Có lãnh đạo ở đây không tiện phát tác, vừa đi ra, Dụ Ấu Tri lập tức hưng sư vấn tội người đàn ông.

"Vừa nãy anh nói cái gì trước mặt tổ trưởng Từ thế!"

"Anh nói gì đâu?" Vẻ mặt người đàn ông thờ ơ.

Dụ Ấu Tri hết cách, chẳng lẽ do da mặt cô quá mỏng sao? Suy cho cùng vừa nãy cũng chỉ có một mình cô xấu hổ.

Cô hỏi: "Anh quen tổ trưởng Từ sao?"

Tổ trưởng Từ tên đầy đủ là Từ Trung Đình, người thành phố Thanh Hà, là cán bộ cấp phó tỉnh(*), được bên trên cử tới thành phố Lư làm công tác chống xã hội đen, tới đây hoàn toàn là công tác, theo lý mà nói không thể quen biết cậu chủ nhỏ.

(*)Ở cơ quan trung ương được gọi là cấp phó bộ, ở cơ quan chính quyền địa phương gọi là cấp phó tỉnh là cán bộ cao thứ tư trong hệ thống công vụ của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Trong các cơ quan trung ương và nhà nước, phó công chức cấp tỉnh, cấp bộ chủ yếu bao gồm các phó lãnh đạo cơ quan trực thuộc Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc, các ban của Quốc vụ viện, các văn phòng, ủy ban đặc biệt của Quốc hội v,v Ở khu vực hành chính cấp tỉnh, chức vụ phó của đơn vị cấp tỉnh là phó công chức cấp tỉnh, cấp bộ, cụ thể là Phó Bí thư Tỉnh ủy, Ủy viên Ban Thường vụ Tỉnh ủy, Phó Giám đốc Tỉnh ủy. Ủy ban Thường vụ Quốc hội nhân dân tỉnh, Phó Tỉnh trưởng Chính phủ nhân dân tỉnh, Phó Chủ tịch UBND tỉnh, Chánh án Tòa án nhân dân cấp tỉnh, Viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân tỉnh v.v...

Tính cách cậu chủ nhỏ chẳng ra sao, trong công việc thì nghiêm túc, nhưng nhìn giọng điệu thân thiết lúc nãy của tổ trưởng Từ đối với cậu chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ nói đùa trước mặt ông ấy, ông ấy cũng không để ý.

Hạ Minh Sầm: "Không thân lắm, nhưng ông ấy nói lúc nhỏ từng bế anh."

"Lúc nhỏ?" Dụ Ấu Tri sửng sốt: "Trên bách khoa toàn thư nói ông ấy không phải người thành phố Lư mà."

"Trước đây khi chúng ta tới nhà ông cố, mấy người già ở đó không phải nghe nói bạn gái của chú họ của anh muốn thi vào bộ ngoại giao, liền nói chuyện về bộ ngoại giao trước mặt cô ấy sao, tổ trưởng Từ chính là chú của Cục trưởng bộ ngoại giao đang đương nhiệm, hai nhà bọn anh có quen biết." Hạ Minh Sầm nói: "Khi còn trẻ ông ấy có quan hệ không tốt với người nhà, bị đuổi đến quân khu bên nhà anh đi lính, có lần ông cố anh đi thị sát quân khu, lúc ấy tổ trưởng Từ vẫn còn là một sĩ quan, phụ trách diễn tập ném lựu đạn, kết quả lựu đạn tịt ngòi, vốn phải chịu phạt, nhưng ông cố đã nói giúp ông ấy mấy câu."

Dụ Ấu Tri bừng tỉnh, thì ra là như vậy.

Dù là phe đỏ đứng về phía cô hay phe đen trong bóng tối, đây là một xã hội tràn đầy lòng nhân ái của con người.

