Sau khi rời khỏi nhà họ Kiều, Kiều Mộng Mộng nhân lúc trời tối không có phóng viên ngồi đợi thì quay về chỗ ở. Dù cô ở đây không lâu nhưng có rất nhiều đồ mới bày, để lại thì cô đau lòng, nhưng dọn đi cần phải gọi công ty vận chuyển, lỡ như động tới phóng viên thì vứt cũng chẳng vứt được.

Thấy nhiều đồ chưa dọn dẹp xong, cô im lặng thở dài.

[Không cần lo, dùng cái này.]

Ánh sáng vàng lóe lên, một cái ví tinh xảo bay giữa không trung.

[Cái này gọi là hạt cải cần lấp có thể chứa đồ vật.]

Cô cầm ví lên vuốt: “To cỡ này thì có thể đựng được không?”

[Cô mở ra thử xem.]

Mở ví ra một cái, ngay lập tức đồ vật trong nhà nhanh chóng thu nhỏ chui vào trong ví.

“Thần kỳ thế à?”

Cô mở ví ra nhưng không thấy đồ của cô ở trong ví.

“Đồ đâu?”

[Hạt cải cần lấp phải nhận chủ, chỉ có chủ nhân của nó mới có thể lấy ra tùy ý.]

“Nhận chủ thế nào?”

[Nhỏ máu nhận chủ.]

Hệ thống hơi bất lực, cô chưa từng đọc tiểu thuyết à? Đây là kiến thức cơ bản mà.

“À à.”

Kiều Mộng Mộng tìm cây kim chọc vào ngón trỏ, nhỏ máu vào trong ví, chiếc ví lập tức trở thành một chiếc nhẫn bình thường, đeo lên ngón trỏ của cô.

Khớp đến hoàn hảo.

Hệ thống giải thích: [Hạt cải cần lấp có thể thay đổi hình dạng bất kỳ, sau khi nhận chủ sẽ lựa chọn hình dạng bất kỳ để thay đổi.]

Kiều Mộng Mộng hiểu rồi, dù sao chiếc ví này hiện nay rất ít người dùng, bị người ta phát hiện ra thì lộ liễu quá.

Sau khi cất đồ cần mang đi xong, cô để lại chìa khóa trong nhà, thật ra chủ nhà có chìa dự phòng nhưng lúc Lục Trầm tới bắt cô, chủ nhà đã nói dối. Sau khi rời đi, cô gửi một tin nhắn thông báo cho chủ nhà.

[Hệ thống, tiếp theo chúng ta đi đâu?]

[Dinh thự Di Sơn.]

Dù rằng không biết dinh thự Di Sơn ở đâu nhưng Kiều Mộng Mộng vẫn gọi taxi tới địa điểm này theo chỉ dẫn của hệ thống. Khi cô đứng ở cổng một khu chung cư cực kỳ cao cấp lộng lẫy thì vẫn chưa thể bình tĩnh nổi. Phản ứng đầu tiên của cô là lấy điện thoại ra tìm dinh thự Di Sơn, hiển thị lên là các từ như khu chung cư biệt thự ở thành phố Thượng Hải, chung cư cao cấp.

[Hệ thống, anh không nhầm chứ?]

[Không, chính là chỗ này.] Giọng hệ thống chắc nịch.

[Nhưng có bảo vệ ở cổng khu chung cư mà? Chúng ta có thể vào thật không?]

Kiều Mộng Mộng vẫn cảm thấy không đáng tin, bảo vệ ở cổng ít cũng khoảng năm sáu người, trông người nào người nấy cường tráng mạnh mẽ. Từng chiếc xe đi vào đều phải tra rõ thân phận xong mới vào được.

[Cô cầm thẻ đen, họ sẽ không chặn cô đâu.]

[Hả?] Kiều Mộng Mộng móc chiếc thẻ đen ra, hơi chột dạ hỏi: [Hệ thống, tấm thẻ này không phải trộm thật đó chứ?]

Hệ thống: …

[Không phải thật mà.]

Hệ thống khó nói, vội vã chuyển chủ đề: [Cẩn thận cô quanh quẩn ở đây, bảo vệ tưởng cô là người không có ý tốt thật đấy.]

Kiều Mộng Mộng ngước mắt, ánh mắt đúng lúc giao với bảo vệ đứng ở cổng.

[Có phải họ đang nhìn tôi không?]

[Cô nói xem?] Hệ thống hỏi ngược lại.

Kiều Mộng Mộng hơi không đủ tự tin nhưng dưới sự khuyên nhủ liên tiếp của hệ thống, cô cũng bất chấp đi tới, mắt nhắm chặt, cúi đầu, đưa thẻ đen ra.

