Đừng quản chuyện vặt của tôi - Lâm Thất Niên

Chương 74 - Gắn bó

Editor: jena (wordpress jena và wattpad miknao)

*

Vốn dĩ ấy là một tình yêu đẹp đẽ, giản dị và sáng trong của tuổi trẻ, giờ đây lại trở thành tang chứng của tội ác.

Tần Tử Quy nhìn qua đã biết đó là tác phẩm của ai.

Lý do chẳng gì khác ngoài sự ghen tị, oán hận, muốn khiến Thịnh Diễn bị mất tinh thần, mất phong độ, thậm chí là bỏ cuộc trước cuộc thi do bị ép chia tay, do áp lực từ gia đình và những bàn tán soi mói từ những người xung quanh.

Nhưng hắn sẽ không để những chuyện này xảy ra.

Hắn đã không bảo vệ được hoàng tử bé của mình một lần, khiến cậu ấy phải chịu biết bao oan ức, nhưng sẽ không bao giờ có lần thứ hai.

Tần Tử Quy đi đến, chỉnh lại mũ của Thịnh Diễn rồi nói khẽ: "Đừng sợ."

Mắt Thịnh Diễn rướm đỏ: "Mẹ muốn em phải ra nước ngoài."

Tần Tử Quy dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi khoé mắt cậu: "Mẹ em rất yêu em, đừng khiến mẹ em buồn. Dù sao đi nữa thì chúng ta cũng sẽ ở bên nhau."

Thịnh Diễn còn chưa kịp hiểu ý của Tần Tử Quy là gì thì Tần Tử Quy đã nắm tay cậu đi vào phòng, hắn nhìn Hứa Khinh Dung rồi bình tĩnh nói: "Dì Hứa, để cháu ra nước ngoài đi. Thịnh Diễn sắp đi thi rồi, chỉ cần em ấy lọt vào được top3 là có thể thi vào Trung Công Đại. Em ấy đã nỗ lực nhường ấy, giờ phút này không thể bỏ cuộc được."

Thịnh Diễn chỉ thấy hắn đang nói lời linh tinh, đang định phản bác thì Tần Tử Quy đã nắm tay cậu chặt hơn: "Nhưng chúng cháu sẽ không chia tay."

Hứa Khinh Dung và Thịnh Diễn đều khựng lại.

Chỉ có Tần Tử Quy vẫn nắm chặt tay Thịnh Diễn, đưa ra quyết định như một người lớn thực sự: "Cháu biết việc cháu thích A Diễn có thể là điều sai trái trong lòng dì, nhưng cháu không nghĩ vậy. Cháu thích A Diễn, A Diễn cũng thích cháu, và cháu sẽ không chia tay với em ấy. Nếu nhà trường muốn đuổi học thì cháu sẽ xin nghỉ. Cháu có thể xin học bổng toàn phần ở trường nước ngoài và có thể tự chăm sóc bản thân được. Nhưng A Diễn thì khác, em ấy có ước mơ của riêng mình, cháu hy vọng em ấy có thể hoàn thành cuộc thi thật tốt và làm những gì em ấy muốn. Vì vậy nếu có 1 người phải rời đi thì cháu sẽ là người đó, nhưng chúng cháu sẽ không chia tay, và cháu sẽ cố gắng tự lập càng sớm càng tốt để quay về tìm A Diễn."

Tần Tử Quy nói bình tĩnh và chắc chắn như thể hắn đã nghĩ đến điều này hàng ngàn lần.

Đến mức Hứa Khinh Dung không thể nói mấy lời như "Mấy đứa còn nhỏ, vẫn còn bốc đồng" các thứ.

Sau rồi cô mới thực sự nhận ra rằng đứa con lớn trong ký ức từng chăm sóc Thịnh Diễn đã trưởng thành, và tình bạn giữa chúng cuối cùng cũng trở nên phức tạp và sâu sắc hơn khi chúng lớn dần.

Cô không nghĩ chúng đã làm gì sai, cũng không nghĩ việc bắt một trong hai đứa phải ra nước ngoài là chuyện tốt, cô chỉ không muốn Thịnh Diễn bị chỉ trích, và cô cũng không chắc rằng Thịnh Diễn đã thực sự sẵn sàng dấn thân vào con đường còn mờ mịt ấy chưa.

