Ánh Trăng Sáng Vô Vọng

《02》


7 tháng


9

Giang Từ và Tần Mạn chia tay rồi.

Sau khi đổi chỗ, tôi gần như không giao tiếp gì với Giang Từ. Sau đó, có một bạn nữ lấy lý do hỏi bài hỏi có thể ngồi cạnh Giang Từ không.

Người rất hiếm khi nổi giận với con gái như Giang Từ chỉ liếc nhìn bạn nữ đó.

Cậu ấy nhẹ giọng nói: “Cút.”

Bạn nữ bị mắng cho chạy luôn.

Tôi nghĩ cũng có thể hiểu được, có lẽ Tần Mạn không muốn bạn cùng bàn của Giang Từ là bạn nữ nữa.

Tôi nghĩ như vậy.

Nhưng chưa đầy hai ngày sau thì có tin Tần Mạn và Giang Từ đã chia tay.

Bạn của cậu ấy giống hệt như khi nghe được tin họ mới yêu nhau, đi đến chỗ Giang Từ, cười đểu hỏi: “Anh Từ, sao lại chia tay rồi?”

Lớp học lập tức im lặng, mọi người đều muốn hóng hớt tin đồn của anh lớn.

Giang Từ tùy tiện cầm cuốn sách trên bàn lên, đầu cũng không ngẩng lên.

“Vốn dĩ cũng không nghiêm túc.”

Tôi tiếp tục làm đề, vờ như không nghe thấy gì cả.

Hôm đó có buổi tập thể dục buổi sáng, như thường lệ, rất đông người đổ xô đến canteen.

Tôi bị ép đến mức không cách nào đi về phía tòa nhà dạy học được.

Khi tôi đang muốn thỏa hiệp, thuận theo đám đông đến canteen rồi quay lại thì một đôi tay bất ngờ ôm lấy eo tôi từ phía sau và nhấc tôi lên bậc thang bên cạnh.

Đám đông nhanh chóng giải tán, gần như ngay lập tức chỉ còn lại tôi và Giang Từ.

"Cậu đặt tôi lên đây làm gì?" Tôi vừa hay có thể bình tĩnh nhìn cậu ấy.

Giang Từ thản nhiên nở nụ cười: “Cậu lùn như vậy, nếu chẳng may xảy ra giẫm đạp, người đầu tiên chịu thiệt không phải là cậu sao?”

Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy, lẩm bẩm một mình.

Cao như cậu! Cậu bị giẫm không chớt? !

Dường như cậu ấy biết tôi đang nghĩ gì, nhướn mày.

“Tôi cao 1m87. Trong trường có bao nhiêu người cao hơn 1m9? Hơn nữa, ai dám dẫm lên tôi?”

"Vậy thì cậu rất lợi hại đấy." Tôi nhịn không được trêu chọc cậu ấy.

Vốn tưởng cậu ấy sẽ khiêu khích lại, nhưng cậu ấy trầm mặc hồi lâu.

Khi ngước mắt lên lần nữa, cảm xúc trong đôi mắt đen láy của cậu ấy có chút mãnh liệt.

“Có thể quay lại ngồi được chưa?”

"Hả?" Tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại.

"Tôi không có bạn cùng bàn lâu lắm rồi." Cậu ấy nhỏ giọng.

Trong giọng nói mang theo chút tủi thân.

Tôi lập tức bừng tỉnh.

Sau hôm đó tôi vẫn không đồng ý với cậu ấy.

Dù cậu ấy và Tần Mạn đã chia tay, dù tôi vẫn còn một chút tình cảm với cậu ấy.

Nhưng sự xuất hiện của Tần Mạn đã khiến tôi nhận thức được bản thân.

Người trong lòng cậu ấy mãi mãi là ánh trăng sáng của cậu ấy, vĩnh viễn không thể là tôi.

10

Nhưng Giang Từ như thể đã cúi đầu vậy.

Dù trong lớp hay ngoài lớp thì cậu ấy đều không bao giờ gọi tên tôi, chỉ gọi tôi là bạn cùng bàn bé nhỏ.

Lúc đầu tôi sẽ bực mình nhấn mạnh lại: “Tôi không còn là bạn cùng bàn của cậu nữa rồi!”

Cậu ấy còn làm như không nghe thấy gì: “Gọi quen rồi.”

Lại tặc lưỡi: “Tôi gọi gì mà cậu cũng quản? Chỉ có bạn cùng bàn mới có thể quản tôi, cậu là ai?”

Câu này thật khó hiểu.

Tôi cũng không buồn cãi với cậu ấy nữa, dù sao tôi cũng không thể cãi được người mặt dày như cậu ấy.

Dường như Giang Từ đối xử với tôi tốt hơn cả trước.

Một buổi chiều tan học, khi tôi quét lớp xong ra ngoài thì phát hiện trời đang mưa.

Vốn muốn quay lại tòa nhà giảng dạy đợi mưa tạnh rồi mới rời đi nhưng Giang Từ bỗng nhiên xuất hiện, mở ô ra, nhìn tôi.

“Đi thôi.”