Cô có sự giúp đỡ của Hạ Minh Sầm, dù quá trình gian nan, ít nhất kết quả cũng khả quan, nhưng những công dân bình thường chịu sự bất công khác, nếu muốn kháng cáo đòi công bằng, thì con đường của họ khó khăn biết bao.

Giống như cha cô, tuy cha cô và Hạ Chương từng là cộng sự, nhưng chỉ có một mình cha cô lẻ loi độc hành, không chịu thỏa hiệp, kiên trì dùng ánh mắt lý tưởng của mình để nhìn nhận xã hội, sức lực của một người thật sự không đủ, thế nên mới khiến cuộc đời mình kết thúc chóng vánh như vậy.

Chẳng qua dù vậy cô vẫn không có cách nào nói rằng sự cố chấp này của cha cô là sai, chỉ có thể thở dài.

Trong lòng Dụ Ấu Tri rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, nhìn chằm chằm cậu chủ nhỏ hồi lâu, tới mức khiến người ta không tự nhiên, anh hỏi cô làm gì thế.

Cô lắc đầu nói: "Chỉ là đột nhiên ý thức được anh là con ông cháu cha."

"Có là con ông cháu cha đi chăng nữa thì vẫn phải tăng ca chịu khổ thôi." Trên mặt anh không có biểu cảm gì: "Gần đây Mao Lực Uy có hành động, hôm nay có lẽ anh phải qua đêm ở Cục."

Dụ Ấu Tri không hiểu hỏi anh: "Thế nên con ông cháu cha như anh sao không nghe sắp xếp của người nhà, đi làm cảnh sát làm gì thế?"

Hạ Minh Sầm chậm rãi đáp: "Bởi vì mỗi lần chỉ cần anh mặc đồng phục cảnh sát thì mắt của em nhìn anh ngơ luôn, lý do này có được không?"

"..."

Mau chóng đổi chủ đề thôi, Dụ Ấu Tri khụ một tiếng, đề xuất: "Vậy em mua đồ ăn khuya tới cho anh nhé?"

Anh nhướng mày: "Tốt thế à?"

"Đúng mà, không phải em đang theo đuổi anh sao? Đương nhiên phải tốt với anh chút chứ, anh thích ăn gì?"

Anh nhếch môi, một tay đút túi quần, cúi người ghé vào bên tai cô nói một chữ.

Vành tai Dụ Ấu Tri nóng bỏng, như kẻ trộm nhìn bên cạnh, cũng may không có ai.

Cái người này hết cứu rồi, ban ngày ban mặt mà dám ở Cục cảnh sát đánh bóng cạnh(*).

(*)“Bóng cạnh” là một trong những thuật ngữ trong bóng bàn, có nghĩa là điểm rơi của quả bóng khi chạm vào cạnh bàn, khiến quả bóng thay đổi hướng thông thường của nó hoặc khi bóng rơi xuống chạm vào cạnh bàn sẽ trực tiếp rơi xuống đất mà không có đàn hồi. Thông thường những tình huống này cả người đánh bóng và người đỡ bóng không thể lường trước.

Cô lên án trừng anh một cái, dưới ánh mắt đắc ý thực hiện được ý đồ của anh, Dụ Ấu Tri tức giận nói: "Anh mà còn như vậy nữa, thì ngay cả đồ ăn khuya cũng không có đâu nhé!"

Kết quả Hạ Minh Sầm lại không hề sợ hãi, mím môi bình tĩnh nói: "Ồ, trước đó còn thề nguyện son sắt nói phải theo đuổi lại anh, nói cái gì mà một trăm phần trăm thật lòng, hiện tại mới thế đã không kiên nhẫn rồi, anh thấy thật lòng của em chẳng ra sao."

"... Lời để dỗ anh mà anh cũng tin hả?" Cô bĩu môi, nói lời đê tiện tới mức trơn tru: "Cá đã câu được rồi, nào còn có đạo lý thả mồi nữa."

Hạ Minh Sầm bật cười: "Chơi đĩa giết heo(*) với anh hả?"

