Đừng quản chuyện vặt của tôi - Lâm Thất Niên
Chương 82 - Hoàn chính văn
Editor: jena (wordpress minjena và wattpad miknao)
*
Thịnh Diễn được người ta hôn thì xấu hổ cúi đầu bảo: "Đủ rồi."
Tần Tử Quy nhìn vành tai đỏ bừng của người trước mặt, cười bổ sung: "Vận may đã được truyền sang cho em hết rồi, không có người khác đâu."
"?" "Người khác" trong lời Tần Tử Quy đâu ai ngoài Chu Bằng Cẩu Du, họ nhảy cồ cồ lên: "Không được, bố!!! Sao bố có thể như thế? Không thể tiêu chuẩn kép như thế được!"
Bố của hai người chỉ bình tĩnh hỏi lại: "Nếu không thì sao?"
Chu Bằng Cẩu Du: "?"
Thịnh Diễn mới đầu còn hơi xấu hổ, bây giờ đã mạnh mồm ủng hộ bạn trai mình: "Đúng đó, nếu không thì sao? Có bản lĩnh thì bọn mày cũng kiếm bạn trai đi!"
Chu Bằng Cẩu Du: "???"
Sao đi thi rồi mà họ vẫn bị thồn cơm chó?
Nhưng những người bên cạnh lại chẳng ai cảm thông cho họ hết.
Xe vừa đến điểm thi, Du Thần đi ngang qua họ rồi vỗ vỗ vai: "Nếu tớ mà là các cậu thì tôi sẽ không nói gì hết. Hai người này yêu nhau lâu vậy rồi, có ai trong trường này mà không biết đâu?"
Nói xong, cô quay sang làm động tác cổ vũ với Thịnh Diễn: "Anh đẹp trai cố lên nhá! Đừng để thần tượng của tớ phải cô đơn vò võ một mình trong căn phòng trống ở Bắc Kinh đấy. Dũng cảm cán đích Trung Công Đại của cậu nha!"
Hoàng Thư Lương đi theo xe cũng bảo: "Được rồi, mấy giờ rồi mà toàn nói mấy chuyện gì đây? Bình tĩnh chiến đấu với môn thi đầu tiên! 12 năm học chăm chỉ trong lớp học đầy khắc nghiệt của mấy đứa đã đến lúc đơm hoa rồi, tất cả chúng ta cùng nhau tiến lên!"
"Dạ thầyyyy!"
Mọi người trong xe đều bị khí thế của Hoàng Thư Lương làm cho kinh ngạc, rồi lần lượt xuống xe.
Cuối cùng chỉ còn lại Tần Tử Quy và Thịnh Diễn.
Hoàng Thư Lương nhìn hai người, muốn động viên vài lời nhưng vì tính cách của mình nên cuối cùng ông không nói ra được, chỉ bảo: "Hai đứa các em, một người không được Trạng nguyên, người kia không đỗ Trung Công Đại thì đừng đến gặp thầy nữa!"
Nói rồi ông vội xuống xe, tay chắp sau lưng.
Tần Tử Quy quay lại nhìn Thịnh Diễn: "Em còn khẩn trương không?"
Thịnh Diễn cụp mắt: "Còn chút."
Tần Tử Quy nhỏ giọng bảo: "Ước nhé?"
Thịnh Diễn không hiểu lắm: "Hả?"
Tần Tử Quy lắc lắc điện thoại: "App cầu được ước thấy, phục vụ trọn đời, cam đoan có thể thoả mãn ký chủ, gì cũng được hết."
Thật ra kể từ khi biết được sự thật đằng sau App cầu được ước thấy này, Thịnh Diễn hiếm khi nào dùng đến nó để ước những điều nghiêm túc, mà hầu hết chỉ dùng để đưa ra yêu cầu cho Tần Tử Quy, rồi người này sẽ lợi dụng nó để làm này làm kia với cậu.
Nhưng yêu cầu dù có thái quá, cố ý hay vụng về đến đâu, chỉ cần Tần Tử Quy chấp nhận thì nhất định sẽ thành hiện thực.