Cho nên suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô chỉ nói: "Tử Quy, dì Hứa không nghĩ là con sai, chỉ là dì cho rằng có thể con còn quá nhỏ, có thể hai đứa đã hiểu lầm một số tình cảm nên dì mới nghĩ hay là hai đứa nên tách nhau ra một thời gian, đợi đến khi trưởng thành hơn rồi mới đưa ra quyết định lần nữa. Con thấy sao?"

Còn Thịnh Diễn, cậu nhận ra ngoài những lần cãi vã đùa nghịch, những ồn ào bồng bột hay những lần ngọt ngào tình tứ hằng ngày, Tần Tử Quy đã nghĩ đến việc gánh vác trách nhiệm của mình.

Tần Tử Quy biết cậu yêu mẹ Hứa nên nhủ cậu đừng làm mẹ Hứa buồn.

Tần Tử Quy biết cậu khó thích nghi nên đã chuẩn bị tinh thần để rời đi.

Rồi lại hứa với cậu sẽ quay về càng sớm càng tốt.

Tần Tử Quy cái gì cũng biết, cái gì cũng nghĩ đến, thậm chí còn nghĩ đến việc xin học bổng toàn phần mà không tốn một xu nào từ gia đình, nhưng lại không nghĩ đến chuyện, hắn là một người ưu tú như thế, lẽ ra sẽ có một tương lai xán lạn của riêng mình, và cả những ước mơ...

Thịnh Diễn bỗng cảm thấy vô cùng thương xót Tần Tử Quy, cậu không muốn Tần Tử Quy một mình rời bỏ quê hương, cũng không muốn xa cách Tần Tử Quy dù chỉ một hai năm, cũng không muốn Tần Tử Quy phải hy sinh bản thân mình vì cậu.

Bỗng cơn đau quặn thắt từ bụng dâng lên khiến cậu không đứng thẳng được.

Nhưng khi mẹ Hứa nói ra những lời ấy, cậu vẫn cố đứng chắn trước Tần Tử Quy, chịu đựng đau đớn nói: "Con thấy không tốt chút nào."

Hứa Khinh Dung bất đắc dĩ nói: "A Diễn."

Thịnh Diễn rất kiên trì: "Mẹ, Tần Tử Quy sẽ không ra nước ngoài, con cũng sẽ không ra nước ngoài. Bọn con không hề hiểu lầm tình cảm của mình. Con chỉ thích Tần Tử Quy, và con muốn ở bên anh ấy cả đời. Con không muốn rời xa anh ấy. Con đã nói rồi, sau này con ở đâu thì đó là nhà của anh ấy, con không thể nói mà không giữ lời được. Nếu nhà trường truy cứu, cùng lắm thì bọn con sẽ cùng nhau nghỉ học."

Hứa Khinh Dung biết con trai mình cứng đầu đến mức nào, cũng biết cậu bướng bình. Cô sợ cậu không biết bản thân mình chỉ là ỷ lại Tần Tử Quy hay đến cùng là thích Tần Tử Quy, liệu họ có đi qua được con đường đầy bóng tối đó không.

Nghe con mình nói xong, cô chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: "A Diễn, không phải mẹ không cho phép hai đứa ở bên nhau, chỉ là con còn nhỏ, con vẫn chưa hiểu hết...A Diễn!"

Nhưng chưa kịp nói xong thì Thịnh Diễn đã ôm bụng cúi gập người xuống, sắc mặt tái nhợt, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Mẹ Hứa chưa từng nhìn thấy Thịnh Diễn thế này bao giờ, cô hoảng hốt muốn tiến lên đỡ, nhưng Thịnh Diễn đã nằm gọn trong vòng tay Tần Tử Quy.

Thịnh Diễn tựa trán vào vai hắn, đau đến mức khó thở, nhưng vẫn yếu ớt nặn ra vài chữ: "Tần Tử Quy, anh không được phép rời đi."

"Được, cho đến khi em buông tay anh, anh sẽ không đi đâu hết. A Diễn, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi." Nhìn thấy Thịnh Diễn như thế, Tần Tử Quy nhất thời không còn quan tâm đến điều gì khác, chỉ dỗ dành Thịnh Diễn thôi.

Hắn quay lại nói: "Bà ơi, A Diễn lại bị đau bụng nữa rồi. Trà gừng nấu với đường nâu đã xong chưa ạ?"

