Ánh Trăng Sáng Vô Vọng

《01》


7 tháng


1

“Giang Từ, tôi thích cậu.”

Tôi đứng trước gương tập đi tập lại, cuối cùng cũng hài lòng.

Một giây trước khi bước vào lớp, tôi vẫn còn đang phân vân không biết nên tỏ tình ngay sau tiết học hay đợi đến khi tan học.

Nghĩ đến đây, khóe miệng tôi vô thức nhếch lên.

Nhưng vừa bước vào lớp đã bị bạn cùng lớp Hà Duyệt tóm lấy.

“Ôn Thư, có người nói trưa nay nhìn thấy Giang Từ với Tần Mạn đi ăn riêng với nhau.”

“Chẳng lẽ hai người họ ở bên nhau rồi đấy chứ?”

Tôi ngớ người: “Hả?”

Hà Duyệt phàn nàn: “Tần Mạn không phải chỉ xinh xắn một chút thôi sao, nói thẳng ra là ghê gớm, Giang Từ nghĩ gì vậy, nhìn trúng cậu ta à.”

Chuẩn bị tỏ tình gần hai ngày trời, tôi gần như suy sụp.

Nhưng tôi có một tật xấu, đó là không chạm chân tường không quay đầu.

Tôi gượng cười, nói: “Có lẽ chỉ là bạn bè thôi.”

Hà Duyệt gật đầu động viên tôi: “Cậu và Giang Từ cùng bàn, quan hệ lại tốt nên tớ chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Tôi không nói gì, im lặng quay về chỗ ngồi.

Giang Từ vẫn chưa vào lớp.

Tôi mở sách ra, nhìn chằm chằm vào dòng chữ bên trong, nhưng trong đầu toàn là những lời vừa rồi của Hà Duyệt.

2

Không biết qua bao lâu, chiếc ghế cạnh tôi bị kéo ra.

Mùi thuốc lá thoang thoảng tỏa ra từ người Giang Từ.

Tôi lén siết chặt tay, lấy hết can đảm quay đầu lại nhìn cậu ấy.

“Giang Từ.”

Hình như cậu ấy đang gửi tin nhắn cho ai đó.

Khi nghe thấy giọng nói của tôi, cậu ấy tắt màn hình, ngước mắt lên nhìn vào mắt tôi, hơi nhướng mày.

Ý là muốn hỏi gì?

“Tôi…”

"Anh Từ!" Một bạn học chạy tới ngắt lời tôi.

Tôi quay đầu lại, tiếp tục đọc sách.

Cậu ta cười đểu nhìn Giang Từ: “Tôi vừa nghe một số tin đồn về anh lớn Giang Từ ở Thất Trung của chúng ta.”

Giang Từ ngước mắt nhìn cậu ta: “Có rắm mau thả.”

Người đó không hề cáu mà trực tiếp hỏi thẳng.

“Cậu với Tần Mạn...thật sự ở bên nhau rồi à?”

Trái tim tôi lập tức như bị bóp nghẹt, chờ đợi câu trả lời của cậu ấy giống như chờ đợi một phán quyết.

Gió ngoài cửa sổ nổi lên, giọng thiếu niên lạnh lùng đến mức khiến tôi tê dại.

Giang Từ cười cười: “Sao vậy, không được?”

Cậu ấy ngầm thừa nhận rồi.

3

Tôi biết Giang Từ có ánh trăng sáng, nhưng ánh trăng sáng chỉ chuyên tâm học tập, không có ý định yêu đương, thậm chí sau này còn chuyển trường.

Thời gian đó, tôi đã tận mắt chứng kiến Giang Từ trở nên chán nản.

Có một hôm tự học buổi tối, cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi.

“Bạn cùng bàn bé nhỏ, cậu có người mình thích không?”

Tôi biết cậu ấy đang cảm thấy rất khó chịu, đang tìm kiếm một sự đồng điệu.

Tôi cầm bút nhưng không viết được chữ nào nên thành thật thừa nhận.

“Có.”

Cậu ấy cười mỉa mai: “Nếu người cậu thích không thích cậu, khuyên cậu một câu, nên từ bỏ sớm đi.”

Giống như cậu ấy đang khuyên giải an ủi tôi, lại giống như đang nói với chính mình.

Sau này, thỉnh thoảng khi nghĩ lại chuyện này, tôi không khỏi hối hận.

Lúc đó đáng ra nên nghe lời khuyên của cậu ấy.

Kiên trì lâu như vậy lại không nhận được kết quả gì.

Cảm xúc của Giang Từ dường như đã hoàn toàn được thoát ra trong buổi tự học tối hôm đó.

Sau ngày hôm đó, cậu ấy lại trở về con người cũ.

Thỉnh thoảng, cậu ấy sẽ chạm đến ranh giới vi phạm nội quy trường học nhưng lại vì vị trí đứng nhất nên được nhà trường phớt lờ.

Sau này khi cậu ấy hoàn toàn thoát ra được, tôi tưởng rằng mình đã nhìn thấy một tia hy vọng.

Cho đến khi Tần Mạn xuất hiện.

