Ánh Trăng Sáng Vô Vọng

《Hoàn》


7 tháng


ÁNH TRĂNG SÁNG VÔ VỌNG 《HOÀN》

28

“Ồ hô, đây không phải là anh Từ sao.”

Giọng điệu của tên cầm đầu lộ ra sự nguy hiểm, hình như anh ta có chút hiềm khích với Giang Từ.

“Học sinh giỏi không đi thi đại học đi, đến đây làm gì vậy?”

Giang Từ nhìn anh ta nhưng không trả lời.

Giọng điệu bình thường hỏi tôi: “Đã mang đủ đồ để thi chưa?”

Tôi ngây người, nhưng vẫn “ừm” một tiếng.

Giang Từ gật đầu, dịu dàng nhìn tôi mấy giây, trong mắt cậu ấy có những cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.

Cậu ấy đột nhiên hỏi: “Cậu có nhớ trường mình có hai suất tuyển thẳng không?”

Tôi không biết cậu ấy muốn nói gì nhưng vẫn trả lời: “Có nghe đến.”

“Tôi đã lấy được một suất vào tháng 3 rồi nên không cần phải thi đại học nữa.”

Tôi mơ hồ đoán được cậu ấy sẽ nói gì tiếp theo.

"Không phải, rốt cuộc hai vị đang nói gì vậy?" Người đàn ông có chút không kiên nhẫn.

Giang Từ mỉm cười với anh ta, nói: “Anh Cận, cho hai phút nói chuyện riêng có được không?”

Tôi chưa từng thấy Giang Từ hạ thấp thái độ xuống như vậy.

Người đàn ông được gọi là anh Cận cũng có chút được sủng mà lo sợ, cuối cùng cũng thả lỏng ra, nhưng sự thù địch trong giọng nói vẫn không hề giảm đi.

“Lần đầu anh Từ mở miệng cầu xin, tôi có thể từ chối chắc?”

Nói xong, anh ta dẫn mọi người đi ra xa một chút.

Trên mặt Giang Từ không có một chút không chịu được nào, cười nhẹ hỏi tôi một vấn đề không liên quan.

“Cậu muốn thi vào trường đại học nào?”

"Giang Từ, rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Tôi hơi sốt ruột.

“Trả lời tôi.”

Không phải giọng điệu thắc mắc, chỉ là một yêu cầu bình thường.

Tôi hít một hơi thật sâu, nói: “Bắc Ngoại (*).”

(*) Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh

“Được.”

Sắc mặt Giang Từ đột nhiên trở nên nghiêm túc, giọng nói trầm xuống.

“Đợi tôi quay người lại thì cậu chạy ra ngoài, dùng hết sức mình chạy, đừng quay đầu. Chạy đến chỗ đông người thì gọi điện báo cảnh sát, biết chưa?”

Cậu ấy dừng lại một giây: “Sau khi báo cảnh sát, lập tức đến phòng thi, tập trung làm bài.”

"Còn cậu thì sao?" Tôi cau mày hỏi.

Cậu ấy liếc nhìn ống thép ở bên cạnh rồi nói: “Tôi đã được miễn thi rồi, cậu không cần phải suy nghĩ nhiều đâu.”

“Lát nữa nếu cậu không chạy ra được thì cả hai chúng ta đều sẽ bị mắc kẹt ở đây. Cho nên, bạn cùng bàn bé nhỏ, lát nữa mặc kệ có nghe được gì thì cũng đừng do dự mà quay đầu lại, cậu cứ chạy về phía trước đi.”

Tôi nắm lấy tay áo cậu ấy, cảm thấy không vững tâm.

“Một mình cậu không đấu lại bọn họ đâu.”

Giang Từ cười nhẹ một cái, vẫn là cái dáng vẻ vênh vênh váo váo đó.

“Đánh rắm, cậu có biết đám cháu trai đó lần trước bị tôi đánh đến quỳ xuống xin không?”

29

Đây là một cuộc chạy đua với thời gian, không cho phép chúng tôi nói chuyện quá lâu.

Mọi chuyện gần như xảy ra ngay lập tức.

Khi mọi người đang thả lỏng, Giang Từ nhanh chóng cầm ống thép ở bên cạnh lên và lao tới đó.

Đó có lẽ là lần chạy nhanh nhất tôi từng chạy, với tiếng gậy va đập vào nhau ở phía sau.

Bởi vì vụ cá cược này là mạng sống của Giang Từ, một mạng người.

May mà tôi đủ may mắn.

Tôi chạy ra khỏi nhà máy không xa thì nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đãn đường gần đó.

“Cứu mạng!”

Tôi dùng toàn bộ sức lực hét lên, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của xe cảnh sát.

Chỉ còn chưa đầy 10 phút nữa là bắt đầu thi, địa điểm thi chỉ cách đây hai km.