Bà ngoại vốn đang ở trong bếp đợi Hứa Khinh Dung và hai đứa nhỏ nói chuyện, nghe thế thì cầm cốc trà ra, nhìn thấy Thịnh Diễn như thế thì lo lắm: "Hứa Khinh Dung, mẹ đã bảo con nói chuyện thật cẩn thận rồi. Con nhìn hai đứa nhỏ đi, con đã nói cái gì rồi hả!"

Hứa Khinh Dung cũng bất đắc dĩ: "Mẹ, con mới chỉ nói hai đứa tạm thời tách ra..."

"Sao tụi nhỏ lại phải tách ra? Sao con lại bắt tụi nhỏ phải tách ra chứ hả! Nào Diễn Diễn, uống ít trà ấm đi, uống vào là không còn đau bụng nữa."

Bà nhìn khuôn mặt tái nhợt đến mức không còn mạch máu của Thịnh Diễn nhưng hai tay vẫn nắm chặt lấy mép áo Tần Tử Quy, chỉ thấy đau lòng.

Cơn đau bụng lần này của Thịnh Diễn dường như còn nghiêm trọng hơn trước, cậu không muốn để Tần Tử Quy và bà ngoại phải lo lắng, nhưng sau khi uống một ngụm trà xuống thì lại không thể kiềm được mà quay sang một bên nôn hết vào người Tần Tử Quy.

Từ nhỏ Tần Tử Quy đã có thói quen sạch sẽ, trên áo có một vết bẩn thôi hắn đã chán ghét chỉ muốn thay cái áo khác, nhưng giờ phút này hắn lại xem như không có chuyện gì xảy ra, không cảm giác được chuyện Thịnh Diễn nôn lên người mình là bẩn tí nào, không hề né tránh mà chỉ bế Thịnh Diễn lên.

Đoạn, hắn nói với Hứa Khinh Dung: "Dì Hứa, chúng ta phải đến phòng cấp cứu thôi. Bà ơi, hồ sơ bệnh án ở ngăn thứ hai trên bàn cạnh giường ngủ. Ông lấy giúp cháu một bình nước nóng nhé ạ."

Nói xong, hắn ôm Thịnh Diễn rồi đi nhanh ra khỏi cửa.

Chừng như hắn đã gặp phải tình huống này vô số lần, cũng đã làm điều tương tự vô số lần.

Hứa Khinh Dung nhất thời không còn quan tâm đến chuyện gì khác, chỉ có thể xách túi vội vàng đi theo.

Cô chưa từng thấy Thịnh Diễn như thế này bao giờ, nên chẳng biết phải làm gì.

Lúc đến bệnh viện, nhìn sảnh lớn rộng rãi của bệnh viện mà cô chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ có thể nhìn Tần Tử Quy quen thuộc đi vào, nói rõ với bác sĩ về tiền sử bệnh án, tiền sử dùng thuốc, các tiền sử bị dị ứng rồi dỗ dành Thịnh Diễn truyền nước, còn không quên làm phiền chị y tá chỉnh tốc độ truyền nước sao cho Thịnh Diễn thấy thoải mái nhất.

Hứa Khinh Dung chỉ có thể đứng một bên nhìn từ đầu đến cuối, mới thật sự nhận ra cô chẳng biết gì về Thịnh Diễn.

Con trai cô đã 18 tuổi, nhưng cô vẫn là một người mẹ non nớt.

Những năm qua, việc một lần xa nhà đã là hai tháng cũng chẳng phải chuyện hiếm, cô cho là mình đã hết sức yêu thương Thịnh Diễn, Thịnh Diễn cũng chưa bao giờ phàn nàn gì về việc không có người đồng hành, nên cô cảm thấy mình cũng đã làm tốt.

Nhưng sự thật là những ngày cô vắng mặt đã được lấp đầy bởi một đứa trẻ khác mà Thịnh Diễn gọi là anh trai Tử Quy.

Cô nhìn Thịnh Diễn trên giường bệnh, tay vẫn nắm chặt mép áo tq như mèo con tìm nơi trú ẩn, Tần Tử Quy thì cứ để cậu nắm, đứng yên một chỗ nom cứng ngắc, vừa chỉnh lại tư thế cho cậu vừa chườm nước nóng rồi lại nhỏ giọng dỗ dành, cô chợt cảm thấy mình đúng là một người mẹ tồi.

Cô đi ra khỏi phòng bệnh ngồi trên ghế, nhìn nụ cười của hai thiếu niên trong ảnh, không biết nên làm gì.