Tôi nhìn đồng hồ: “Sao cậu vẫn chưa đi?”

Cậu ấy lười biếng cười nhạt: “Mỗi lần quét lớp cậu đều chậm như vậy, ra ngoài đã 7 giờ, trời cũng tối luôn rồi. Tôi có thể yên tâm để cậu tự về được chắc?”

Quả bóng thẳng này khiến tôi không kịp phòng bị.

Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập lỡ nhịp một nhịp.

"Vẫn chưa đi à?" Cậu ấy hỏi.

Tôi mím môi, vẫn kiên quyết từ chối.

“Không cần đâu, tôi đợi tạnh mưa rồi mới rời đi.”

Cầm ô che chung gì gì đó quá mập mờ rồi.

Giang Từ nhìn tôi hai giây: “Không muốn che chung ô với tôi, phải không?”

Tôi không tiếp lời.

Cậu ấy cười giận dữ: “Cậu được.”

Nói xong không cho tôi giải thích mà ném chiếc ô vào tay tôi, còn mình thì lao vào cơn mưa tầm tã.

Tôi ngơ ngác nhìn chiếc ô, rồi lại nhìn bóng người trong màn mưa.

Những hạt mưa rơi loạn xạ trên đất.

Cũng rơi vào tim tôi, phá vỡ sự phòng thủ của tôi từng chút một.

Mãi về sau này, khi Giang Từ cầu xin tôi tha thứ cho cậu ấy, tôi mới có thể bình tĩnh kể cho cậu ấy nghe chuyện này.

“Giang Từ, lúc đó tôi suýt chút nữa đã lại thích cậu rồi.”

11

Mọi chuyện tưởng chừng như đang phát triển tốt đẹp cho đến khi Tần Mạn lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt chúng tôi.

Giang Từ bắt đầu đối xử với tôi lúc nóng lúc lạnh.

Tôi buộc mình phải đọc từng câu hỏi trên tờ đề trước mặt, tự nói với chính mình rằng sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.

Nhưng nỗi chua chát trong lòng lại trào không thể lừa người được.

Vì hôm đó bị kỳ kinh nguyệt hành nên tôi xách bình ra cuối hành lang để lấy nước nóng.

Đến góc cua, tôi đột ngột dừng lại.

Cảnh tượng cách đó không xa khiến đầu tôi ong ong như vừa bị đập mạnh vào vậy.

Giang Từ ép Tần Mạn vào tường rồi hôn cô ta.

Sức lực mãnh liệt bộc lộ ra ý yêu.

Hai người quay lại rồi.

Có lẽ tôi biết lý do.

Tần Mạn đã thay đổi phong cách trước đây, cách ăn mặc trang điểm đều bắt chước ánh trăng sáng của Giang Từ.

Cô ta của bây giờ đã giống đến chín phần.

Giang Từ bị mê hoặc rồi.

Bị mê hoặc đến mức nào?

Có lẽ là trong mắt chỉ có mỗi mình cô ta, sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì cô ta.

Bao gồm cả việc lạnh lùng chứng kiến cảnh tôi bị bắt nạt.

12

Vẫn là nhóm gái hư đó, nhưng có vẻ lần này họ cố tình tìm tôi.

Lúc tôi bị bọn họ đẩy vào ngõ, Giang Từ và Tần Mạn tình cờ đi ngang qua.

Giang Từ cau mày nhìn những người đó: “Chán sống rồi à? Con mẹ nó lời tao nói lần trước coi như đánh rắm?”

Tôi thở phào một hơi, bây giờ tôi chỉ thấy biết ơn vì cậu ấy đã sẵn lòng ra tay vì một người bạn cùng lớp như tôi.

Cậu ấy đang định đi tới thì bị Tần Mạn kéo lại.

“Giang Từ.”

Cậu ấy dừng chân.

Tần Mạn nhẹ giọng lên án cậu ấy: “Em không muốn anh xen vào việc của người khác.”

Cô ta quay đầu liếc tôi một cái.

“Bạn nữ này trước đây mắng em, đổ nước nóng vào tay em rồi nói không cẩn thận, nhưng em biết rõ ràng là cậu ta cố ý.”

“Em cũng rất tủi thân đó, anh không giúp em sao?”

“Hơn nữa họ sẽ không làm gì cậu ta đâu, chắc cậu ta đã chọc vào những người này rồi, xin lỗi xong sẽ thả cậu ta đi thôi.”

Giang Từ im lặng rồi.

Lòng tôi lạnh buốt, vội vàng lắc đầu: “Tôi không có.”

Những điều vô căn cứ này bị cô ta nói như thật vậy.

Giang Từ, cậu quen biết tôi lâu như vậy.

Cậu biết tôi là người như thế nào đúng không?

Tôi sẽ không mắng người khác.

Nhưng có lẽ lực sát thương của ánh trăng sáng quá lớn, cô ta nói gì cậu ấy cũng sẽ tin.

Cuối cùng, cậu ấy để Tần Mạn kéo mình đi.

Tôi bị đẩy xuống đất, những cái tát liên tục giáng xuống tôi.