Thịnh Diễn cũng theo thuyết vô thần, nhưng cậu biết mình luôn có thể tin tưởng Tần Tử Quy.
Nên khi nhìn thấy thông báo từ App cầu được ước thấy [Đề xuất từ hệ thống: Ký chủ hãy ước "Kỳ thi đại học diễn ra suôn sẻ". Nhiệm vụ: Trao cho Tần Tử Quy một nụ hôn cổ vũ] thì cậu đã ấn [Đồng ý] không chút do dự.
Rồi cậu nghiêng đầu hôn lên môi Tần Tử Quy: "Bạn trai, đi thôi."
Khu vườn trong app của Thịnh Tiểu Diễn vốn đã ngập tràn hoa hồng, họ chắc chắn sẽ cùng nhau hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn.
*
Có lẽ là do vía của học thần thật sự có tác dụng, cũng có thể là Tần Tử Quy thật sự toàn năng, cũng có thể là do App cầu được ước thấy có một sức mạnh diệu kỳ nào đó. Nói tóm lại, Thịnh Diễn cảm thấy mình giống như được buff máu gà trong mấy ngày thi vậy, tâm trạng cậu cực kỳ tốt, trả lời mọi câu hỏi một cách trôi chảy. Sau khi làm xong cậu còn cẩn thận kiểm tra lại mọi thứ từ đầu đến cuối theo hướng dẫn của Tần Tử Quy.
Nhưng điều này không làm giảm đi sự lo lắng của Thịnh Diễn trong suốt nửa tháng đợi kết quả.
Hầu như mỗi sáng, việc đầu tiên Thịnh Diễn làm khi vừa thức dậy là đá Tần Tử Quy ra khỏi chăn, tức giận bảo: "Tần Tử Quy! Em nằm mơ thấy anh được 723 điểm, còn em chỉ được 327 thôi! Mẹ bắt em phải sang Anh một mình, mấy người tóc vàng mắt xanh kia đều muốn chơi gay với em!"
Mỗi lần Tần Tử Quy bị đá ra khỏi giường như thế, hắn đều muốn nói với Thịnh Diễn rằng nếu Thịnh Diễn nằm mơ như thế thì hắn mới là người tức giận.
Nhưng vì bạn trai đang trong giai đoạn đặc biệt nên mỗi lần Tần Tử Quy đều kiên nhẫn dỗ dành cậu: "Không sao đâu, đừng sợ, trong mơ đều ngược với hiện thực mà em."
Sau đó điều chờ đợi hắn chính là Thịnh Diễn đá hắn ra khỏi giường lần hai: "Không sao ư? Nếu em được 723 còn anh được 327, anh sẽ bị mấy người tóc vàng mắt xanh kia muốn bắt về chơi gay? Anh muốn chết đúng không?"
"..."
Những lúc đó, Tần Tử Quy hiểu rằng dù bạn trai của hắn có vô lý đến đâu thì cậu vẫn là bé khờ đáng yêu nhất trên đời.
Cho nên để chuyển hướng sự chú ý của Thịnh Diễn khỏi những căng thẳng sau thi, Tần Tử Quy đã đưa Thịnh Diễn đến Bắc Kinh.
Xuống máy bay, cảm nhận được không khi nơi đô thành không mấy trong lành, Thịnh Diễn ngã vào trong ngực Tần Tử Quy, ủ rũ bảo: "Tần Tử Quy, không khí ở thủ đô quý giá như thế, em thấy mình không xứng."
Tần Tử Quy không nhịn cười được, ôm bạn trai đang mềm nhũn của mình bảo: "Anh đưa em đến một nơi nhá."
Thịnh Diễn nhắm mắt lại, cúi đầu đi theo Tần Tử Quy.
Khi cậu mở mắt ra lần nữa, cậu phát hiện Tần Tử Quy đã đưa mình đến một nơi không rõ địa chỉ, sau đó cậu được đưa lên tầng, mở cửa, toàn bộ quá trình giống như lúc Tần Tử Quy dẫn cậu đến ngôi nhà nhỏ của họ ở gần trường Thực ngoại.
Ngôi nhà ở đây cũng giống hệt như thế.
