụa của cô ta bắt đầu từ ý định thuyết phục anh ta dừng tay dần trở thành giãy dụa theo bản năng.
Khoảnh khắc cô ta ngửa đầu trợn mắt lên, vẻ mặt của Chu Phỉ rét lạnh, anh ta buông tay, sau đó tàn độc đẩy cô ta ra.
Như trút được gánh nặng, nháy mắt khoang phổi tràn vào một lượng oxy lớn, đầu óc mơ màng, Mã Tịnh Tịnh nằm bò trên giường, sờ tay lên cổ không ngừng nôn khan.
Mà Chu Phỉ chỉ từ trên cao nhìn xuống bộ dạng đau khổ của cô ta, nhẹ nhàng lắc khớp cổ tay, dường như đang đau lòng cho cái tay bị mỏi của mình vì suýt nữa bóp chết cô ta.
Cuối cùng cũng khôi phục lại tần suất hô hấp bình thường, Mã Tịnh Tịnh chống lên giường ngồi dậy, mở miệng, giọng điệu yếu ớt: "Chu Phỉ, anh nghe tôi đi, nếu không anh sẽ thật sự ngồi tù đó."
Vừa nghe câu này, khuôn mặt vốn đang lạnh nhạt nháy mắt trở nên phẫn nộ, anh ta vươn tay bóp cằm cô ta, khom eo xuống ép cô ta phải ngửa đầu lên.
"Nếu tôi phải ngồi tù thì đó là nhờ phúc của ai? Hiện tại ra vẻ thánh mẫu với tôi có phải là muộn rồi không?"
"Anh phải ngồi tù là vì những việc phạm pháp anh đã làm."
Chu Phỉ lạnh lùng đáp trả lại: "Phạm pháp hay không, cô có tư cách nói tôi sao?"
Mã Tịnh Tịnh rưng rưng nước mắt, kiên định nói: "Tôi không có, nhưng tôi biết phạm pháp phải ngồi tù, cho dù tôi không giao những chứng cứ đó ra, sớm muộn anh cũng phải đối mặt với ngày này thôi."
Người đàn ông cười mỉa mai: "Mã Tịnh Tịnh, có phải tôi quá tốt với cô, thế nên cô cảm thấy ôm những đạo lý to lớn đó tới giảng dạy cho tôi, tôi sẽ không tính toán với cô nữa?"
"Tôi không mong đợi anh không tính toán với tôi." Mã Tịnh Tịnh nói: "Tôi, tôi chỉ muốn giúp anh."
Chu Phỉ cười lạnh, tay bóp cằm cô ta lại chặt hơn, gần như muốn bóp nát toàn bộ xương hàm của cô ta, uy hiếp nói: "Tôi nói cho cô biết, lúc này cô nên quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi còn thể giữ mạng cho cô. Chứ không phải ra vẻ chính nghĩa nói với tôi những lời vớ vẩn đó, biết chưa!"
"... Tại sao tôi phải xin lỗi, tôi không thẹn với lương tâm!" Mã Tịnh Tịnh đau khổ nhíu chặt mày, âm thanh mơ hồ lại kiên định: "Chuyện tôi làm, không có lỗi với bất cứ ai."
"Không có lỗi với bất cứ ai?" Chu Phỉ bỗng nhiên bật cười.
Giây sau, sắc mặt anh ta trở nên dữ tợn, nhíu chặt mày chất vấn: "Mã Tịnh Tịnh, cô có dám nói với lương tâm mình, cô không có lỗi với tôi không?"
Mã Tịnh Tịnh ngẩn ra.
"Từ trước đến giờ tôi chưa từng dung túng một người phụ nữ như vậy, hơn nữa người này trước đó còn là người phụ nữ của ba tôi, cô có biết không? Tôi cảm thấy bản thân mình vô cùng ghê tởm, cho dù phụ nữ trên thế giới này chết hết, cũng không nên đói bụng ăn quàng tới mức này."
Nói tới đây, Chu Phỉ tuyệt vọng nhắm mắt, bất lực nói: "Tôi không biết kiếp trước bản thân là kẻ thù của cô hay sao, mà con mẹ nó cô mỗi ngày lượn lờ trước mặt tôi, tôi đã không quăng cô đi, còn cung phụng cho cô ăn cho cô uống, thậm chí nghĩ đứa trẻ trong bụng cô đã không còn rồi, vậy thì cô cũng không còn quan hệ gì với cha tôi nữa, thế tôi đành chấp nhận số phận thích tổ tông này vậy."