“Mời cô.”

Kiều Mộng Mộng thở phào, cô mở mắt ra thì thấy thái độ của mấy bảo vệ thay đổi rất lớn, người này người kia cười như gió xuân, cung kính với cô như thể cô là chủ của họ.

Kỳ lạ.

Kiều Mộng Mộng đi vào khu chung cư dưới ánh mắt nhiệt tình của bảo vệ. Dưới sự chỉ dẫn của hệ thống cô như đi dạo trong sân nhà mình rồi tìm chính xác nơi ở của chủ nhân tấm thẻ.

Nhà ở đây đều là biệt thự biệt lập, cửa nhà dùng khoá mật khẩu cao cấp, không có mật khẩu thì không thể mở được, hơn nữa camera lắp đầy xung quanh, nếu như có người nhập mật mã ba lần không mở được cửa bảo vệ sẽ tới ngay.

Kiều Mộng Mộng nhìn mật khẩu ngây ra một lúc.

[Anh có chắc mật khẩu đúng chứ?]

[Số liệu sẽ không sai.]

[Nhưng tôi cảm giác mình giống trộm ấy.]

Hệ thống thở dài: [Không có ai làm phiền cô đâu, chủ nhân biệt thự sẽ không về gần nửa năm.]

[Nhưng mà…]

[Đừng có nhưng nhị gì hết, nhập mật khẩu đi.]

Thái độ của hệ thống cương quyết, Kiều Mộng Mộng bây giờ lại không có chỗ ở, nghĩ một lát cô vẫn nhập mật khẩu, mở cửa biệt thự ra.

Biệt thự trang trí rất đơn giản, gọn gàng ngăn nắp. Kiều Mộng Mộng quan sát bốn phía xung quanh, phòng khách và phòng ngủ rất sạch sẽ, giường và nệm phủ lên chẳng có một nếp gấp nào, phòng thay đồ thì treo đủ kiểu dáng đồ Tây, trong phòng sách có cả một giá sách mặt tường, có rất nhiều sách xếp trên đó. Bên trong đặt một bộ bàn ghế đen đơn điệu, trên bàn cũng không có tài liệu gì.

Cả căn nhà chẳng có bất cứ thông tin nào của chủ nhà, đến ảnh cũng chẳng có, thật sự không giống có người ở thường xuyên.

“Hệ thống, chắc chắn anh biết chủ nhân là ai.”

[Cái này cô không cần biết.]

“Tôi muốn biết.”

[Biết xong thì muốn làm gì?]

“Mặc dù tôi không đọc được mấy sách nhưng vẫn biết tự ý vào nhà khi không được sự đồng ý của chủ nhân là hành động phạm pháp. Tôi không biết anh giải quyết vấn đề thế nào nhưng thứ tôi cầu thị là không thẹn với lòng. Nếu như có thể, tôi muốn xin lỗi chủ nhân của căn nhà.”

[Cô đúng là cố chấp.]

Hệ thống bại trận đành kể toàn bộ sự thật ra.

[Chủ nhân biệt thự tên là Mộ Từ An là người cầm quyền nhà họ Mộ ở thành phố Bắc Kinh, do thỉnh thoảng sẽ tới Thượng Hải xử lý công việc của công ty dưới trướng nên mới đặt chỗ ở tại đây. Ngoài ra, anh ta còn mua cả mặt bằng của dinh thự Di Sơn, nói cách khác anh ta là ông chủ của nơi này.]

[Thẻ đen cũng là của anh ấy à?]

[Đúng. Thẻ thiết kế riêng, bên trên có viết tắt Mộ Từ An.]

Kiều Mộng Mộng lấy thẻ đen ra nhìn kỹ, quả đúng là ở góc dưới bên phải có ba chữ cái tiếng Anh: MCA(*).

(*)MCA viết tắt theo phiên âm Mộ Từ An trong tiếng trung.

[Quả nhiên là trộm đồ của người khác.] Kiều Mộng Mộng thầm phàn nàn trong lòng.

[Không trộm.] Hệ thống nghiến răng nghiến lợi. [Chỉ là mượn dùng thôi.]

Anh sử dụng đồ của mình sao mà khó thế!

[Cô muốn xin lỗi anh ta thì tới thành phố Bắc Kinh, không gặp được anh ta ở thành phố Thượng Hải đâu.]

Nói câu này xong, hệ thống tắt nguồn.

Còn ở bên khác, mấy bảo vệ sau khi tiễn Kiều Mộng Mộng đi thì nụ cười lập tức tắt ngúm, gọi điện thoại cho giám đốc thuật lại tình hình bên này. Giám đốc điều tra thông tin xong thì chuyển sự việc cho trợ lý Lâm, cuối cùng là truyền tới tai của Mộ Từ An.