Chỉ là ở đây mới hơn, rộng rãi hơn, sáng sủa hơn, nội thất cũng dần được hoàn thiện.
Thịnh Diễn sửng sốt: "Tần Tử Quy, sao anh lại có căn nhà khác rồi?"
"Lần trước đến Bắc Kinh huấn luyện là anh đã chấm căn này rồi. Anh nghĩ em sẽ thích nó. Phòng khách ở đây rất rộng, có thể chơi game, cũng có thể lắp máy chiếu xem phim, có ghế so pha lớn. Hơn nữa phòng ngủ chính cũng rất rộng, sau này chúng mình có thể lắp một bồn tắm trong đó. Ở đây cũng có ban công rất rộng, em thử qua xem đi." Tần Tử Quy đứng ở cửa nhìn cậu, nụ cười lấp lánh trong mắt như thể hắn chẳng giữ lại chút gì cho mình.
Thịnh Diễn bước đến, kéo tấm rèm dày trong phòng ngủ ra, rồi khựng lại.
Ngoài cửa sổ, cậu có thể nhìn thấy dòng chữ "Đại học Công an Nhân dân Trung Hoa" phía xa xa.
Cậu quay lại nhìn Tần Tử Quy.
Tần Tử Quy khẽ nói: "Bình thường sinh viên trường em phải ở trong trường, quản lý rất nghiêm ngặt nên anh muốn thuê một căn gần trường em, để mỗi cuối tuần có thể đến gặp em, nấu món em thích ăn. Em muốn chơi gì thì anh sẽ chơi với em, em không cần phải vất vả đi lại nhiều, tuần nào mình cũng có thể gặp được nhau."
Nhưng rõ ràng vào lúc đấy, thậm chí Thịnh Diễn còn không cả đủ điểm để vào những trường top đầu.
Thịnh Diễn nắm chặt rèm cửa, có hơi thất vọng: "Vẫn chưa phải là trường của em, có khi thuê nhà lại thành công cốc."
Tần Tử Quy xoa trán cậu: "Đây là trường của em, A Diễn, em nhất định có thể thi đỗ."
Không ai rõ ràng hơn hắn việc Thịnh Diễn đã nghiêm túc và nỗ lực như thế nào suốt thời gian qua.
Chính vì biết rõ nên hắn cũng có thể hiểu được những lo lắng và căng thẳng của Thịnh Diễn.
Vì quá coi trọng và quan tâm nên mới sợ hãi, mới lo được lo mất, thậm chí còn không thể chịu đựng được dù chỉ là một chút rủi ro.
Giống như hắn đã từng thích Thịnh Diễn đến mức hắn thà cách xa Thịnh Diễn.
Cái gọi là yêu thương, quan tâm lẫn nhau có nghĩa là can đảm tiến về phía trước, nhưng cũng vẫn còn đó những rụt rè và bất an.
"A Diễn, dù thế nào đi chăng nữa thì em đã làm rất tốt rồi, không ai có thể làm tốt hơn em. Đừng sợ. Chúng ta nhất định sẽ ngày một tốt hơn." Tần Tử Quy nhẹ nhàng ôm lấy Thịnh Diễn, nói những lời chắc nịch từ tận đáy lòng.
Có lẽ chỉ cần một người đủ tin tưởng vào điều gì đó thì nó nhất định sẽ thành hiện thực.
Thịnh Diễn cũng ôm lấy hắn: "Ừm, em cũng tin là chúng mình sẽ ngày một tốt hơn."
Dù mọi chuyện có thể không suôn sẻ nhưng cậu sẽ luôn kiên định tiến về phía Tần Tử Quy.
Vì cậu muốn trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình, xứng đáng với người mà cậu yêu.
Đến ngày tra điểm, tất cả những người cậu yêu mến đều chen chúc trong căn biệt thự mới của Tần Như.
Năm nay điểm của Nam Vụ sẽ được công bố lúc 4h chiều, và bữa tiệc tốt nghiệp sẽ được tổ chức lúc 6h cùng ngày, đại để mọi người có thể trút hết tất cả những cảm xúc của mình.
Và tất cả là một thử thách dài.