Nghe anh ta nói, khóe môi Mã Tịnh Tịnh run rẩy, cắn môi không nói nên lời.
Tuy cô ta kiên trì việc bản thân mình làm không sai, nhưng đối với Chu Phỉ, quả thực cô ta không có cách nào phản bác.
Chu Phỉ tự giễu nói: "Đáng lẽ ngay từ đầu tôi chỉ nên xem cô là một trong những người phụ nữ trong hộp đêm sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì tiền, tốn nhiều tâm tư thừa thãi làm gì cơ chứ?"
Nói xong, anh ta như phát điên cắn môi cô ta.
Động tác người đàn ông dứt khoát, khi bị đẩy xuống giường, Mã Tịnh Tịnh ý thức được anh ta muốn làm gì, hoảng loạn giãy dụa: "Không được."
Anh ta lại cười lạnh: "Không phải trước đây đàn ông chỉ cần đưa tiền cho cô là có thể làm sao? Hiện tại giả vờ cái gì?"
Những lời vũ nhục kích thích màng tai, Mã Tịnh Tịnh cố gắng chịu đựng tủi nhục nói: "Chu Phỉ, anh nghe em nói, anh nghe em nói! Em thích anh, em cũng thích anh."
Toàn thân Chu Phỉ chấn động, không thể tin được nhìn cô ta.
Cô ta khóc nói: "Chính là bởi vì thích anh, thế nên mới nói những lời đó với anh, không phải đàm phán, càng không phải ra vẻ thánh mẫu với anh, anh nghe em đi, đừng trở thành dáng vẻ giống cha anh được không?"
Vẻ mặt anh ta phức tạp nhìn cô ta: "Vũng bùn này một khi đã nhảy vào thì đừng mong ra, giờ cô còn giao chứng cứ cho cảnh sát, Mã Tịnh Tịnh, cả đời này giữa chúng ta cũng không có khả năng có biết không?"
Nếu nói trước đây anh ta đối với cô ta còn chút thương hại và hòa nhã, thì hiện tại anh ta chính là cầm thú không hơn không kém.
Dục vọng đè nén bấy lâu giờ phút này giao hòa cùng lửa giận, động tác mãnh liệt thô bạo, vừa là trút giận cũng đồng thời vừa là một loại vũ nhục cô ta.
Mã Tịnh Tịnh không thể chống lại gông cùm và xâm lược của người đàn ông, cô ta chỉ nằm ngửa trên giường, nước mắt lưng tròng im lặng chịu đựng.
Sự hòa bình cùng với những khoảnh khắc ôn hòa mà hai người không dễ dàng gì xây dựng được trong những ngày qua, lúc này cuối cùng đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Cô ta còn đang trong thời kỳ tĩnh dưỡng hậu phá thai, khoảng thời gian này lên giường với đàn ông, sẽ xảy ra nguy hiểm không hề nhỏ, thế nhưng so với việc rủi ro mà cơ thể có thể chịu đựng, thì khiến Mã Tịnh Tịnh càng tuyệt vọng hơn đó là cô ta và Chu Phỉ.
Sau khi xong việc, hai người không ai nói gì.
Bọn họ đáng đời, lẽ ra không nên sinh ra tâm tư với người không có khả năng. Tình cảm là thứ không nói đạo lý, trước khi thích một ai nào có thử nhìn xem người đó rốt cuộc có thích hợp hay không, có thể thích hay không, có khả năng thích hay không, vì một khi thích rồi sẽ không có kết quả gì.
Chu Phỉ mặc quần áo xong, gọi bác sĩ tới kiểm tra sức khỏe Mã Tịnh Tịnh.
Trong tiếng trách móc của bác sĩ, mặt Chu Phỉ không chút thay đổi, thản nhiên nói với cô ta:"Nếu cơ thể không có vấn đề gì thì gọi điện thoại kêu kiểm sát viên hoặc cảnh sát của cô tới đón cô đi, để anh ta đưa cô đến nơi an toàn, khoảng thời gian này đừng đi đâu."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
-
Đội hình sự thuận lợi đón Mã Tịnh Tịnh ra khỏi bệnh viện, bước sau đó vốn định triệu tập Chu Phỉ, kết quả đột nhiên không thấy bóng dáng anh ta đâu.
