Âm phủ đèn đuốc sáng bừng, sôi động như quán bar ở trần gian, Ngưu Ma Vương và các phán quan vây quanh bàn đoán tay uống rượu, Diêm Vương vuốt râu dài, nhìn Âm phủ mới sửa sang mà vô cùng cảm giác thành tựu: “Không tệ đâu! Chờ con trai quay lại thì ta có thể yên tâm nghỉ hưu rồi!”

Ông ta bấm đốt ngón tay, đứa con trai vốn phải chết lại thay đổi tuổi thọ sống lâu trăm tuổi, ông ta vội vã gọi phán quan tới hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Sao con trai ta vẫn chưa chết!”

Phán quan: …

“Diêm Vương chờ một lát, bây giờ thần đi kiểm tra sổ sinh tử.”

Diêm Vương ừ một tiếng, ngồi ở quầy bar vẫy tay với quỷ pha chế: “Cho một ly whisky.”

Quỷ pha chế không dám thở mạnh, nhanh nhẹn pha chế rượu xong thì đẩy tới cho Diêm Vương, linh hồn bay ra bên ngoài sợ chọc giận vua Âm phủ.

Phán quan vội vã chạy tới, lau mồ hôi trên trán: “Diêm Vương, thiếu chủ phù hợp với người lựa chọn có ý chí sống mãnh liệt nên được chọn đi giúp Kiều Mộng Mộng tự sát vào ba năm trước rồi. Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, sống lâu trăm tuổi theo lời hứa của Diêm Vương vì thế trong khoảng thời gian ngắn sẽ chưa về được.”

Diêm Vương: …

“Bây giờ thời hạn ba năm đã tới, hay là thần trói linh hồn của thiếu chủ lại?”

Diêm Vương gật đầu: “Còn không mau đi đi!”

Không bao lâu, hệ thống vừa hoàn thành nhiệm vụ hay linh hồn của Mộ Từ An không nhập vào cơ thể mình một cách thuận lợi mà bị ép kéo tới Âm phủ.

Anh tức tới nỗi giậm chân tại chỗ, tức giận chửi: “Âm phủ các người không giữ chữ tín!”

Phán quan che miệng anh lại: “Thiếu chủ, người đừng làm ồn, hủy hoại Âm phủ chúng tôi mất!”

“Hứa là hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ để tôi sống lâu trăm tuổi, bây giờ ông có ý gì đây?”

Phán quan: …

Lão ta cũng không muốn mà! Nhưng mà lão ta sợ bị Diêm Vương hỏi tội! Dù sao thì ban đầu do lão ta không kiểm soát nghiêm ngặt nên để thiếu chủ lọt vào danh sách, bây giờ cũng khó giải thích với Diêm Vương.

“Tôi muốn quay về, trần gian vẫn còn người đợi tôi quay về.”

“Không được phép về!” Diêm Vương tối sầm mặt mày nhưng anh không còn nhớ đối phương nữa.

Mộ Từ An bị chọc tức: “Ông là ai thế hả? Quốc lộ à?”

Diêm Vương gãi đầu: “Quốc lộ?”

“Quản nhiều thế.”

Diêm Vương đau đầu xoa thái dương, sao lần này còn tức hơn lần trước nhỉ?

Phán quan tới gần Diêm Vương nói thầm: “Ký ức của thiếu chủ còn bị phong ấn dưới âm phủ, không còn nhớ gì hết.”

“Tôi muốn quay về.” Sắc mặt Mộ Từ An cực kỳ lạnh lẽo.

Phán quan không đắc tội nổi với Diêm Vương nhưng cũng không đắc tội nổi với thiếu chủ, lão ta ghé sát tai Diêm Vương khuyên nhủ: “Diêm Vương, thần nghĩ cứ để thiếu chủ quay đi nếu không thì sợ là thiếu chủ sẽ lật tung Âm phủ lên mất. Bây giờ ký ức của thiếu chủ bị phong ấn nên còn hạn chế một chút, hơn nữa… Người thiếu chủ thích vẫn ở nhân gian, người nên nhẫn nhịn, một trăm năm không dài, chớp mắt là qua thôi.”

“Cái gì! Nó còn có vợ à?!”

Tìm vợ sau lưng ông ta nữa!

Diêm Vương phát ra tiếng gào tức chấn động, mấy con quỷ xung quanh đều sợ hãi bay xa sợ bị liên lụy.

“Diêm Vương, thần có ý tưởng này…”

Diêm Vương hài lòng gật đầu: “Cứ làm thế đi.”

Phán quan thật sự vì lo cho hai bố con này, nhíu mày đi tới trước mặt Mộ Từ An: “Thiếu chủ, Diêm Vương nói có thể để người quay về nhân gian nhưng người không được để lộ thân phận mình là hệ thống, một khi người chủ động nói ra mình là hệ thống thì thần sẽ lập tức đưa người về Âm phủ.”

“Yêu cầu quái quỷ gì thế?” Mộ Từ An quan sát lão ta từ trên xuống dưới, lúc này anh rất sốt sắng muốn quay về, chỉ sợ rằng cơ thể mình bị hỏa thiêu thì không về được nữa nên đồng ý mà chẳng nghĩ nhiều.

“Mau đưa tôi về đi.”

Mộng Mộng và Tâm Tâm đều đang đợi anh, lỡ mà không kịp, hai người họ khóc tới chết thì sao?

Phán quan sợ sau này thiếu chủ khôi phục ký ức sẽ đánh lão ta nên nhanh chóng đưa anh quay về.