Bắt đầu từ việc sáng thức dậy, cả nhà thắp hương tắm rửa cầu nguyện, thậm chí bé Tử Khâm 4 tháng tuổi cũng đóng góp bằng cách thổi bong bóng sữa.
Sau bữa trưa, mọi người tập trung ở phòng khách.
Giữa phòng khách rộng lớn có đặt một bàn trà, trên bàn có 2 máy tính xách tay, Thịnh Diễn và Tần Tử Quy đang ngồi trước máy tính.
Đằng sau máy tính, bé Nguyên Tiêu đang nằm trong nôi phun bong bóng.
Sau bé Nguyên Tiêu là Tần Như đang căng thẳng giữ mép nôi, Giang Bình muốn hút thuốc nhưng không thể, thành ra ông chỉ có thể vớ lấy chiếc kẹo mút mà hành hạ.
Dau Thịnh Diễn và Tần Tử Quy là ông bà ngoại với Hứa Khinh Dung đang khẩn khoản cầu nguyện với bố của Thịnh Diễn, người đã hy sinh, cầu mong ông sẽ ban phước lành cho đứa con trai dễ thương đáng yêu của họ.
Tay Thịnh Diễn nắm chặt tay Tần Tử Quy dưới bàn trà, như thể chỉ cần nắm lấy tay hắn là cậu đã có thể được trấn an.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, càng lúc càng gần 4h chiều.
Mọi người càng lúc càng căng thẳng, nhịp tim càng lúc càng nhanh, áp suất không khí trong nhà càng lúc càng nén lại, đến mức không ai dám nói một lời nào lớn tiếng.
Cho đến khi đột nhiên có một cái điện thoại rung chuông, phá tan bầu không khí lo lắng đang bao phủ.
Dưới ánh mắt của mọi người, Tần Tử Quy nhẹ nhàng ấn nghe: "Được, em hiểu rồi ạ. Cảm ơn thầy, lát em sẽ nhắn tin lại cho thầy."
Sau đó thì cúp máy.
Thịnh Diễn lo lắng hỏi: "Sao vậy anh?"
Tần Tử Quy bình tĩnh cất điện thoại đi: "Không có gì, là cán bộ bên phòng tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh gọi cho anh, nói kỳ thi lần này anh được 726 điểm, là người được điểm cao nhất ở Nam Vụ. Thầy hỏi anh có quan tâm đến chuyên ngành nào bên họ không."
"..."
Một sự im lặng ngắn ngủi bao trùm.
"Đệch! Tần Tử Quy! Anh thật sự là Trạng nguyên rồi kìa!!!"
Thịnh Diễn vốn đang căng thẳng cuối cùng cũng nở nụ cười rực rỡ nhất, ôm lấy cổ Tần Tử Quy hưng phấn gào lên: "Em biết bạn trai em là giỏi nhất! Lợi hại nhất! Tuyệt vời nhất!!!"
Tần Như cũng đang giữ chặt thành nôi cũng đỏ hoe mắt cúi đầu.
Giang Bình vội ôm lấy cô: "Vợ yêu, em khóc gì chứ! Tử Quy là Trạng nguyên, đây là chuyện tốt mà, sao em lại khóc!"
"Em không khóc." Tần Như nghẹn ngào nói, lau khoé mắt, "Em chỉ cảm thấy hồi nhỏ chúng ta không đủ quan tâm đến thằng bé, cuối cùng thằng bé cũng đã tốt nghiệp cấp ba rồi, đến năm cuối cấp thằng bé còn bị bắt nạt, nhưng vẫn thi rất tốt. Em chỉ nghĩ thằng bé ắt hẳn đã rất khó khăn, chắc chắn thằng bé phải chịu đựng rất nhiều mà chúng ta không biết."
Giang Bình nhanh chóng ôm lấy cô dỗ dành: "Không sao, không sao rồi. Không phải anh đã nhờ mẹ đưa Giang Phi về quê rồi sao? Sau này sẽ không có ai ức hiếp Tử Quy của chúng ta nữa đâu."