Tôi không thể không chạy đến đó ngay lập tức.

Việc còn lại hãy để cảnh sát xử lý.

Lúc chạy vào phòng thi, tôi chợt nhớ ra.

Trước khi chạy ra khỏi nhà máy, hình như tôi nghe thấy tiếng ống thép nặng nề đập vào người.

Nhưng tôi không hề quay đầu lại, đằng sau tôi là tiếng người hét đừng chạy và tiếng bước chân đuổi theo.

Có lẽ nếu quay đầu, tôi sẽ bị bắt về.

Giác quan thứ sáu đôi khi có thể chính xác đến mức khó tin.

Cho đến khi kỳ thi kết thúc tôi cùng không gặp lại Giang Từ nữa.

Cảnh tượng vội vã ở nhà máy bỏ hoang ngày ấy đã trở thành cảnh tượng cuối cùng trong nhiều năm.

30

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cảnh sát đã đến liên lạc với tôi.

Tôi đã giải thích rõ ràng mọi chuyện, bao gồm cả Tần Mạn.

Cuối cùng mới hỏi: “Giang Từ ở đâu ạ?”

Người cảnh sát đặt câu hỏi im lặng một lúc rồi thở dài.

“Mất rất nhiều má.u, nhưng vết thương không nghiêm trọng, ngày thứ hai đã được chuyển đến phòng bệnh thường. Đáng tiếc đứa trẻ đã trượt kỳ thi tuyển sinh đại học, nghe nói thành tích của cậu ấy rất tốt.”

Cuối cùng tôi cũng thả lỏng đôi tay đang ôm chân mình: “Cậu ấy không sao là được, cậu ấy không cần thi đại học, đã được tuyển thẳng rồi.”

Cảnh sát hỏi lại: “Vậy sao? Nhưng hôm qua tôi đến bệnh viện để ghi chép thì nghe thấy cậu ấy hứa với mẹ sẽ ôn thi lại.”

"Chú nói gì cơ?" Tôi đột ngột đứng dậy khỏi ghế, như thể không hiểu cảnh sát đang nói gì.

“Giang Từ.”

Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại vẫn lười biếng như thường lệ: “Bạn cùng bàn, thi thế nào rồi?”

Tôi đứng trên cầu, tận hưởng làn gió mát thổi qua sông.

“Suất tuyển thẳng năm nay bị hủy bỏ rồi phải không?”

Tôi nhẹ nhàng hỏi, phớt lờ câu hỏi của cậu ấy.

Giang Từ im lặng ngầm thừa nhận.

Tâm trạng của tôi phức tạp đến mức không thể nói lên lời.

Như thể nói gì cũng không đúng.

“Cuốn nhật ký hôm đó cậu vứt đi, tôi nhặt về rồi.”

Giang Từ khàn giọng nói: “Tôi xem cả đêm, xem xong tôi mới nhận ra hóa ra thích tôi lại vất vả đến vậy.”

“Cậu nói cậu vốn định sẽ tỏ tình với tôi vào ngày tôi và Tần Mạn quen nhau đúng không?”

Tôi đã cho cậu ấy một đáp án khẳng định.

Dù tiếng cười của thiếu niên hòa theo dòng nước nhưng vẫn cảm thấy rất thất bại.

Cậu ấy nói: “Rõ ràng ngày hôm đó cậu rất khác thường, nhưng tôi lại không nhận thấy điều đó.”

Tôi tự nhủ, bởi vì lúc đó trong mắt cậu toàn là Tần Mạn.

Nhưng ít nhất bây giờ tôi không nên kích thích cậu ấy.

31

Một lúc sau, Giang Từ lại lên tiếng, trong lời nói vô thức lộ ra một tia hy vọng.

“Cậu có thể cho tôi một cơ hội khác được không?”

Vào thời điểm này, cậu ấy hỏi câu hỏi này chính là cố ý.

Cược tôi sẽ cảm thấy có lỗi với cậu ấy.

Nhưng chuyện nào ra chuyện ấy.

Tôi thở dài: “Giang Từ, tôi đã không còn tìm được cảm giác thích cậu nữa rồi.”

"Thật sao?" Trong giọng nói của cậu ấy mang theo chút cô đơn: “Là do tôi phát hiện ra quá muộn.”

Trước khi có kết quả, tôi vẫn luôn suy nghĩ xem mình có thể làm gì để báo đáp Giang Từ vì để tôi có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học mà bỏ lỡ việc thi cử của chính mình.

Mãi cho đến khi điền nguyện vọng, tôi mới nhận được cuộc gọi từ cậu ấy, tôi mới có quyết định.

“Nguyện vọng 1 điền Bắc Ngoại sao?”

Giang Từ nói rằng cậu ấy rất tiếc vì không thể trực tiếp chúc mừng tôi, bố mẹ cậu ấy gần như buộc phải đưa cậu ấy ra nước ngoài để hồi phục sức khỏe.