Mộ Từ An quay về cơ thể của mình, đúng lúc nghe thấy giọng nói của Kiều Mộng Mộng, nhìn cô đang khóc, theo bản năng anh muốn an ủi cô vì thế nói một câu: “Mộng Mộng, đừng khóc.”

Sau này anh quay về nhân gian, dù rằng cực kỳ muốn nói ra mình là hệ thống nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, không ngờ rằng Kiều Mộng Mộng lại nhận ra anh, điều này khiến anh vui mừng khôn xiết.

Có một ngày khi anh và Kiều Mộng Mộng đang ôm nhau ngủ thì linh hồn bị ép gọi về Âm phủ, Diêm Vương chất vấn anh với biểu cảm nghiêm túc: “Anh đã làm trái lời hứa.”

Mộ Từ An lắc đầu, hơi có vẻ đắc ý hả hê: “Không hề! Tôi không nói tôi là hệ thống, do vợ tôi thông minh tự mình đoán ra.”

Diêm Vương quở trách: “Đừng hòng biện minh.”

Mộ Từ An cũng bị ông ta chọc tức không nén nổi bản tính bộc phát: “Cái đồ cẩu độc thân nhà ông, bản thân không có vợ nên chơi tôi, đã hứa hoàn thành nhiệm vụ sẽ cho tôi sống lại. Kết quả thì sao? Không được nói cho vợ tôi để cô ấy nhận ra. Nếu mà nói chơi xấu thì ông mới chơi xấu ấy!”

Diêm Vương tức tới nỗi thổi râu trợn mắt, sắc mặt khó coi tới cực điểm: “Hừ! Ta là Diêm Vương, ta có tiếng nói. Cái đồ chơi xấu nhà anh, theo lời hứa, anh phải ở đây với ta mấy trăm năm.”

Mộ Từ An nghiến răng: “Diêm Vương cái con khỉ khô! Ông không tìm một cô gái mà lại bảo tôi ở với ông? Ông không phải gay đó chứ?”

“Anh!” Diêm Vương tức tới nỗi khuôn mặt già nua đỏ ửng, ngón tay chỉ vào đầu anh: “Anh là cái đồ bất hiếu, lại dám nói bố anh như thế!”

Mộ Từ An đã buông thả chính mình, khinh thường đảo mắt: “Vãi! Ông lại còn muốn làm bố tôi! Tôi nói cho ông nghe đừng có mà mơ!”

Diêm Vương tức ngất xỉu tại chỗ.

Ông ta có dễ dàng không?

Già rồi mới được mụn con, kết quả thằng con trai này tính tình ham chơi, uống canh Mạnh Bà, chui vào đường luân hồi của Mạnh Tử, lúc nhận ra thì đã muộn rồi nên chỉ đành sửa sổ số mệnh để nó sớm chết sớm quay về. Không ngờ rằng ma quỷ ở ngục giam quá nhiều, phán quan này ra một cách là để người chết trẻ giúp đỡ người tự sát, cái thằng con trai của ông ta lại theo đoàn quân cùng tới nhân gian rồi trở thành hệ thống, hoàn thành nhiệm vụ và sống trăm tuổi.

Phán quan run lẩy bẩy bưng nước hoàn hồn tới, trong nước hoàn hồn có ký ức bị phong ấn của thiếu chủ: “Thiếu chủ, người uống thuốc này là sẽ rõ.”

Mộ Từ An không muốn uống nhưng phán quan đáng thương ôm lấy đùi anh khóc lóc cầu xin, anh phiền chết đi được mới đành uống nước hoàn hồn một cách không hài lòng, ký ức xa vời quay về.

“Là bố mình thật này. Bố!”

Mộ Từ An vội vã đỡ Diêm Vương từ dưới đất dậy nhưng Diêm Vương giả chết chẳng có phản ứng gì.

“Không tỉnh lại thì con đi đây.” Mộ Từ An lạnh lùng đe dọa.

Diêm Vương mở bừng hai mắt: “Anh là cái đồ bất hiếu!”

“Bố mắng con thì con đi đây.”

Diêm Vương nước mắt giàn giụa: “An ơi! Sao con lại đối xử với ta như thế! Hu hu hu…”

Mộ Từ An cảm thấy đau đầu, anh thở dài: “Bố à, bố để con quay về đi, vợ con còn đang đợi con kìa, bố nói có đúng không? Chúng con trăm năm sau không phải vẫn đổ về cùng đích à? Chết rồi sẽ lại ở bên bố, thời gian trôi rất nhanh mà.”

Diêm Vương đảo mắt, ngẫm nghĩ kĩ lại thấy cũng đúng bèn khua tay: “Đi đi, đúng là con trai lớn rồi không giữ được nữa!”

Mộ Từ An cất bước đã về cơ thể ở trần gian, nhanh chóng không chậm trễ.

Anh mở mắt ra, Kiều Mộng Mộng nhìn anh đầy lo lắng: “Cuối cùng anh cũng tỉnh lại, dọa chết em rồi!”

Mộ Từ An bật cười, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Anh không sao, anh vừa có một giấc mơ.”

Kiều Mộng Mộng tò mò: “Mơ thấy cái gì?”

Mộ Từ An ghé sát tai cô thì thầm một câu, lần này tới lượt Kiều Mộng Mộng xấu hổ.

Anh nói:

Lăn mưa lội gió cùng Mộng Mộng.

**

Âm phủ.

Diêm Vương thở hồng hộc tắt hình ảnh ân ái trong màn hình đi, bực tức ngồi lên ghế.

Bỏ bố nó lại rồi vui vẻ với vợ, thật là tức quá đi mất!

Nhưng mà vợ nó cũng được phết, hời cho thằng oắt này rồi.

Vậy để ông ta đợi xem sao.

Trăm năm thôi mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play