4

Giang Từ nói xong câu đó, rất nhiều người đều thấp giọng bàn tán.

Nói anh lớn nhớ trần tục (*) rồi.

Bản gốc 动凡心: động phàm tâm

Chuông vào học vang lên, nhóm người dần giải tán.

Tôi liếc qua khóe mắt, thấy Giang Từ đang gửi một tin nhắn khác.

Trên môi cậu ấy bất giác nở nụ cười.

Mấy phút sau, cậu ấy nhớ ra điều gì đó nên đặt điện thoại xuống hỏi tôi.

“Nãy cậu vừa định nói gì với tôi?”

Tôi không nhìn cậu ấy, như thể hoàn toàn bị cuốn sách trước mặt thu hút.

“Tôi quên mất rồi, khi nào nhớ ra sẽ nói với cậu.”

Rốt cuộc trong giọng nói vẫn lộ ra chút run rẩy, khiến cậu ấy phát hiện có gì đó không ổn.

“Cậu sao vậy?”

Tầm nhìn của tôi đã trở nên mờ đi, cuốn sách trước mặt đầy nước mắt.

Giang Từ không đợi câu trả lời của tôi đã lao thẳng tới nắm lấy vai tôi.

Tôi lau nước mắt, mỉm cười xin lỗi cậu ấy.

Vừa nói, nước mắt lại tuôn rơi.

“Bệnh dạ dày lại tái phát rồi.”

Cậu ấy cau mày: “Đau vậy à, đau khóc luôn?”

Vừa nói vừa muốn kéo tôi đến phòng y tế.

Tôi lắc đầu thật nhanh, kéo tay áo cậu ấy rồi ngồi xuống.

“Tôi thật sự không muốn động đậy, tôi đã uống thuốc rồi, ngồi một lát là sẽ ổn thôi.”

Động tĩnh của Giang Từ lớn đến mức ngay cả giáo viên cũng phải nhìn sang.

“Có chuyện gì sao?”

Giang Từ nhìn tôi mấy giây, như thể đang phán đoán xem tôi có ổn không.

Cuối cùng, cậu ấy đã nhượng bộ.

Tôi lập tức ngẩng đầu xin lỗi giáo viên, nói không có chuyện gì đâu.

5

Chuông vừa vang lên, Giang Từ liền đẩy ghế đi ra ngoài.

Một lúc sau quay lại, trên tay cậu ấy đã cầm thêm một chiếc bình.

Cậu ấy đặt nó vào tay tôi, nói: “Giữ lấy.”

Bên trong đầy nước nóng nhưng lại không hề bỏng tay.

Thấy tôi ngơ ngác, hiếm khi cậu ấy nói nhiều thêm một câu.

“Không phải đau bụng sao? Đặt lên bụng cho ấm, sẽ đỡ hơn chút.”

Giang Từ luôn thờ ơ với người khác, nhưng đối với tôi lại có chút đặc biệt.

Thỉnh thoảng cậu ấy mang cho tôi một cốc trà sữa, một bên tỏ ra thiếu kiên nhẫn với sự ngu ngốc của tôi một bên vẫn giảng đề cho tôi.

Có lần tôi bị nhóm gái hư bắt nạt ở trường, Giang Từ nhìn thấy khuôn mặt của tôi bị tát đỏ bừng, cậu ấy thấp giọng hỏi ai làm.

Sau đó, tôi lại bị nhóm gái hư đó chặn đầu.

Nhưng lần này họ đến để xin lỗi.

Kể từ đó, trong trường rộ lên tin đồn Giang Từ đang bảo vệ bạn cùng bàn bé nhỏ của mình.

Ai cũng đừng mơ động vào.

Tôi cũng mừng thầm vì chuyện này, nghĩ rằng mình không giống những người khác.

Nhưng hiện thực lại vả cho tôi một phát đau đớn.

Sự xuất hiện của Tần Mạn khiến mối tình đơn phương của tôi cuối cùng cũng kết thúc trong bóng tối, đành dừng lại ở đây.

Tôi ngượng ngùng cảm ơn nhưng vẫn từ chối chiếc bình đó.

Ranh giới đạo đức nên vượt lên trên cảm xúc.

Thời điểm cậu ấy có bạn gái, tôi buộc phải giữ khoảng cách cần thiết.

6

Tan học chiều hôm đó, lần đầu tiên tôi gặp Tần Mạn.

Cậu ta đến phòng học, đợi Giang Từ cùng nhau rời đi.

Cuối cùng tôi cũng biết tại sao Giang Từ lại ở bên cậu ta.

Cậu ta giống ánh trăng sáng của Giang Từ đến bảy phần.

"Sao lại là em tìm anh mà không phải anh lên tầng đón em?" Tần Mạn nhẹ giọng phàn nàn.

Giang Từ bình tĩnh đáp: “Lần sau đón.”

Tôi tăng nhanh tốc độ thu dọn đồ đạc của mình.

Tần Mạn đột nhiên đi tới trước mặt tôi, nói: “Cậu là bạn cùng bàn của Giang Từ, tôi có nghe nói đến cậu.”

