Ánh Trăng Sáng Vô Vọng

《04》


7 tháng


21

Mọi tủi thân như cửa xả lũ ùa ra ngoài.

Tôi chạy ra và lao mình vào vòng tay anh ấy, nghẹn ngào nói: “Anh.”

Kỷ Liễm ôm lại tôi: “Ừm, anh về rồi.”

Có lẽ trường đại học của anh ấy được nghỉ nên dành thời gian quay về thăm tôi .Khi còn nhỏ, bố mẹ bận rộn không thể chăm sóc tôi, là Kỷ Liễm bù đắp tất cả những khoảng trống về gia đình cho tôi.

Tôi vùi mình vào vòng tay anh ấy, khóc to thành tiếng.

Rất kỳ lạ.

Cho dù tôi cảm thấy đau khổ và buồn bã vì bị bắt nạt như nào nhưng cũng không muốn khóc khi đối mặt với mọi người.

Vậy mà khi đối mặt Kỷ Liễm, tôi đột nhiên không cách nào che giấu được cảm xúc của mình.

"Sao thế?" Kỷ Liễm xoa đầu tôi.

Tôi nức nở ngẩng đầu khỏi vòng tay anh ấy, anh ấy đưa tay lau nước mắt cho tôi.

“Em...”

“Làm gì đấy?”

Giọng nói quen thuộc phía sau khiến tôi rùng mình một cái.

Kỷ Liễm đang đặt tay lên vai tôi nên cũng cảm nhận được, anh ấy ngước mắt nhìn Giang Từ ở đối diện.

Giang Từ thản nhiên đút hai tay vào túi, không mặn không nhạt nhìn tôi, nhưng giọng điệu thì không cho phép từ chối.

“Qua đây, tôi đưa cậu về nhà.”

Kỷ Liễm kéo tôi ra phía sau, nheo mắt nhìn Giang Từ.

Tôi hiểu tính tình của anh trai mình hơn ai hết, đồng thời sự kiêu ngạo của Giang Từ cũng bày rõ trước mặt.

Hai người đối đầu, sẽ không dễ dàng vượt qua được.

Anh trai không dễ dàng gì mới quay về thăm tôi được một lần, tôi không muốn anh ấy phải phiền muộn vì những chuyện này.

Kỷ Liễm vừa mới tiến lên một bước, tôi liền vội vàng nắm lấy tay anh ấy, giọng nói cực kỳ nhỏ.

“Anh, chúng ta quay về đi, cậu ấy chỉ là bạn cùng lớp của em thôi.”

"Cậu ta bắt nạt em?" Kỷ Liễm nhạy bén phát hiện được điều gì, giọng nói không hề nhỏ.

Giang Từ nghe thấy câu này thì cười khẩy một cái, một nụ cười không chạm đáy mắt.

Tôi lắc đầu, chỉ nói: “Anh, em muốn về nhà.”

Kỷ Liễm nhìn thấy sự bất an trong mắt tôi, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, không nói gì đưa tôi đi.

“Kỷ Ôn Thư.”

Giọng nói trầm trầm của Giang Từ truyền đến rất rõ ràng.

Sau đó Kỷ Liễm nắm chặt tay tôi.

Nhưng may mà cậu ấy không đuổi theo.

22

“Em không có lòng tin với anh trai à?”

Đến dưới nhà, Kỷ Liễm không đi lên ngay mà vẫn ngồi trong xe.

Anh ấy cụp mắt xuống nhìn vô lăng, vẻ mặt có chút thất vọng (*) rồi tự cười nhạo chính mình.

(*) Bản gốc 挫敗: thất bại

“Nếu bị bắt nạt mà thậm chí không thể nói với anh trai mình, và em không tin rằng anh có thể giúp em giải quyết chuyện đó thì anh là một người anh rất thất bại.”

Tôi không thể chịu nổi khi nghe anh ấy tự nói xấu mình, sống mũi tôi lập tức cay cay.