(*)Đĩa giết lợn là một từ thông dụng trên Internet; nó là tên gọi phổ biến được các nhóm lừa đảo sử dụng để hẹn hò trực tuyến và lừa đảo hôn nhân; nó đề cập đến một phương thức lừa đảo qua viễn thông trong đó những kẻ lừa đảo sử dụng Internet để kết bạn và xúi giục nạn nhân đầu tư vào cờ bạc. Những kẻ lừa đảo chuẩn bị "thức ăn cho lợn" chẳng hạn như nhân cách và thói quen hẹn hò, gọi các nền tảng xã hội là "chuồng lợn" và tìm kiếm các mục tiêu lừa đảo mà chúng gọi là "lợn". Bằng cách bước vào một mối quan hệ lãng mạn, tức là "nuôi lợn". Cuối cùng là lừa tiền “giết lợn”.

Dụ Ấu Tri chớp mắt, dáng vẻ đứng đắn: "Đúng đó, thế nên bình thường phải chú ý chút nhé, đề phòng bị lừa."

Anh cười xùy một tiếng, vươn tay búng vào đầu cô một cái.

"To gan nhỉ, cảnh sát cũng dám lừa?"

"Có gì không dám, dù sao thể xác và tinh thần anh đều bị em lừa được rồi." Dụ Ấu Tri sờ cái trán bị búng, ngửa đầu nói: "Có bản lĩnh thì anh tới toàn án tố cáo em đi."

Dáng vẻ ăn vạ như đúng tình hợp lý.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vừa búng trán cô, lúc này anh đổi sang nhéo má cô, có chút dở khóc dờ cười: "Đồ lừa đảo, lừa thân thể lừa trái tim anh em rất tự hào nhỉ?"

... Đồ lừa đảo gì chứ, buồn nôn chết mất.

Dụ Ấu Tri đã trải nghiệm được cảm giác mấy ngày trước khi cô gọi anh là Sầm Sầm rồi.

Bại trận, mặt cũng hơi nóng, cô lẩm bẩm: "Em đi đây."

Hạ Minh Sầm không ngăn lại, nhắc nhở: "Đừng quên mang bữa khuya cho anh."

"Biết rồi, cậu chủ."

-

Tới buổi tối, Dụ Ấu Tri không chỉ mua đồ ăn khuya cho Hạ Minh Sầm, còn thuận tiện mua luôn cho mấy đồng chí đội hình sự cùng tăng ca khác.

Trước đây là trà sữa, giờ lại là đồ ăn khuya, luân phiên được đút ăn, đội phó còn chưa thất thủ, mấy người đội hình sự bọn họ đã thất thủ trước rồi.

Cái gọi là ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ăn đồ ăn khuya kiểm sát Dụ mua, hiển nhiên phải giúp kiểm sát Dụ nói tốt vài câu, làm một người yểm trợ đạt tiêu chuẩn.

Nói kiểm sát Dụ đẹp người đẹp nết, nói kiểm sát Dụ biết chăm sóc lại hào phóng, cuối cùng về lại trọng điểm, hỏi đội phó của bọn họ rốt cuộc đang rụt rè cái gì.

Chỉ tiếc đội phó Hạ không có động tĩnh gì, chỉ nói hai chữ đuổi bọn họ đi.

"Hỏi cô ấy."

Những người khác không hiểu ý, nhưng Dụ Ấu Tri nghe hiểu, cười khan nói cách mạng chưa thành công, bản thân vẫn phải cố gắng.

Đưa đồ ăn xong cô định rời đi, Hạ Minh Sầm còn chưa nói gì, những người khác đã sôi nổi đề nghị nói muộn lắm rồi, để anh đưa kiểm sát Dụ về nhà trước, sau đó rồi tăng ca tiếp.

Vốn Hạ Minh Sầm cũng định như vậy, thế là dứt khoát thuận nước đẩy thuyền.