Tôi suy nghĩ vài giây, không nhin được hỏi: “Cậu muốn vào cùng trường đại học với tôi không?”

"Muốn." Cậu ấy lại nói thêm: “Nếu học cùng trường với tôi khiến cậu không thoải mái thì tôi có thể không vào.”

Tôi nhìn vào cột nguyện vọng đầu tiên vẫn còn trống, nói với cậu ấy: “Bắc Đại đi.”

“Hửm?”

“Tôi nói, tôi vào Bắc Ngoại, nếu cậu trúng tuyển vào Bắc Đại, chúng ta hẹn gặp ở Bắc Kinh, tôi sẽ cho cậu thêm một cơ hội nữa.”

“Tiền đề là, trước khi cậu thi xong thì không được liên lạc với tôi.”

Giang Từ dường như có chút khó tin: “Cậu nói thật sao?”

Tôi cũng cười, nhẹ nhàng nói: “Giang Từ, cậu đến Bắc Kinh tìm tôi được không không?”

“Được.”

Dòng điện (?) lạnh lẽo khiến giọng nói trầm thấp trở nên khàn khàn, khiến cho người ta càng xúc động.

32

Cột nguyện vọng đầu tiên trên màn hình máy tính vẫn trống.

Tôi hít một hơi thật sâu, chậm rãi gõ bốn chữ Đại học Hạ Môn.

Không chút do dự nhấn gửi đi.

Điều hữu ích nhất mà tôi có thể làm cho Giang Từ là hướng dẫn cậu ấy trở lại đúng hướng.

Quỹ đạo cuộc sống của cậu ấy không nên bị cậu nệ vì học lại.

Còn nguyên nhân tôi buộc phải rời đi, chẳng qua dùng thành tích của cậu ấy để buông tha chính mình.

Hành động của Giang Từ tuy cảm động nhưng lại đến không đúng lúc.

Nếu lúc đó khi tôi cô đơn một mình, lý trí của cậu ấy không bị lôi kéo, Tần Mạn nói gì cậu ấy cũng tin bất chấp thì có lẽ tôi vẫn sẽ cảm động trước những gì cậu ấy đang làm bây giờ.

Nhưng Giang Từ sẽ không bao giờ biết, ngày hôm đó tôi đã bị họ đẩy xuống bùn, những lời chửi rủa bên tai xen lẫn những cú đá trên người, trước mặt là cảnh cậu ấy mất hết lý trí kéo kẻ đầu xỏ rời đi.

Giống như nguồn ánh sáng duy nhất bên tôi bấy lâu nay đã bị phá vỡ.

Sau này, sẽ biến thành bóng tối vĩnh viễn.

Một ngày trước khi rời đi, tôi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát đã thẩm vấn tôi.

Đầu tiên cảnh sát nói, Tần Mạn và mấy người kéo tôi vào nhà máy ngày hôm đó đều đã bị xử t.ử.

Giọng điệu cảnh sát lập tức hơi kỳ quái.

Trong trường hợp bình thường, vì tình tiết tương đối nhẹ nên không cần giam giữ hình sự.

Nhưng tất cả mọi người, kể cả Tần Mạn đều bị tuyên mức án cao nhất.

Nghe xong tôi chỉ hỏi cảnh sát một câu: “Nếu cộng lại tất cả những việc ác họ đã làm mà không cấu thành tội ác, đối với kết quả này, chú còn cảm thấy họ oan uổng không?”

Đầu bên kia im lặng một lúc lâu, cuối cùng không chút áy náy nói một câu: “Xin lỗi.”

Đây có lẽ là tác phẩm của gia đình Giang Từ.

Từ việc cậu ấy thật sự muốn tấn công Tần Mạn, có thể thấy rõ rằng cậu ấy không còn thích cô ta nữa.

Nhưng bây giờ đối với tôi mà nói, chẳng liên quan gì cả.

33

Khi đến Hạ Môn, tôi đã thay đổi toàn bộ thông tin liên lạc của mình.

Căn bản tôi cũng mất liên lạc với các bạn học cấp ba rồi.

Một năm sau, tôi bấm vào diễn đàn của trường cấp ba cũ.

Trên cùng ghim một bài chúc mừng.

[Chúc mừng bạn học Giang Từ của trường chúng ta đã được nhận vào Đại học Bắc Kinh với số điểm cao nhất thành phố]

Tôi mỉm cười, lập tức đăng xuất khỏi diễn đàn này.

Đó cũng là thông tin liên lạc cuối cùng liên quan đến trường trung học.

Tôi chúc mừng Giang Từ từ tận đáy lòng.

Để cơn gió thổi lời tạm biệt của tôi về phương Bắc.

Từ nay đường xa núi cao, chúng tôi sẽ không gặp lại nữa.

[Hoàn]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play