Tôi nức nở kể cho anh ấy nghe mọi chuyện.

Kể từng chuyện từng chuyện một làm tôi càng cảm thấy đau khổ hơn bao giờ hết, cảm xúc của tôi bị bùng nổ.

Trong vòng mấy tiếng đồng hồ mà khóc hai lần.

Kỷ Liễm im lặng hồi lâu.

Cuối cùng, anh ấy bước xuống xe, đi sang bên ghế phụ, mở cửa ra và ôm tôi vào lòng.

Giọng anh khàn khàn: “Đừng sợ, có anh trai ở đây.”

23

Sáng sớm thứ bảy, Kỷ Liễm không nói lời nào đã rời khỏi nhà luôn.

Vì hôm trước tôi đã trút hết sạch ra rồi nên hôm nay tôi thấy cực kỳ thoải mái.

Tôi ra ngoài đi mua sách còn ngâm nga hát trong miệng.

Nhưng bỗng im bặt khi nhìn thấy Giang Từ ở dưới tầng.

"Đi đâu?" Cậu ấy từ trên cao nhìn xuống tôi rồi chậm rãi bước tới.

“Tìm cái anh trai gì đó của cậu?”

Cảm giác áp bức tỏa ra từ người Giang Từ khiến tôi cảm thấy sợ hãi.

Lúc này tôi mới phản ứng lại hình như cậu ấy hiểu lầm gì rồi.

Xem ra sự hiểu lầm này khiến cậu ấy trông vô cùng kỳ quái.

“Cậu nổi điê.n gì vậy?”

Tôi cảm thấy cậu ấy thật hoang đường.

“Đó là anh ruột tôi!”

Ánh mắt Giang Từ đột nhiên nhìn tôi và dừng bước lại.

Cậu ấy nhắm mắt lại, lúc sau mới thở phào nhẹ nhõm một cái.

Rồi lập tức nhốt tôi ở giữa cậu ấy và bức tường phía sau.

Rõ ràng là không chạm vào tôi chút nào nhưng lại gần đến mức khiến tôi không còn chỗ để cử động.

“Kỷ Ôn Thư, tôi không có cách nào không điê.n.”

Ánh mắt rực lửa của thiếu niên ở ngay trên đầu.

“Cậu lao vào trong lòng người khác nhưng lại không muốn nói với tôi thêm một câu nào, tôi sợ cậu bị dọa sợ nên kìm nén cảm xúc trong lòng để anh ta dẫn cậu rời đi.”

“Nhưng cậu vẫn tránh né tôi như vậy.”

Giang Từ bắt tôi phải nhìn cậu ấy, như thể đang muốn tìm kiếm điều gì đó trong mắt tôi.

“Rõ ràng trước kia không phải như vậy, Kỷ Ôn Thư trong trí nhớ của tôi sẽ không lạnh lùng như vậy.”

Ở ngã ba đường, cậu ấy đã chọn hướng tốt và đi trên đó.

Bây giờ lại hối hận, nhớ nhung điểm xuất phát.

Tôi không thể không nói với cậu ấy dáng vẻ hèn mọn nhất của mình để cậu ấy hoàn toàn hiểu...mọi chuyện không thể quay về được nữa rồi.

“Giang Từ, mặc dù tôi biết rõ cậu đã có người yêu, nhưng vào buổi tối hôm đó, khi cậu ném ô cho tôi và một mình chạy dưới mưa tôi suýt chút nữa đã yêu cậu rồi.”

Giang Từ hoàn toàn choáng váng.

Cậu ấy khẽ mấp máy môi: “Gì cơ?”

Tôi biết cậu ấy đã hiểu rồi nên cười chua chát, nói tiếp:

“Tôi thích cậu suốt hai năm trời, nhưng tình cảm của tôi dành cho cậu đã hoàn toàn biến mất vào thời điểm cậu chọn tin tưởng Tần Mạn một cách mù quáng.”