Sau khi lên xe, trong xe chỉ có hai người bọn họ, Hạ Minh Sầm mới bất ngờ hỏi: "Chơi trò theo đuổi vui không?"

"Cũng tạm." Dụ Ấu Tri thành thật nói: "Nghe đồng nghiệp anh khen em, em rất hưởng thụ."

Hạ Minh Sầm nhướng mày không rõ ý gì, khởi động xe rời đi.

Màn đêm bao trùm, xe chạy trên đường, anh không bật bảng chỉ đường, nhưng Dụ Ấu Tri vẫn phát hiện ra con đường này khác với con đường cô đi về nhà.

Cô nói nhầm đường rồi, Hạ Minh Sầm lại nói: "Em qua chỗ anh ngủ, anh sẽ cố gắng về sớm."

Đầu óc Dụ Ấu Tri mờ mịt, đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước cô qua đêm ở nhà anh, nhưng cái người này phải nói là thật sự rất đồi bại.

Sau khi hai người mở lòng với nhau, Hạ Minh Sầm hoàn toàn không còn gì cố kỵ ở phương diện đó, quả thực giống như lúc vừa khai trai ở bên nước ngoài.

Dụ Ấu Tri đối với chuyện làm việc này vào buổi tối thì không có ý kiến gì, cô cũng rất thích, mấy ngày anh không đi làm, nhưng cô thì vẫn phải đi, thế nhưng mỗi ngày sáng lên, người khác thì đều là bị báo thức gọi tỉnh, còn cô là bị làm mà tỉnh.

Sau một đêm nghỉ ngơi, buổi sáng đàn ông sẽ tràn đầy tinh lực, tinh thần phấn chấn, Dụ Ấu Tri hoàn toàn cảm nhận được điều này.

"Không cần đâu, em về nhà em." Dụ Ấu Tri từ chối trước, sau hai giây lại sợ anh không vui, chỉ có thể căng da đầu tùy tiện tìm một lý do: "Hiện tại không phải em đang theo đuổi anh sao, nếu bị người quen nhìn thấy sáng sớm em đi ra từ nhà anh, vậy thì không hay."

Hạ Minh Sầm không nói chuyện hồi lâu.

Dụ Ấu Tri đợi một lúc, đợi mãi không thấy anh nói chuyện, thế là cô nắm lấy dây an toàn, nghiêng đầu lén nhìn anh.

Tay anh vững vàng đặt trên vô lăng, đột nhiên đánh một đường cong.

Xe lao ra khỏi đường, đi vào một con hẻm không có đèn đường, Hạ Minh Sầm không phí lời, trực tiếp ngả ghế xuống, bế Dụ Ấu Tri từ ghế phụ qua, tắt hết đèn trong xe.

Dụ Ấu Tri: "Anh làm..."

Mấy chữ sau đều bị anh nuốt hết trong hơi thở.

Quần áo của cô nhanh chóng bị tước đoạt, tiện tay ném xuống ghế sau, Dụ Ấu Tri ôm lấy mái tóc của anh đang vùi vào ngực cô, cắn môi nói: “Vì anh thế này, em mới không muốn tới nhà anh ngủ..."

Hạ Minh Sầm nhắm mắt làm ngơ, trọng điểm ở trong mấy lời trước đó cô vừa nói, vì trong miệng còn đang ngậm đồ, thế nên lời nói có phần không rõ ràng, âm thanh trầm thấp mơ hồ: "Ở trước mặt đồng nghiệp em nghiện theo đuổi thì thôi đi, hiện tại chỉ có hai người chúng ta theo đuổi cái gì chứ?"

Ngụ ý là diễn thì được, nhưng diễn mà nói thành triết lý gì đó thì không được.

Dụ Ấu Tri không phục: "Nhưng quy trình theo đuổi người ta là như vậy mà, còn chưa theo đuổi được đã thế này thì chỉ là fwb(*) thôi."