"Đúng đó, có anh lớn của chúng ta ở đây, ai dám ức hiếp Tần Tử Quy của cậu! Cậu quên lần trước Giang Phi bị Thịnh Diễn đánh trong toilet sao?" Mới đầu là Hứa Khinh Dung định an ủi Tần Như.
Nhưng cô vừa dứt lời, Thịnh Diễn đang vui sướng ôm Tần Tử Quy chợt khựng lại.
Tần Tử Quy nhìn cậu, từ tốn hỏi: "Chuyện xảy ra lúc nào, sao anh không biết?"
"..."
Thịnh Diễn chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ bị lộ tẩy vào lúc này.
Sau một hồi cứng người, cậu chỉ chán nản gục đầu vào vai Tần Tử Quy bảo: "Anh biết điểm của mình rồi nhưng em còn chưa biết, lỡ như em làm bài không tốt thì sao?"
Cố gắng làm nũng để qua bài.
Câu nói này, 30% cố ý, 70% sự thật.
Tần Tử Quy giỏi như thế, lỡ cậu đã nỗ lực vậy rồi mà vẫn không theo kịp thì sao?
Vừa dứt lời, bầu không khí vui vẻ trong phòng cũng lắng xuống đôi phần.
Tần Tử Quy xoa đầu cậu: "Không có đâu."
Nói xong, điện thoại của Giang Bình vang lên.
Lúc nhìn thấy tên người gọi, trông Giang Bình như thể gặp phải một đối thủ gớm ghiếc nào đó, sau đó ông hít một hơi thật sâu, rồi nghiêm túc ấn phím nghe, cả quá trình nghe đều rất trịnh trọng.
Cúp máy, ông nhìn Thịnh Diễn, nghiêm túc nói: "A Diễn, vừa nãy là bạn học cũ của chú gọi điện. Cậu ấy làm việc ở Phòng giáo dục nên có thể xem điểm trước cho con được."
Nhìn thấy vẻ mặt đó của ông, tim Thịnh Diễn thắt lại. Ngón tay đang ôm Tần Tử Quy cũng siết vào, lộ ra vẻ bất an.
Câu tiếp theo của Giang Bình quả nhiên là: "So với Tử Quy, điểm của con có lẽ kém hơn một chút."
Thịnh Diễn thất vọng cụp mi.
Quả nhiên, dù cậu có nỗ lực đến mức nào cũng không thể theo kịp Tần Tử Quy.
Cả người cậu giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, nằm trong vòng tay Tần Tử Quy.
Giang Bình thở dài: "Chỉ được 627 điểm thôi."
"Dạ." Thịnh Diễn chán chường đáp.
Cậu chỉ được 627 thôi, đó là tất cả nỗ lực của cậu rồi.
Từ đã.
627 điểm.
627 điểm?!
Thịnh Diễn mở to mắt, ngẩng đầu khỏi vòng tay Tần Tử Quy.
Giang Bình nhìn cậu, cười bảo: "627 điểm, so lần thi thử thứ 3 thì cao hơn 20 điểm, so với lần đầu tiên thì cao hơn 64 điểm."
"Đệch! Tần Tử Quy! Em thi đỗ rồi! Em thi đỗ rồi! Em vào được Trung Công Đại rồi! Em có thể đến Bắc Kinh rồi! Em có thể ở bên cạnh anh rồi!"
Lúc ấy, nom Thịnh Diễn như đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời, ôm lấy Tần Tử Quy hưng phấn quay vòng vòng, trong mắt là niềm vui thuần khiết nhất.
Cậu không giấu được, cũng chẳng cần giấu đi.
Vì nhìn vào đôi mắt ấy là tất cả mọi người đều cảm thấy hạnh phúc thay cậu.
Bầu không khí căng thẳng trong phòng cuối cùng cũng tan biến, ông bà ngoại thở phào nhẹ nhõm, Hứa Khinh Dung ôm lấy hai người, xoa đầu nói: "Đúng là không dễ dàng gì, Tử Quy, A Diễn, hai đứa đã vất vả nhiều rồi."
Ngay cả bé Tử Khâm trong nôi cũng phun bong bóng "bẹp bẹp".