Cô không phải là một người cổ hủ, cực đoan. Cô chỉ sợ con mình bị tổn thương, bị công kích, rồi chỉ còn lại những tháng ngày tiếc nuối và hối hận.

Có lẽ khi chúng lớn hơn một chút, đủ lớn để có thể tự chịu trách nhiệm về cuộc sống của mình, thì cô cũng không nhất thiết phải làm kẻ xấu này.

Cô chỉ ngồi đó nghĩ ngợi, không biết đã qua bao lâu, cho đến khi Tần Tử Quy đi ra, thấp giọng gọi "Dì Hứa" thì cô mới ngẩng đầu lên.

Đứa trẻ ngày đó bây giờ đã cao lớn, bờ vai rộng dày vững chãi, giống như một người trưởng thành.

Nhưng suy cho cùng, khi mới chỉ ở độ tuổi thiếu niên, khi còn đang trong giai đoạn trẻ trung sôi nổi bồng bột nhất, liệu rằng chúng đã sẵn sàng chịu trách nhiệm cho vài chục năm tới hay chưa?

Hứa Khinh Dung nhẹ nhàng thở dài, vuốt thẳng lại vạt áo len bị Thịnh Diễn làm nhăn, nước gừng nôn ra hãy còn hằn sâu trên đó.

Cô nói: "Tử Quy, về nhà thay quần áo trước đi con. Dì con vẫn đang đợi con ở nhà. Dì Hứa cũng muốn nói chuyện tử tế với A Diễn nữa."

Tần Tử Quy không từ chối: "Dạ được. Nhưng A Diễn không chỉ bị đau bụng mà còn bị viêm dạ dày cấp tính, những lúc thế thì em ấy dễ bị sốt. Dì để mắt đến em ấy nhé."

"Đừng lo, ông bà ngoại thằng bé cũng đang ở đây mà."

Tần Tử Quy biết rằng dù gì chăng nữa, hắn và Thịnh Diễn cũng phải trải qua trở ngại này. Hắn không muốn bất cứ ai mà Thịnh Diễn quan tâm phải khó xử, nên hắn bình tĩnh đồng ý, rồi một mình cầm ô đi vào đêm mưa dưới tiết trời Nam Vụ ngày một lạnh dần.

Hứa Khinh Dung cũng đứng ngoài phòng bệnh suy nghĩ hồi lâu rồi mới quay lại, quả nhiên Thịnh Diễn đã ngủ rồi.

Chàng trai luôn hoạt bát, hay cười đùa vui vẻ suốt ngày giờ đang lặng lẽ cuộn tròn trên giường bệnh, trong tay nắm chặt góc chăn như sợ đánh mất điều gì.

Cô chạm vào đôi má tái nhợt của Thịnh Diễn, hỏi: "Mẹ ơi, có phải mỗi lần A Diễn ốm đều như vậy không?"

Bà ngoại Thịnh Diễn thở dài: "Lần này không phải lần nghiêm trọng nhất. Đâu phải con không biết tình huống lúc A Diễn được sinh ra thế nào, một đứa bé sinh non bảy tháng không có bố ở bên, thậm chí thằng bé chưa đầy một tuổi là con đã bay vòng vòng khắp thế giới rồi, thằng bé được như bây giờ đều là nhờ một tay Tiểu Tử Quy cả."

Từ khi hai người bắt đầu lớn dần, đã lâu rồi không ai gọi Tần Tử Quy là Tiểu Tử Quy.

Nhưng khi ấy, Tần Tử Quy thực chất chỉ là một đứa trẻ.

Bà Thịnh Diễn dường như nghĩ đến chuyện gì, đôi mắt cũng đỏ hoe: "Khinh Dung, có những chuyện con nghĩ làm thế là tốt cho tụi nhỏ, nhưng khi con đến tuổi của mẹ rồi, con sẽ biết chúng ta chẳng mong cầu gì hơn là con cái mình được sống hạnh phúc. Mẹ biết con đang lo lắng chuyện gì, lo lắng cho tuổi trẻ của chúng, lo rằng chúng chỉ đang ham vui nhất thời. Nhưng con cũng nghĩ rằng mẹ, bà già bảy tám chục tuổi lại không biết gì sao?"

Hứa Khinh Dung nghe thế, quay sang nhìn mẹ mình đầy ngạc nhiên lẫn bối rối.