(*)Fwb ( friend with benefit): Fwb là một thuật ngữ internet xuất hiện trong những năm gần đây, dùng để chỉ bạn tình cùng giới hoặc khác giới có các hoạt động tình dục nhằm đáp ứng nhu cầu thể xác ngoại trừ vợ hoặc chồng hoặc bạn trai.

"Ai quy định theo đuổi người khác thì phải giữ khoảng cách?" Anh kéo mặt cô về phía trước hôn, gấp không chờ được mà cắn môi cô, thở hổn hển tiện tay nắm lấy eo cô để cô ngồi lên người mình, âm thanh khàn khàn quả thực như đòi mạng: "Em muốn nghẹn chết anh hả?"

"..."

Dụ Ấu Tri cạn lời rồi.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, hai người trong chiếc xe SUV màu đen ẩn mình dưới màn đêm cứ như vậy đạt đỉnh điểm trong khoang xe ấm áp chật hẹp, cậu chủ nhỏ sau khi được thỏa mãn vô cùng dễ nói chuyện, Dụ Ấu Tri muốn về nhà, thì anh đưa cô về nhà, vì chân cô đã mềm nhũn, anh lại tận tụy ôm cô lên lầu, sau khi lo liệu cho cô ổn thỏa mới lái xe về đơn vị.

Sau khi trở về đơn vị Hạ Minh Sầm vẫn bình tĩnh như thường, tuy đi có hơi lâu. Nếu đổi lại là bất cứ người đàn ông nào thì lúc này đoán chừng đều sẽ bị truy hỏi sao đi như lâu vậy, đã làm cái gì, nhưng bởi vì người này là Hạ Minh Sầm, thế nên không ai nghĩ tới phương diện kia, chỉ cảm thấy có lẽ đội phó của bọn họ lái xe ban đêm cẩn thận một chút, thế nên tốc độ có hơi chậm.

Ai có thể nghĩ rằng một người đàn ông khí chất thanh cao như vậy, trước đó không lâu còn đang ôm bạn gái điên long đảo phượng ở trong xe.

-

Sau khi tổ trưởng Từ có được phần tài liệu kia của Dụ Ấu Tri đã nhanh chóng mở cuộc họp liên quan.

Trong hành động chống xã hội đen còn liên quan tới tham nhũng, đủ để chứng minh tính nghiêm trọng của vụ án này, nên hai bên công- kiểm đều phải tham gia.

Bên viện kiểm sát do trưởng phòng Vương và phó phòng Chu dẫn đầu, lão Thẩm chủ động đề xuất muốn gia nhập vụ án này với lãnh đạo, tuy Dụ Ấu Tri cũng rất muốn tham gia, nhưng do vụ án có dính líu tới cha cô, theo quy định thì không có cách nào khác.

Nhưng lúc mở họp, tổ trưởng Từ cố ý thông báo viện kiểm sát, kêu bọn họ đưa cả kiểm sát Dụ theo.

Có lãnh đạo chào hỏi, tuy không thể tham gia điều tra phá án vụ án này, nhưng khi họp được tham gia với tư cách người ghi chép thì vẫn được.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trên bàn hội nghị dài, tổ trưởng Từ mặc kiểu áo Trung Sơn ngồi ở đầu, tiếp đến lần lượt là thành viên của nhóm giám sát do ông đem tới và người của hai bên công- kiểm.

Vẻ mặt mọi người nghiêm túc, đồng phục cảnh sát màu xanh tím than kiểu 99 và đồng phục kiểm sát viên màu đen kiểu 00 ngồi đối diện nhau, cùng với huy hiệu cảnh sát khổng lồ trên tường phía sau tổ trưởng Từ, càng tăng thêm sự trang trọng và bất khả xâm phạm cho cuộc họp.

Không có những lời bàn luận vô nghĩa, cuộc họp trực tiếp vào chủ đề chính.

Sau khi nhóm giám sát phát biểu trước, tổ trưởng Từ mời đồng chí bên phía cảnh sát phát biểu.