Cho dù là chạy tội hay mất tích, anh ta rất quan trọng với vụ án này, bắt buộc phải tìm bằng được.
Dù nghĩ thế nào cũng không ngờ được, giữa Mã Tịnh Tịnh và Chu Phỉ lại thật sự có gì đó.
Hạ Minh Sầm đưa Dụ Ấu Tri tới gặp Mã Tịnh Tịnh, Mã Tịnh Tịnh vừa thấy cô, câu đầu tiên đó là: "Chị kiểm sát, tôi làm sai rồi sao?"
Sai rồi sao?
Từ mặt pháp luật mà nói, tuyệt đối không sai.
Dụ Ấu Tri nói: "Cô không sai."
"Tôi cũng cảm thấy, tôi cảm thấy tôi đang làm chuyện tốt, nhưng đối với Chu Phỉ mà nói lại không phải chuyện tốt." Vẻ mặt Mã Tịnh Tịnh mê man: "Nếu tôi cảm thấy bản thân làm chuyện đúng đắn, nhưng lại mang tới tổn thương với người tôi quan tâm, vậy chuyện này tôi làm có thật sự là đúng không?"
Nếu đối với Chu Phỉ mà nói, chuyện này là đúng, bởi vì Chu Phỉ thực sự làm sai, đáng bị trừng phạt.
Thế nhưng từ vấn đề của bản thân Mã Tịnh Tịnh mà suy nghĩ, Dụ Ấu Tri không trả lời được.
Cô không thể cho Mã Tịnh Tịnh một đáp án chắc chắn.
Mãi đến khi ngồi lên xe rời đi, Dụ Ấu Tri vẫn còn đang nghĩ tới vấn đề này.
Hạ Minh Sầm đang lái xe nghiêng đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Ngẩn ngơ gì đấy?"
Dụ Ấu Tri: "Em đang nghĩ đến chuyện của Chu Phỉ và Mã Tịnh Tịnh."
Im lặng một lúc, cô lại hỏi anh: "Anh cảm thấy rốt cuộc Chu Phỉ đã đi đâu?"
"Không rõ, nhưng có lẽ không có khả năng là chạy tội, Mã Tịnh Tịnh biết quá nhiều việc của anh ta, nếu anh ta thật sự muốn trốn, không thể nào tùy ý để chúng ta đưa Mã Tịnh Tịnh đi, huống chi chuyện của cha anh ta, cũng không liên quan tới anh ta."
Dụ Ấu Tri có dự cảm không lành: "... Vậy anh ta xảy ra chuyện gì sao?"
Hạ Minh Sầm nhíu mày, lắc đầu: "Anh cũng không rõ, hi vọng là không phải."
Chuyện Chu Phỉ không rõ tung tích, khả năng cao là liên quan đến việc Mã Tịnh Tịnh giao chứng cứ.
Đoán chừng cũng có người nghe ngóng được tiếng gió, biết được tuyến đường của cha con họ Chu này đã hoàn toàn sụp đổ, vì để đề phòng Chu Phỉ sau khi bị cảnh sát triệu tập nói gì đó không nên nói, bèn giở trò sau lưng, khiến cảnh sát không tìm được người.
Những chứng cứ hiện tại đã quá đủ để buộc tôi hai nhà thầu của dự án xây cầu qua sông trong quá trình đấu thầu có những thủ đoạn không công bằng, nhà thầu đầu tiên Dư Khải Hoàn tự tại ở nước ngoài nhiều năm như vậy, hiện tại cũng đã bị triệu tập về nước để tiếp nhận điều tra một lần nữa.
Thế nhưng đối với đám quan chức nhà nước do Tịch Gia Thành đứng đầu, chỉ dựa vào những chứng cứ hiện tại thì chưa đủ để tố cáo bọn chúng, cho dù có triệu tập người tới, tối đa sau 24 giờ vẫn phải thả người.
Đám người đó có thể ngồi lên đến vị trí ngày hôm nay, ai cũng khôn khéo nhanh nhạy, cho dù là cảnh sát hình sự lão làng với kinh nghiệm thẩm vấn đầy mình cũng chưa chắc là đối thủ của chúng.