Tôi nhìn bóng lưng Giang Từ.

Cậu ấy chưa từng quay đầu lại dù chỉ một lần.

13

Những cái tát liên tục giáng xuống, đám người trước mặt không ngừng lẩm bẩm.

“Trông thì ngây thơ, không ngờ lại ti tiện như vậy.”

“Người ta đã có bạn gái rồi, lại còn trơ trẽn đeo bám, không có mặt mũi à?”

“Hôm nay xem như là một bài học, hiểu chưa?”

Tôi muốn nói mình đã tránh nghi ngờ đủ rồi.

Nhưng họ không cho tôi cơ hội để mở miệng, có lẽ họ không muốn nghe tôi giải thích mà chỉ đang tìm cớ để cảnh cáo tôi mà thôi.

Không khó để đoán ra kẻ chủ mưu của chuyện này chính là Tần Mạn.

Tôi kéo lê cả người tàn tạ về nhà, trên đường về nhà hiếm khi phát ra một câu hỏi cực kỳ bi quan.

Người sống luôn như vậy sao?

Sống không bằng chế.t.

15

Thế là tối hôm đó, tôi đặc biệt đợi mẹ tan làm và đề cập chuyện này với mẹ.

Mẹ xoa xoa thái dương, vẻ mặt mệt mỏi.

“Tại sao trong lớp có nhiều bạn học như vậy mà bọn họ chỉ bắt nạt con?”

Lòng tôi như bị nước đá dội vào, lạnh đến thấu xương.

Bà ấy không để ý đến thần sắc của tôi mà chỉ mơ hồ nhắc nhở.

“Ôn Thư, khi cảm thấy mình oan ức, con có bao giờ nghĩ xem bản thân đã làm sai điều gì chưa?”

“Một ngày của mẹ đã rất bận rồi, con có thể đừng khiến mẹ bận tâm nữa được không? À đúng rồi, nhớ bôi chút thuốc lên mặt đấy.”

Bà vừa nói xong thì điện thoại lại reo lên.

Tôi nhìn mẹ tôi thay đổi sắc mặt trong một giây, báo cáo số liệu cho bên A.

Bỏ lại đứa con gái vừa bị bắt nạt ở đó.

Ngày hôm sau, tôi phải lết từng bước một đến trường.

Tôi coi cô giáo là niềm hy vọng cuối cùng của mình, tôi nhớ trong buổi học đầu tiên cô giáo đã nhẹ nhàng nói với mọi người rằng:

“Nếu ở trường có khó khăn gì thì nhất định phải nghĩ đến việc tìm giáo viên đầu tiên.”

Và khi cô giáo nói: “Kỷ Ôn Thư, có phải em có hơi chuyện bé xé ra to rồi không? Cô giáo không có ý gì khác, chính là có lẽ đó chỉ là hiểu lầm, có thể giải quyết riêng tư được. Sự đoàn kết và tình bạn giữa các bạn cùng lớp mới là ưu tiên hàng đầu!”

Tôi hoàn toàn từ bỏ ý định cầu cứu ai đó giúp đỡ.

Lẽ ra tôi phải nghĩ đến chuyện này sớm hơn rồi, ngay cả mẹ ruột còn không quan tâm, sao có thể nực cười dựa dẫm vào người ngoài như vậy?

Giờ ra chơi, tôi đang mải mê làm đề thì bất ngờ có một bạn nữ bước đến chỗ ngồi của tôi và gõ vào bàn tôi.

“Kỷ Ôn Thư, bên ngoài có người tìm cậu.”

Tôi gật đầu, đặt bút xuống và bước ra ngoài.

Tần Mạn và Giang Từ đứng ở cuối hành lang trống.

Người trước vẫy tay với tôi, ra hiệu cho tôi đi qua.

Đôi bàn tay đang buông thõng bên người vô thức nắm chặt lại, tôi bước đến gần hai người họ.

“Có chuyện gì?”

Giang Từ nghiêng người dựa vào cửa sổ, giữa ngón tay cầm điếu thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tần Mạn cười nói: “Gọi cậu ra cũng không có gì sai, chỉ là tôi vẫn còn chút ác cảm với việc cậu làm trước đây. Dù sao việc cậu vô cớ chửi người khác là cậu không đúng, cậu xin lỗi một câu coi như chúng ta hòa giải.”

Giang Từ không nói chuyện, hiển nhiên là đồng ý lời của cô ta.

Tôi nghĩ.

Cái thứ gọi là lòng tự trọng đã ở rất xa tầm tay tôi rồi.

Tần Mạn là người cậu ấy đặt ở đầu tim, tôi tranh cãi với cô ta cũng chẳng có ích gì.

Vì vậy, tôi cụp mắt xuống, tê dại mở miệng.

“Xin lỗi.”

Khẽ liếc qua khóe mắt thấy Giang Từ quay đầu lại nhìn tôi.

Giây tiếp theo, cậu ấy sải bước tới, nhéo cằm tôi rồi nâng lên.

Cảm xúc trong mắt cậu ấy như bão tố.

“Bọn họ đánh cậu rồi?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play