Đội trưởng Lê: "Đội phó."

Hạ Minh Sầm là một trong những cảnh sát phụ trách công việc nòng cốt của lần chống xã hội đen này, đảm nhận việc phát biểu.

Liên quan đến phương diện hình sự của vụ án, lúc này trên màn hình chiếu ppt hiển thị những thông tin có khả năng liên quan đến người chết.

"Trừ những công nhân xây dựng mười mấy năm trước, trong quá trình điều tra vụ án xây cầu qua sông, những cái chết ngoài ý muốn hoặc mất tích của nhân chứng liên quan, còn liên lụy tới cái chết của một vị kiểm sát viên."

Màn hình hiển thị bức ảnh của Dụ Liêm.

Người bên viện kiểm sát đều có vẻ mặt ngưng trọng, chuyện nhân viên công chức tử vong trong quá trình điều tra có tính chất không nhỏ, càng huống chi đây là người của viện kiểm sát bọn họ.

Nói đến đây, Hạ Minh Sầm nhìn về phía đối diện một cái.

Vốn Dụ Ấu Tri đang ghi chép biên bản cuộc họp giờ phút này cũng ngước mắt lên, đồng phục kiểm sát màu đen tôn lên khuôn mặt yếu ớt thuần khiết của cô, nhưng đôi mắt hạnh lại sáng ngời kiên định.

Hạ Minh Sầm thu tầm mắt, đổi trang PPT, anh dùng bút laze để chỉ lên màn hình.

"Chúng tôi nghi ngờ năm đó cái chết của kiểm sát trưởng Dụ Liêm không phải là hành vi tự sát, rất có khả năng là bởi vì năm đó ông ấy đã điều tra gần tới chân tướng nên mới bị sát hại.

Ngay cả những công chức được cơ quan bảo vệ cũng có thể vì vậy mà bỏ mạng, huống chi người bình thường, từ đó có thể thấy những người này vì lợi ích cá nhân mà có thể ở sau lưng hại biết bao nhiêu người.

"Chúng tôi đang thu thập chứng phạm tội năm đó của Mao Lực Uy." Hạ Minh Sầm nói: "Nhưng bởi vì niên hạn đã khá lâu, chưa kể rất nhiều vụ án không có người báo án, cũng không có nhân chứng, nên khi điều tra rất khó khăn, phải cần chút thời gian."

Lúc này có người thở dài cảm thán: "... Nếu giờ có người bị hại năm đó sẵn lòng đứng ra tố cáo thì tốt rồi."

Dụ Ấu Tri phụ trách ghi chép không lên tiếng, toàn bộ quá trình cũng không tham dự thảo luận, cô nắm chặt bút, đột nhiên rũ mắt xuống bình tĩnh nói: "Báo án thế nào đây? Đối mặt với thế lực như thế này, người bình thường giống như con kiến trên đất, bọn họ vốn có thể tìm sự trợ giúp từ công- kiểm- pháp, thế nhưng bởi vì chuyện "ô dù" nào đó mà không thể cầu cứu, trừ việc cắn răng nuốt vào bụng, bọn họ còn có thể làm gì chứ?"

Trong phòng họp chìm vào im lặng.

Theo lý mà nói, những "ô dù" này vốn nên là đầy tớ của nhân dân, người mà bọn họ vốn nên bảo vệ là nhân dân, kết quả lại thành vàng đỏ nhọ lòng son, trở thành kẻ địch của nhân dân.

Giọng điệu tổ trưởng Từ trầm ổn: "Băng nhóm Mao Lực Uy đứng đầu này, để có thể không kiêng nể mà tác oai tác quái ở thành phố Lư, chắc chắn sau lưng bọn chúng có dính líu đến vấn đề "ô dù", không chỉ như vậy, bọn chúng thậm chí còn thông đồng với mấy doanh nghiệp, gần như thao túng tất cả hạng mục xây dựng của chính phủ ở thành phố Lư trong mười năm gần đây, vơ vét của cải, mục đích trục lợi, đã làm tổn hại nghiêm trọng tới tính mạng và tài sản của người dân, tính chất ác liệt, chúng ta bắt buộc phải phá án nhanh nhất có thể."