Đến bữa tiệc tốt nghiệp, điểm thi của hai người đã được Hoàng Thư Lương báo cho tất cả, truyền khắp trường.
Hai người vừa xuất hiện ở cửa là một nhóm người đã ùa đến.
"Đúng là ông chủ Tần, tuyệt quá đi mất! Đúng là học giả số một! Nào, uống một ly!" Trần Du Bạch hiểu rõ Tần Tử Quy nhất, nên y chỉ quăng một lon bia đến trước mặt Tần Tử Quy.
Tần Tử Quy nhận lấy, bình tĩnh bảo: "Tôi đi thi lấy được hạng đầu, không phải là chuyện thường tình ư?"
"Đệch! Các anh em, ở đây có đứa giả ngầu, xử hắn!"
Chu Bằng Cẩu Du vẫn nhớ về cái tiêu chuẩn kép chết tiệt trước lúc vào phòng thi, lập tức lao vào như sói đói.
Tần Tử Quy chỉ cười, nâng lon uống cạn.
Hắn từng có rất ít bạn bè, và Chu Bằng Cẩu Du là những người mà hắn nghĩ cả đời này hắn sẽ chẳng bao giờ thân được.
Nhưng hắn luôn nhớ hôm đó, khi bố hắn tìm đến trường và yêu cầu hắn phải chuyển trường, chính Chu Bằng Cẩu Du là người đã cầm chổi chặn ông ta ở ngoài rồi nói: "Ông nằm mơ! Tần Tử Quy là của anh Diễn nhà bọn này rồi! Nếu không có sự đồng ý của anh Diễn, không ai có thể đưa cậu ấy đi hết!"
Khi Phó Uân và những người khác chế giễu hắn, Chu Bằng Cẩu Du đi đến rồi cũng khịa lại: "Ầy đang có chuyện gì thế này? Anh Diễn của bọn này giàu có, anh Tần của bọn này giỏi giang. Hai anh chàng đẹp trai trở thành một cặp lại đến lượt lũ khốn bọn mày ra mặt phản đối à?"
Khi đó, Tần Tử Quy, người đang đứng một mình trong văn phòng cảu Hoàng Thư Lương, đối mặt với sự chất vấn của phụ huynh, giáo viên và lãnh đạo trường, chợt nhận ra hắn không cô độc.
Cho dù sau này có gặp lại nhau hay không, những người bạn kỳ lạ và dễ thương này chính là người mà hắn sẽ nhớ suốt đời.
Tần Tử Quy vui vẻ uống, nhưng Thịnh Diễn lại đứng trước mặt hắn: "Ý bọn mày là gì, biết đây là bạn trai của ai không mà dám xử? Đệch, Chu Bằng Cẩu Du, bọn mày muốn chết đúng không?"
Còn chưa dứt lời, Chu Bằng Cẩu Du đã mượn rượu làm càn mà không biết sợ là gì, tóm lấy hai bên Thịnh Diễn rồi hét: "Trần Du Bạch! Nhanh lên! Ở đây còn có một người khác đang âm thầm phản bội chúng ta! Đi thôi!"
"Nào, nào, những người còn lại từng bị thồn cơm chó, tất cả hãy nổi dậy!!!" Trần Du Bạch, với tư cách là người nói nhiều nhất lớp, sôi nổi hưởng ứng.
Tất cả nưhngx người từng bị tổn thương bởi cơm chó của Tần Tử Quy và Thịnh Diễn cuối cùng đã nổi dậy vào ngày cuối cùng của sự nghiệp cấp 3, dựa vào cơn say điên cuồng của họ.
"Nhanh nào! Các anh em, xông lên! Hôm nay là lúc những người độc thân chúng ta báo thù!"
"Cũng là lúc những người bị phản bội báo thù!"
"Không đúng, Trần Du Bạch, sao mày lại tham gia cuộc vui? Không phải mày với Lâm Khiển đến Thanh Hoa cùng nhau à?"
"Ai cùng nhau với cậu ta? Một kẻ chỉ thi đại học được 703 điểm không xứng ở bên tôi. Tôi không muốn trả thù, tôi chỉ muốn uống rượu mừng. Chúc Tần Tử Quy và Thịnh Diễn trăm năm hạnh phúc!"