Cậu ta cười rạng rỡ, nhưng lời nói lại đầy ẩn ý.

Tôi gật đầu không nói gì.

Tôi đóng cặp sách lại, vừa đứng dậy thì cậu ta lại lên tiếng.

“Xin chào, tôi là bạn gái của Giang Từ. Sau này sẽ thường xuyên gặp mặt đó.”

Tôi đứng ở đó, không biết nên trả lời như nào.

Lời này thật vô lý quá rồi.

Việc cậu ta là bạn gái của Giang Từ không liên quan gì đến tôi cả, hoàn toàn không cần phải nhấn mạnh với tôi làm gì.

Giang Từ đang ngồi trên ghế đúng lúc lên tiếng.

“Em dọa cậu ấy làm gì? Bạn cùng bàn của anh gan bé.”

Nói xong lập tức nhìn tôi: “Cậu vẫn chưa về nhà?”

Tôi gật đầu chào hai người họ, khoác cặp sách lên lưng rồi rời đi.

7

“Bạn cùng bàn của anh hình như không thích em lắm nha.”

Tôi không đi thẳng về nhà mà xoay người đến nhà vệ sinh rửa sạch nước mắt trên mặt.

Lúc đi ra, vừa hay nghe được câu này của Tần Mạn.

Giang Từ hiếm khi đeo cặp sách.

Một tay ôm Tần Mạn, một tay cầm cặp sách của cậu ta.

Họ đi ngay trước tôi.

“Em muốn cậu ấy thích gì, cậu ấy là bạn trai em?”

Tần Mạn vòng tay ôm lấy cậu ấy, làm nũng: “Đổi bạn cùng bàn đi được không? Coi như là đền bù cho việc hôm nay anh không đến lớp đón em.”

Tôi không hề có ý định đi theo sau họ, nhưng chỉ có con đường này để ra khỏi trường.

Tay tôi vô thức siết chặt quai cặp sách.

"Được thôi." Giang Từ lười biếng đáp lại.

Giọng điệu của cậu ấy giống như một cơn gió vừa lướt qua, không chút quan trọng.

Bước chân của tôi nặng đến mức không nhấc lên được, hai chân dừng lại tại chỗ.

Hai từ nhẹ nhàng của cậu ấy như một lưỡi dao rỉ sét cứa vào tim tôi.

Đau âm ỉ từng cơn từng cơn.

8

Sáng sớm hôm sau vừa đến trường tôi đã đổi chỗ luôn.

Bạn cùng bàn mới là Hà Duyệt, bạn cùng bàn của cậu ấy vừa hay chuyển đến trường khác.

Khi Giang Từ đến, bàn chỉ còn duy nhất cậu ấy.

Mọi người đều sớm đã ngồi ở chỗ của mình tự đọc.

Cậu ấy bước thẳng đến chỗ ngồi của tôi, mặt vô cảm nhìn tôi.

“Sao lại đổi chỗ rồi?”

Ánh mắt của cả lớp lập tức bị thu hút qua.

Tôi lấy ra cái cớ mà mình đã sớm nghĩ xong: “Không nhìn rõ bảng đen, ở đây gần hơn.”

“Nhìn không rõ thì có thể nói tôi, tôi nhờ người đổi chỗ cho cả hai, ai bảo cậu im lặng tự mình đổi như vậy?”

Nói xong cậu ấy quay đầu nhìn Hà Duyệt: “Có thể đổi chỗ cho tôi được không?”

Hà Duyệt vốn đã có chút sợ Giang Từ, cô ấy đang do dự định gật đầu thì bị tôi ngăn lại.

"Tan học thì nói nhé?" Tôi nhìn Giang Từ.

Bây giờ gần như tất cả mọi người đều đang nhìn trò hề này, quá khó coi rồi.

Giang Từ không nhượng bộ: “Hoặc là bây giờ cậu ra ngoài giải thích với tôi, hoặc là đổi luôn.”

Tôi không còn lựa chọn nào khác, đành theo Giang Từ ra khỏi lớp học.

Chúng tôi dừng lại bên chiếc ghế mây cạnh giảng đường, Giang Từ châm một điếu thuốc, dường như đã bình tĩnh lại.

"Giải thích." Cậu ấy hơi nâng cằm lên.

Trong tình huống hai người đơn độc ở với nhau, lại còn khi cậu ấy đã có bạn gái, khiến người ta thật khó xử.

Vì vậy, tôi đã chọn phương án đơn giản nhất.

“Chiều hôm qua tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa cậu và Tần Mạn.”

Cậu ấy giật mình, sau đó lập tức phản ứng lại.

“Lúc đó tôi chỉ thuận miệng đồng ý với cô ấy đổi…”

"Tôi muốn đổi rồi, Giang Từ." Tôi ngắt lời cậu ấy.

"Thật sự muốn đổi?" Cậu ấy dập điếu thuốc.

Thấy tôi gật đầu, cậu ấy khó hiểu chỉ nhìn tôi thêm hai giây.

Cuối cùng không nói gì rời đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play