...

Nhóm chống xã hội đen hành động nhanh chóng, hầu như không có hành động thừa thãi, chỉ trong vòng vài ngày sau cuộc họp, toàn bộ hồ sơ vụ án năm đó đều được phơi bày.

Hành động đòi hỏi nhiều thời gian và sức lực để giải quyết như vậy, cũng đồng thời như gửi tín hiệu tới một số người: Lần điều tra này không phải khoa chân múa tay, mà là người thật việc thật, phải quét sạch triệt để cũng như nhổ tận gốc đám dây leo xã hội đen tà ác đang chiếm đóng trong thành phố này.

Hành động đầu tiên của nhóm chống xã hội đen, là thẩm vấn lại Chu Vân Lương đang thụ án.

Cảnh sát nắm trong tay quá nhiều bằng chứng, sau nhiều lần đối chất, Chu Vân Lương đã hoàn toàn bỏ cuộc, để tranh thủ được giảm án, ông ta đã thú nhận tất cả những gì mình biết trên ghế thẩm vấn, bao gồm cả cách giao tiếp ở bàn rượu để lấy lòng lãnh đạo thế nào, tặng tiền hoặc đưa phụ nữ cho lãnh đạo ra sao, sau đó thông qua đủ kiểu giao thiệp mờ ám, lấy được hạng mục công trình đang được cạnh tranh ác liệt.

Sau khi bàn giao Chu Vân Lương, những bộ phận liên quan theo luật đi niêm phong công ty xây dựng Vân Lương, đồng thời đóng băng mọi tài sản dưới tên công ty.

Khi cầm trên tay lệnh niêm phong, con trai ông ta- Chu Phỉ cả người đều mờ mịt, anh ta thừa kế mạng lưới quan hệ của Chu Vân Lương, đồng thời xây dựng quan hệ với những người đó trong bàn tiệc.

Đối với việc niêm phong đóng băng lớn như vậy, hiển nhiên tin tức cũng được truyền đi nhanh chóng.

Ngày đó Chu Phỉ nhận được một cuộc điện thoại, người trong điện thoại châm biếm anh ta: "Giám đốc Chu, những chứng cứ liên quan tới cha anh làm thế nào mà tới được tay cảnh sát, phiền anh điều tra cho kỹ, nếu trong nhà có quỷ, thì tìm một đạo sĩ tới diệt đi, giúp anh trừ ma diệt quỷ, nếu thực sự không tìm ra ma quỷ, vậy tôi chỉ có thể cho rằng giám đốc Chu bị quỷ chiếm xác rồi, đành tự tìm người tới trừ tà cho anh vậy."

Cuộc điện thoại kết thúc, toàn thân Chu Phỉ lạnh toát.

Anh ta gần như không cần nghĩ cũng có thể đoán được con quỷ trong nhà là ai.

... Mã Tịnh Tịnh.

Khi một cánh cửa được mở ra, thì những cánh cửa còn lại sẽ nhanh chóng được khai thông, vì vậy kết hợp với đủ thứ chuyện trước đó, nguyên nhân Mã Tịnh Tịnh qua lại với kiểm sát viên kia, còn có cảnh sát kia, không cần nói cũng biết.

Điều nực cười nhất trên đời đó là, cái người mà trong lòng anh ta là một người phụ nữ ngu xuẩn xinh đẹp, vừa thất thường vừa tùy hứng, không hề có ý thức tự giác, mỗi ngày chỉ biết kêu gào là mẹ kế của anh ta, thế mà con mẹ nó lại là gián điệp.

Mà hoang đường hơn nữa đó là, anh ta còn cắn trúng cái lưỡi câu ngu xuẩn này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play