"Ơ vợ ơi, sao em lại nói thế? Không phải em đã nói chỉ cần anh đỗ Thanh Hoa là sẽ ở bên anh ư?"
"Vậy thì đợi đến khi nhận được giấy báo nhập học của Thanh Hoa đi, đừng cản trở tôi đu CP!"
"Đùa à? Cậu đang uống rượu mừng của Tần Tử Quy với Thịnh Diễn sao? Tôi cũng uống! Chúc anh Tần anh Diễn trăm năm hạnh phúc, bách niên giai lão!"
"Đúng rồi, cái người được Trạng nguyên kia, đằng sau chính là hoa và nến trong phòng tân hôn đấy. Từ đã, các cậu đứng im không được nhúc nhích, để tôi đi trộm nhãn với chà là về cho mấy cậu!"
"Mày ngu hả mạy? Chà là với nhãn để chúc sớm sinh quý tử, anh Diễn bọn này lại không thể sinh con, trộm cái đấy về có ích gì đâu?"
"Ừ nhỉ, thôi thì chúc anh Diễn sớm ngày trở thành một công an xuất sắc hết lòng vì nhân dân!"
"Ê, uống rượu mừng xong chưa? Để tôi gửi quà cưới, đây, tôi đã tự tay thêu một bức hôn lễ thế kỷ, cậu giữ làm kỉ niệm."
Toàn bộ sảnh lớn khách sạn đều ồn ào, Thịnh Diễn cười mắng vài tiếng nhưng cuối cùng cũng không từ chối ai.
Cậu nghĩ, có lẽ sau này cậu sẽ không bao giờ gặp lại những người như thế nữa. Có thể họ ngây ngô, đáng yêu, ồn ào, náo nhiệt, nỗ lực, và họ cũng chúc phúc cho bạn bè của mình không chút băn khoăn.
Vì họ đang trong độ tuổi hồn nhiên nhất.
Cũng là tuổi thanh xuân tuyệt vời nhất.
Hoàng Thư Lương nhìn những học sinh lố bịch này thì chỉ cười mắng vài câu rồi bỏ đi.
Mãi đến khi đại diện học sinh xuất sắc được yêu cầu lên phát biểu theo đúng quy trình thì mọi người mới tản ra.
Hoàng Thư Lương cầm micro nhìn những học sinh lớn dần năm này qua tháng nọ, trong lòng tràn ngập cảm xúc: "Hôm nay là ngày các em gây rắc rối nhưng sẽ không bị thầy nhắc nhở nữa. Thầy chỉ nói một câu, hãy nhớ rằng thầy hi vọng dù bao nhiêu năm trôi đi, các em vẫn sẽ mãi ghi nhớ những cảm xúc, hoài bão, ước mơ của mình ở thời khắc này để trở thành người tốt nhất có thể. Đừng sợ bị đàm tiếu, đừng sợ thất bại, đừng thấy bối rối, vì các em có tuổi trẻ. Các em sẽ có một tương lai không gò bó, nên hãy mạnh dạn tiến về phía trước, dẫu cho còn nhiều chông gai, nhưng chính những kiên trì của các em mới là điều quý giá, mới dẫn bước cho những hy vọng của sau này! Nhớ rằng, thầy cô luôn tự hào về các em!"
Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay đã vang lên như sấm.
Thịnh Diễn đã ngà ngà say, dựa vào lưng ghế nói: "Thật ra thì thầy Hoàng cũng khá tốt."
Dù tính tình nóng nảy, bộc trực, ăn nói hay làm tổn thương người khác, có hơi thiên vị và đủ loại tật xấu của người đàn ông gia trưởng nhưng ông luôn cố gắng đối xử tốt với học sinh.
Tần Tử Quy cũng nói: "Ừm, thầy quả thực là một giáo viên giỏi."
Thịnh Diễn quay sang nhìn hắn, hắn cười xoa đầu cậu: "Anh lên nói trước, có lẽ sau đó là em luôn, chuẩn bị sẵn sàng nhé."