Bà đưa tay chạm lên sợi dây chuyền lồng viên đạn trên ngực Thịnh Diễn: "Con có biết A Diễn từng đánh mất chiếc vòng cổ này không?"

Hứa Khinh Dung không nói gì.

Bà lão tự trả lời: "Đó là thời điểm nóng nhất trong hè này. A Diễn đánh rơi mất, thằng bé Tử Quy dù không chịu được chút ánh sáng mặt trời nào nhưng lại tìm kiếm suốt ba tiếng đồng hồ dọc theo con phố đó, đến mức bị say nắng. Nhưng còn chưa kịp nghỉ ngơi tử tế thì đã bị bà già nhà họ Giang đuổi ra ngoài. Nếu là con, nếu bố con đến đón con về để hưởng thụ cuộc sống giàu sang thì con có đi không? Nếu là mẹ thì mẹ đi luôn. Nhưng Tử Quy không làm thế, vì thằng bé muốn ở cạnh A Diễn."

"Có lẽ con không hiểu tại sao hai đứa nhỏ này đều đã lớn vậy rồi, bạn bè thì ở đâu chẳng có, muốn liên hệ lúc nào chẳng được, hà cớ gì cứ phải ở cạnh nhau. Đó là vì con không biết hai đứa nhỏ này khi còn bé sống thế nào."

"Đúng, con đối với tụi nhỏ rất tốt, không bao giờ thiếu cái ăn cái mặc, nhưng khi đó con quá bận rộn. Tử Quy không có bố mẹ ở bên nhưng thằng bé không hé một lời về nỗi lòng mình. Còn A Diễn, từ khi sinh ra thằng bé đã không có bố ở bên, mẹ nó thì quanh năm chẳng ở nhà. Nhưng hai đứa nhỏ mới được bao lớn, sao lại không cần bố mẹ chứ?"

"Ban đêm mẹ hay tỉnh giấc, thấy Tiểu Thịnh Diễn đang ôm Tiểu Tử Quy khóc lóc, nói rằng nó nhớ mẹ lắm, nhớ bố lắm. Tiểu Tử Quy lúc đó cũng lớn hơn được bao nhiêu đâu, thằng bé cũng nhớ chứ, nhưng thằng bé lại không thể nói ra, cứ thế ôm lấy A Diễn, gắng chịu đựng không khóc, hai đứa trẻ ôm nhau như thế, ôm một lần là cả một đêm."

"Con luôn nói là Tử Quy quen nuông chiều A Diễn, nhưng nếu không quen thì còn có thể làm gì. Khi còn nhỏ A Diễn yếu ớt hơn nhiều, sức khoẻ không tốt lại còn kén ăn, sẽ cái là đổ bệnh, mà người lớn lại chẳng mấy khi có nhà, con có biết một đứa trẻ 6 tuổi bế một đứa trẻ 5 tuổi đến chỗ bác sĩ là như thế nào không?"

"Lúc đó thằng bé còn không cả xin tiền tiêu vặt của Tần Như, bí mật dành dụm một hai đồng để mua kẹo dỗ dành A Diễn uống thuốc. Dù buồn ngủ nhưng tối đến vẫn cố thức để dém chăn cho A Diễn. Trứng và cà rốt A Diễn không thích ăn cũng là do Tử Quy dỗ dành, cứ thế dỗ đến tận bây giờ."

"10 năm rồi, tụi nhỏ sống với nhau như thế đó. Con không hiểu, người ngoài cũng không hiểu, thế mà bây giờ mấy người lại bắt tụi nhỏ phải tách nhau ra, sao mấy người lại tách chúng ta chứ?"

Đôi mắt bà đỏ hoe, ông ngoại bên cạnh cũng trĩu nặng nhìn thiếu niên trên giường bệnh.

Khoé mắt Hứa Khinh Dung chua xót, cô vươn tay muốn kéo chăn ra khỏi tay Thịnh Diễn, để Thịnh Diễn có thể ngủ thoải mái hơn.

Nhưng cô mới vừa chạm vào, Thịnh Diễn đã nắm chặt lại như một đứa trẻ, nói mớ: "Mẹ, đừng bắt anh Tử Quy phải đi."

Bàn tay Hứa Khinh Dung cứng đờ giữa không trung.

Chừng như Thịnh Diễn gặp ác mộng, nửa tỉnh nửa mê choáng váng đầy khó chịu, ngay cả giọng nói cũng nghẹn ngào: "Mẹ, đừng bắt anh Tử Quy phải đi."