“So với việc cậu làm ngơ trước cảnh tôi bị bắt nạt thì việc cậu tin rằng tôi sẽ chửi và hắt nước nóng vào người khác có vẻ đáng sợ hơn nhiều.”

Đôi mắt Giang Từ đỏ hoe, giống như đang hối hận, cũng giống như đang cố gắng hết sức để níu lại.

“Tôi không biết...”

"Đúng, cậu không hề biết." Tôi gật đầu: “Thế nên tôi không hận cậu. Giữa bạn gái và bạn cùng lớp, cậu chỉ chọn tin tưởng người thân thiết hơn với mình thôi, như vậy chẳng có gì sai cả.”

“Nhưng Giang Từ, tôi thật sự không thích cậu nữa rồi. Sự kiên trì của cậu sẽ không nhận được hồi đáp ở tôi nữa, không còn ý nghĩa gì nữa.”

24

Giang Từ mất hồn mất vía rời đi.

Đối diện với người mà mình từng nhìn thấy là đỏ mặt, tôi bình tĩnh thú nhận mối tình đơn phương mà mình từng hèn mọn, nhốn nháo hoảng loạn rồi kết thúc trong vô vọng.

Cuối cùng, một chút khó chịu và không cam lòng cũng tan biến rồi.

Hôm đó tôi lấy cuốn nhật ký ghi lại mối tình đơn phương 2 năm của mình ra, lúc xuống nhà đổ rác thì sẵn vứt luôn.

Không ngờ lại bị Giang Từ nhặt về.

Sau này tôi đã nghĩ về hành động này rất lâu.

Tôi nghĩ, nếu lúc đó Giang Từ không nhìn thấy nội dung trong cuốn nhật ký thì có lẽ cậu ấy đã không đi đến bước đó.

25

Trước khi Kỷ Liễm bắt đầu đi học, anh ấy đã xoa đầu tôi.

Chỉ nói tôi yên tâm đi học, mọi chuyện anh đã giải quyết xong hết rồi.

Mặc dù không biết anh ấy đã dùng cách gì, nhưng quả thực rất hiệu quả.

Những thanh niên hư hỏng luôn lảng vảng ở cổng trường gần như đã biến mất hoàn toàn.

Có lần tôi gặp một số cô gái từng bắt nạt tôi, sắc mặt của họ lập tức tái nhợt rồi quay người rời đi luôn.

Trong trường không còn ai nhắc đến tin đồn về tôi nữa, người tung tin đồn cũng đã chủ động xin lỗi tôi.

Thậm chí cả Giang Từ cũng im lặng một thời gian.

Ngoại trừ Tần Mạn.

Lần tiếp theo tôi nghe tin tức về cô ta là rất lâu rồi cô ta không đến trường.

Kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần, lúc đó tôi không để ý đến chuyện này nữa.

Nhưng tôi lại phớt lờ bản chất của Tần Mạn.

Cô ta điê.n đến mức ngay từ khi nhìn thấy bạn cùng bàn của Giang Từ là một cô gái, cô ta đã lên kế hoạch kéo cô gái ấy ra khỏi Giang Từ, khiến cô gái ấy hoàn toàn không dám đến gần Giang Từ nữa.

26

Buổi sáng hôm thi đại học, bố mẹ tôi vẫn bận rộn như thường lệ, chỉ dặn dò tôi thêm vài điều.

Còn Kỷ Liễm tạm thời bị huấn luyện viên kéo ra ngoài mở họp, không thể trốn đi được.

Tôi thu dọn đồ đạc, sợ tắc đường nghiêm trọng với lại quãng đường cũng không xa nên quyết định đi xe đạp đến địa điểm thi.

Vì còn khá sớm nên lúc này trên con đường này đáng lẽ không có nhiều người mấy.

Nhưng tôi bất ngờ bị bốn năm thiếu niên không chuẩn mực đột nhiên xuất hiện chặn lại.

“Em gái, nay đi thi đại học à?”

Tên đi đầu đặt tay lên ghi đông xe của tôi khiến tôi không thể cử động được, trên môi thì nở nụ cười đểu.