Không thể ngồi bó tay chịu chết.
Xe không đưa Dụ Ấu Tri về viện kiểm sát, mà lái về hướng ngược lại.
"Liên quan tới vụ án cái chết năm đó của cha em bắt đầu điều tra lại lần nữa, cha anh có lẽ đã biết." Hạ Minh Sầm nói: "Thay vì chờ đợi vụ án được tra ra trên người ông ấy, chúng ta nên chủ động tìm ông ấy để xác nhận."
Dụ Ấu Tri hỏi: "Chú Hạ sẽ đồng ý nói sao?"
Suy cho cùng đã gần mười mấy năm rồi.
Hạ Minh Sầm nhàn nhạt nói: "Ông ấy có nói hay không là chuyện sớm muộn."
Vụ án năm đó đã dần nổi lên mặt nước, cho dù Hạ Chương có muốn tiếp tục che giấu, cũng phải xem thử tình hình trước mắt thế nào.
Tuy cha anh là người nhu nhược, thiếu quyết đoán, nhưng ánh mắt và đầu óc vẫn còn minh mẫn, nhóm giám sát được đặc biệt phái tới thành phố Lư, hai bên công- kiểm đã phối hợp hỗ trợ, gióng trống khua chiêng lôi vụ án xây cầu qua sông mười hai năm trước ra điều tra lại, hành động nhanh chóng cấp tốc, người sáng suốt đều có thể nhìn ra mức độ coi trọng của bọn họ đối với vụ án này, đó là quyết tâm phải phá được án.
Hai người tới thẳng tòa án tìm Hạ Chương.
Lúc tới Hạ Chương đúng lúc vừa họp xong không lâu, ông mặc đồng phục, khuôn mặt nho nhã ôn hòa bị năm tháng bào mòn, được một đám vây quanh gọi viện trưởng này viện trưởng nọ.
Hạ Chương thấy bọn họ tới, kêu bọn họ vào văn phòng mình đợi trước, đợi ông bận xong việc sẽ tới.
Trong văn phòng treo ảnh của Hạ Chương, Dụ Ấu Tri nhìn vài lần, đột nhiên hỏi không đầu không đuôi: "Cậu chủ, đợi sau khi anh già đi có phải sẽ giống như chú Hạ không?"
Hạ Minh Sầm: "Cái gì?"
Nhìn khuôn mặt anh vẫn còn đẹp trai trẻ tuổi, Dụ Ấu Tri mong đợi nói: "Em hi vọng đợi sau khi anh lớn tuổi rồi, cho dù không đẹp trai như hiện tại, ít nhất vẫn là một ông chú đẹp lão."
Thật sự là người mê cái đẹp tới mức rõ rành rành, Hạ Minh Sầm đột nhiên bật cười, vươn tay đẩy trán cô một cái, kiêu ngạo nói: "Nghĩ xa thế làm gì, còn chưa chắc anh có thể sống tới lúc đó đâu, nói không chừng ngày mai đã hi sinh vì nhiệm vụ rồi."
Vốn tùy tiện trêu đùa cô một câu, biểu cảm của Dụ Ấu Tri đột nhiên thay đổi, mắt hạnh khẽ nhíu, đôi môi xinh xắn cũng rũ xuống.
Hạ Minh Sầm sững sờ, vừa nãy khi nói lời này lại quên mất chuyện của cha cô.
Bất chấp cái tôi cậu chủ gì đó, anh vội vàng mềm mỏng dỗ dành cô: "Anh nói đùa thôi."
Ai biết Dụ Ấu Tri trừng mắt lườm anh một cái, tức giận nói: "Nếu ngày mai anh dám hi sinh vì nhiệm vụ, thì ngày hôm sau em sẽ đi gả cho Hạ Minh Lan, anh tin không?"
Hạ Minh Sầm: "..."
Mấy giây sau, anh lạnh mặt, cũng tức giận nói: "Được, ngày hôm sau em gả cho Hạ Minh Lan, vậy ngày sau nữa anh biến thành quỷ đi cướp dâu, em tin không?"
Hạ Chương vừa vào đã nghe được con trai nói muốn thành quỷ đi cướp dâu, bèn tuyệt vọng thở dài.
... Thành quỷ rồi còn muốn làm quỷ tiểu tam.