“Ồ? Có thẻ đen của tôi còn vào chung cư của tôi mà không có trở ngại gì?”

Mộ Từ An ngồi tựa vào sofa lật xem tài liệu, hai chân bắt chéo lên nhau một cách nho nhã, dưới gọng kính dây vàng loé lên tia sáng, đôi môi mỏng lại khẽ cong lên như thể không hề để ý.

“Đúng vậy, sếp Mộ. Có cần tôi đi xử lý không ạ?”

“Không cần.” Mộ Từ An gấp tài liệu lại, đứng dậy đi tới trước bàn làm việc: “Ra ngoài trước đi, đừng nói chuyện này ra ngoài.”

“Vâng thưa sếp Mộ.”

Đợi trợ lý Lâm rời đi, Mộ Từ An mở máy quay trong máy tính ra. Từ sau khi tài khoản Weiyin của anh bị trộm, anh đã dặn trước đề phòng ở thành phố Thượng Hải. Cho dù là ở công ty con tại thành phố Thượng Hải hay là chung cư của mình thì đều lắp thêm máy quay tức thời.

Trong video, anh nhìn thấy Kiều Mộng Mộng nhập đúng mật khẩu, rồi nhìn thấy cô nói chuyện một mình như thể đang nói chuyện với người nào đó, chẳng lẽ là hacker bí ẩn đó?

Tắt máy tính, tâm trạng của Từ Mộ An mãi chẳng thể bình tĩnh được.

Bí mật trên người Kiều Mộng Mộng hình như càng thú vị hơn rồi.

**

Tròng phòng bệnh, Kiều Kiêu Nguyệt ngồi tựa trên giường bệnh, sắc mặt trắng nhợt, tinh thần cũng rất kém.

Mẹ Kiều kéo tay cô ta, mắt đầy vẻ đau lòng: “Nguyệt Nguyệt, con tỉnh rồi, mẹ sợ chết đi được.”

“Mẹ, phải để mẹ lo lắng rồi.”

Kiều Kiêu Nguyệt sờ cái bụng của mình, đứa con mình mong đợi cứ thế chết trong bụng rồi, cô ta còn phải nhìn Lục Trầm và Kiều Mộng Mộng kết hôn. Nghĩ tới đây, ta cảm thấy lòng nhói đau.

“Mẹ, con xin lỗi, không phải con có ý với Lục Trầm đâu… Lần đó là ngoài ý muốn thật, mẹ nuôi con lớn, mẹ biết con sẽ không giành chồng sắp cưới của Mộng Mộng mà…”

Nhìn biểu cảm đau khổ của cô ta, mẹ Kiều càng đau lòng.

“Trách mẹ và bố con suy nghĩ không chu đáo, con và Lục Trầm tình đầu ý hợp, là chúng ta chen chân vào. Trong lúc con bất tỉnh, Mộng Mộng và Lục Trầm đã giải trừ hôn ước rồi, mẹ và bố con, bác Lục cũng đã thảo luận. Chờ sức khỏe con bình phục sẽ sắp xếp chuyện kết hôn cho con và Lục Trầm.”

“Thật ạ?” Mắt Kiều Kiêu Nguyệt lóe lên một chút vui mừng nhưng cô ta nhanh chóng nén xuống: “Nhưng mà không phải Mộng Mộng thích Lục Trầm sao, làm vậy sẽ tổn thương cô ấy… Đúng rồi, Mộng Mộng đâu ạ?”

“Nó làm sai, bây giờ không biết trốn đâu rồi!”

Kiều Kiến Nam đẩy cửa đi vào.

Lục Trầm vào theo, lễ phép chào mẹ Kiều: “Chào bác gái.”

Kiều Kiêu Nguyệt kinh ngạc nhìn mọi người: “Hả? Đã xảy ra chuyện gì?”

Kiều Kiến Nam nói qua đầu đuôi cho cô ta nhưng lại giấu chuyện mắng chửi Kiều Kiêu Nguyệt trên Weiyin đi.

“Hả? Sao lại thế này?” Vẻ mặt Kiều Kiêu Nguyệt đau xót: “Chắc chắn Mộng Mộng không phải cố ý đâu, với lại mọi người hiểu lầm rồi, không phải Mộng Mộng lái xe tông vào con, là tự con chạy vội quá…”

“Nguyệt Nguyệt ạ, em đúng là lương thiện, lúc này rồi còn nói thay cho cô ta.” Kiều Kiến Nam vừa bực vừa đau lòng: “Mẹ, con đã nói Nguyệt Nguyệt tỉnh lại chắc chắn sẽ nói cho Kiều Mộng Mộng mà.”