Ngay cả bản thân Thịnh Diễn cũng không phân biệt được là mơ hay thực, cậu chỉ cảm thấy có người muốn tách mình ra khỏi Tần Tử Quy, rồi cậu nhìn thấy Tần Tử Quy ở một nơi rất xa mình, nơi ấy không có mặt trời, không có hoa hồng, cũng chẳng có ve sầu.

Mặc kệ cậu gọi Tần Tử Quy bao nhiêu lần, Tần Tử Quy cũng không quay lại. Đến khi cậu ngoái nhìn ra sau, mới phát hiện tất cả những gì mình có đều biến mất.

Không có Tần Tử Quy, sẽ không có ai ôm cậu, nuông chiều cậu, yêu thương cậu.

Cậu không còn là hoàng tử bé và cáo con nữa, cậu không còn có thể thoả sức làm gì thì làm nữa.

Cậu không còn Tần Tử Quy, Tần Tử Quy cũng không còn nhà.

Nỗi sợ hãi cứ lặp đi lặp lại trong tiềm thức khiến cậu thấy tim mình đau nhói, cho đến khi cậu cuộn tròn người lại, không thể đứng thẳng được nữa.

Cậu chỉ có thể dựa vào bản năng cuối cùng của mình để nắm giữ hy vọng cuối cùng mà cậu có, rồi cầu xin: "Mẹ, xin mẹ đừng bắt anh Tử Quy phải đi mà."

Lời cầu xin đến hèn mọn, Thịnh Diễn nhắm chặt mắt nhưng giọt nước mắt vẫn chảy từ khoé mắt lăn dài xuống.

Hứa Khinh Dung không nhớ lần cuối cùng Thịnh Diễn khóc là khi nào nữa, cô đột nhiên cảm thấy buồn lắm, đưa tay lau đi những giọt nước mắt của Thịnh Diễn.

Rồi cố chịu đựng nỗi đau đớn, sự áy náy và tự trách không thể tả xiết trong lòng, cô đứng dậy bước ra khỏi cửa, định lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Nhưng rồi cô lại nhìn thấy một chàng trai mặc áo len đen đứng dưới mái hiên.

Không biết cậu trai ấy đã đứng đợi ở đó bao lâu, thậm chí còn chẳng tẩy đi vết bẩn trên người. Khi cô đi ra ngoài, hắn quay đầu lại hỏi: "Dì Hứa, A Diễn đang tìm cháu ạ?"
Như thể hắn sợ khi Thịnh Diễn cần mình thì lại không thể xuất hiện ngay được.

Có vẻ như chỉ cần đứng gần hơn một chút, là hắn có thể thực hiện được lời hứa của mình với Thịnh Diễn.

Hứa Khinh Dung nhớ tới lời Tần Tử Quy nói với Thịnh Diễn: "Cho đến khi em buông tay anh, anh sẽ không đi đâu hết."

Cô tưởng chỉ là lời chiếu lệ, nhưng không ngờ lại là lời hứa của Tần Tử Quy.

Giống như sự bất kham của tuổi trẻ, cô nghĩ sau một đêm, mình đã hiểu được rồi.

Cô đột nhiên không biết tại sao mình lại phải đi chia tách chúng.

Nếu không phải là tình yêu thuần khiết, thì phải là một điều gì quan trọng hơn cả tình yêu, chẳng hạn như những người yêu nhau thời thơ ấu đã nương tựa vào nhau từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, chẳng hạn như những tháng năm dài họ đã gắn bó với nhau, trở thành duy nhất của nhau không thể thay thế, phụ thuộc lẫn nhau.

Cô chỉ là một người mẹ ích kỷ, nếu trên đời này còn có người yêu Thịnh Diễn hơn cô thì tại sao cô lại không để người ấy ở lại?

Không phải tuổi trẻ cô chưa từng yêu ai, tình yêu của cô sau nhiều năm cũng chưa từng bị lãng quên, nên cô không có dự định nào khác ngoại trừ nhìn con trai mình có thể sống bình yên cùng người mình yêu đến hết đời.

Và cậu thiếu niên trước mặt chính là chàng trai tuyệt vời nhất.

Cô đưa tay lên vuốt ve vầng trán dính nước mưa của thiếu niên: "Tử Quy, nhiều năm qua đều nhờ có con, sau này, cũng trông cậy vào con nhé."

*

Hết chương 74.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play