Nhìn thấy vẻ hoảng hốt của tôi, anh ta cố tình hạ giọng xuống như muốn an ủi tôi.

“Yên tâm, bọn này không chạm vào em đâu, đàn ông sao có thể ra tay với cô gái nhỏ chứ? Như vậy cũng quá súc sinh rồi.”

Anh ta nói như vậy nhưng giọng điệu lại không cho phép từ chối.

“Thi thố thì có gì vui, chi bằng sáng nay theo bọn anh đi, bọn anh dẫn em đi chơi game.”

"Mấy người là ai?" Tôi bình tĩnh hỏi, không để lộ một chút rụt rè nào.

Anh ta đang định trả lời thì điện thoại đột nhiên reo lên, cắt ngang cuộc trò chuyện.

Anh ta liếc một cái, ấn nghe máy rồi nhét thẳng vào tay tôi.

“Kỷ Ôn Thư, thi đại học mà cũng dám bỏ, gan to thật đấy.”

Chủ nhân của giọng nói khiêu khích này không ai khác chính là Tần Mạn.

Tôi vô thức nắm chặt điện thoại: “Cô muốn làm gì?”

"Từ bé đến giờ không ai dám tát tao." Giọng điệu của cô ta có vẻ rất bình tĩnh.

“Trước mặt nhiều người như vậy, Giang Từ vì mày mà lại bắt tao tự tát mình. Chuyện này bị lan truyền đến mức tao không dám đi học. Mày có biết tao mất mặt đến mức nào không?”

Trong mắt nhiều học sinh, Tần Mạn luôn được coi là đóa hoa trên cao, là tiểu thư nhà giàu không ai có thể sánh bằng.

Một người như cô ta lại sẵn sàng bắt chước người khác vì Giang Từ.

Nhưng cuối cùng, người cô ta thích lại tàn nhẫn tát thẳng vào mặt cô ta.

Dù vậy, cô ta vẫn không nỡ trả thù Giang Từ mà chuyển hết hận thù lên người tôi.

“Cảm giác khi tận mắt chứng kiến ba năm vất vả của mình bị lãng phí như nào, có muốn thử chút không?”

27

Tôi bị đưa đến một nhà máy bỏ hoang gần đó, xung quanh tôi có rất nhiều người, khiến tôi không còn không gian để trốn thoát.

Tôi nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua từng chút một, trong lòng tôi lo lắng không thôi.

Họ lấy điện thoại của tôi, không làm gì cả.

Mục đích là để khiến tôi phải tận mắt chứng kiến mình bỏ lỡ kỳ thi.

Tôi không khỏi hoảng sợ, cố gắng giải thích với họ.

“Cho tôi đi thi đi, tôi xin mấy người, tôi thật sự không thể bỏ lỡ...”

Nhưng họ lại thờ ơ như không, vừa chơi game vừa nói: “Cầm tiền của người khác thì phải thay họ tiêu trừ tai họa chứ. Em gái à, em thông cảm cho bọn này nhé.”

Tôi khóc lóc cầu xin họ lần nữa.

“Kỳ thi này thật sự rất quan trọng, mấy người thả tôi ra, tôi trả giá cao hơn cô ta được không?”

Không ai trả lời tôi, chỉ để lại tôi đứng bất lực ở đó.

Còn chưa đến 20 phút nữa kỳ thi sẽ bắt đầu, tôi thật sự không có thời gian.

Ngay trước khi tôi tuyệt vọng bỏ cuộc, cánh cửa sắt đột nhiên bị đá tung ra.

Sự xuất hiện của Giang Từ khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ấy phớt lờ những lời mắng chửi của nhiều người, đi thẳng đến chỗ tôi và nhìn từ trên xuống dưới.

“Có bị thương không?”

Tôi lắc đầu, vội vàng với cậu ấy: “Sắp không kịp kỳ thi rồi.”

"Kịp." Cậu ấy trả lời không chút do dự.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play