Mặt mẹ Kiều cũng lộ vẻ dịu dàng.

Đúng là Nguyệt Nguyệt ân cần hiểu chuyện nhất, càng sẽ không nói lời bất hiếu với bà ta.

“Anh~ Không phải em nói cho Mộng Mộng, em nói là sự thật. Cho dù thế nào thì Mộng Mộng vẫn là em gái ruột của anh, là con gái ruột của bố mẹ, sao lại để cô ấy đi được? Mộng Mộng không quen cuộc sống ở Thượng Hải, lỡ như xảy ra bất trắc thì sao? Anh, anh và Lục Trầm mau đi tìm Mộng Mộng về đi.” Cô ta ngừng một lát, chuyển ánh mắt về phía mẹ Kiều: “Mẹ, mẹ thấy sao?”

Mẹ Kiều nắm lấy tay cô ta gật đầu: “Nguyệt Nguyệt nói phải, dù sao cũng là cốt nhục mẹ sinh ra, mấy hôm trước nói hơi nặng lời nhưng mẹ không muốn đuổi con bé đi thật…”

Kiều Kiêu Nguyệt sững người ra một chốc nhưng nhanh chóng che đậy bằng nụ cười: “Mẹ đã nói rồi, anh mau đi tìm Mộng Mộng đi, em không sao.”

Kiều Kiến Nam còn định nói gì đó nhưng bị Lục Trầm kéo ra khỏi phòng bệnh: “Bác gái, bây giờ con sẽ sai người đi tìm Mộng Mộng, bác đừng lo lắng.”

Ngoài phòng bệnh, Kiều Kiến Nam thoát ra khỏi tay Lục Trầm, vẻ mặt cực kỳ khó chịu: “Kéo tao ra làm gì, tao không định tìm Kiều Mộng Mộng!”

“Tôi biết anh không xem cô ta là em gái nhưng anh phải biết Nguyệt Nguyệt lương thiện chứ, đứa con mất rồi còn suy nghĩ cho Kiều Mộng Mộng. Nếu như không đi tìm thì chắc chắn cô ấy sẽ khó chịu trong lòng.”

“Tao…”

“Cứ sai người đi tìm trước, tôi có vài câu muốn nói với Nguyệt Nguyệt.”

Nghe thấy vậy, Kiều Kiến Nam ngay lập tức im lặng, ánh mắt tối sầm.

“Nếu mày mà còn làm Nguyệt Nguyệt tổn thương lần nữa, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.” Nói xong, Kiều Kiến Nam chỉnh trang lại vạt áo bị nhăn: “Tao đi tìm người.”

“Em hứa mà anh vợ.” Lục Trầm làm hành động thề, sau khi an ủi Kiều Kiến Nam xong thì vào phòng bệnh.

“Bác gái, cháu muốn nói vài câu với Nguyệt Nguyệt.”

Mẹ Kiều nhìn anh ta một cái rồi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh: “Các con cứ thong thả nói chuyện.”

Mẹ Kiều vừa đi, mắt Kiều Kiêu Nguyệt đã lập tức đỏ bừng, cô ta cắn chặt môi, dời ánh mắt đi, nước mắt ồ ạt trào lên.

“Nguyệt Nguyệt, anh xin lỗi.”

Lục Trầm đi tới cạnh giường ngồi xuống ôm cô ta vào lòng: “Là do anh không tốt, anh là người sai, là lỗi của anh, anh không nên đồng ý chuyện kết hôn, càng không nên cãi nhau với em, mọi sai lầm đều là lỗi của anh. Em tha thứ cho anh, có được không?”

“Nhưng mà con mất rồi.”

Nhắc tới đứa trẻ, Kiều Kiêu Nguyệt không kìm nén nổi nữa, bật khóc tu tu: “Con của em, nó vẫn còn nhỏ như thế…”

“Anh xin lỗi, xin lỗi em, đều là lỗi của anh.” Vành mắt của Lục Trầm đỏ ửng theo: “Anh đã nói rõ với người nhà rồi, nếu không phải em thì Lục Trầm này sẽ không cưới. Mẹ anh đồng ý rồi.”

“Sau này sẽ lại có con mà…”

Kiều Kiêu Nguyệt lau nước mắt: “Lần này em tha thứ cho anh, không được có lần sau nữa.”

“Anh nghe theo vợ hết.” Lục Trầm cười cưng chiều.

Hai người ôm lấy nhau, chẳng một ai để ý tới cặp mắt đang nhìn chăm chú mọi chuyện ở bên ngoài cửa phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play