Nói xong, hắn từ từ đứng dậy và bước lên sân khấu.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, chàng trai cao gầy bước lên sân khấu với niềm vinh dự ngất trời. Dưới ánh đèn, chàng trai ấy đầy bắt mắt, bình tĩnh mà kiêu hãnh.
Trong đám người bắt đầu có người la hét: "Tần Tử Quy đẹp trai quá!!!"
Ngay sau đó là đủ thứ tiếng kêu gào.
"Tần Tử Quy! Quá trâu bò!"
"Tần Tử Quy vừa có tài vừa có sắc! Vừa có đạo đức lại đầy phẩm hạnh! Cậu thật sự là nam thần của tôi đó! Cậu rất xứng đáng với danh hiệu này!"
"Tần Tử Quy! Cậu lợi hại quá đi mất!"
Có bạn nữ thậm chí còn gào lên: "Tần Tử Quy! Tôi thích cậu lâu lắm rồi! Nhưng tôi thấy cậu và Thịnh Diễn rất hợp nhau! Cho nên sau này hai người nhất định phải thật hạnh phúc đấy nhé!"
Thịnh Diễn không khỏi cong khoé môi, bạn trai cậu chính là người đẹp trai nhất trên đời này!
Trần Du Bạch ngồi bên cạnh khẽ thở dài: "Thật lòng mà nói, Thịnh Diễn, với lão Tần, nếu hắn không thích cậu thì nhất định hắn sẽ là người được khen đến tận trời, cho nên cậu phải trân trọng cậu ta vào đấy."
Thịnh Diễn nhìn Tần Tử Quy trên sân khấu, nói chẳng chút nghĩ ngợi: "Cậu đang nói vớ vẩn cái gì đấy?"
Trần Du Bạch lại lặng lẽ thở dài: "Tôi không nói láo đâu. Tần Tử Quy nhất định không nói cho cậu nhiều chuyện, cậu có biết vì sao bố Tần Tử Quy luôn kiên quyết muốn cậu ta trở về không?"
Thịnh Diễn ngoảnh đầu sang.
Trần Du Bạch nói: "Tôi cũng tình cờ đi qua văn phòng của Hoàng Thư Lương, nghe được bố Tần Tử Quy yêu cầu cậu ta quay về để hiến tuỷ cho đứa con trai út mắc bệnh bạch cầu của ông ta."
Ngón tay Thịnh Diễn siết chặt lại.
Giọng điệu Trần Du Bạch tràn ngập cảm xúc: "Bố cậu ta nói nếu Tần Tử Quy không đồng ý hiến tuỷ, ông ta sẽ làm lớn chuyện của hai người lên. Ông ta sẽ đến gây rắc rối mỗi ngày, đến khi nào cậu không thể đến trường hay không thể thi đỗ đại học được, không thể ngẩng cao đầu sống như một người bình thường được nữa, đến mức mà Hoàng Thư Lương còn động tay với ông ta mà. Nhưng cậu biết tính Tần Tử Quy đấy, cậu ta không quan tâm những thứ này, cậu ta chỉ không muốn cậu bị tổn thương nên đã đồng ý. Bố cậu ta đã hứa hẹn, nếu việc ghép tạng thành công thì ông ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu và làm phiền cuộc sống sau này của cậu nữa."
Đầu ngón tay Thịnh Diễn găm chặt vào lòng bàn tay cậu.
Trần Du Bạch nói tiếp: "Chứ không cậu nói xem sao lại có thể trùng hợp như thế, vừa xảy ra chuyện đã đi huấn luyện ngay, thời gian huấn luyện lại còn kéo dài những hai tháng? Nhưng hẳn là không có chuyện gì lớn xảy ra, vì không đủ điều kiện ghép tuỷ. Cuối cùng thì tôi cũng không biết chi tiết, nhưng vì cậu, Tần Tử Quy bằng lòng hiến tuỷ cho đứa con trai út của bố mình, chỉ riêng ý nghĩ ấy thôi đã quá đủ rồi, nhưng cậu cứ coi như tôi uống say nói loạn đi. Đừng để Tần Tử Quy biết, cậu ta hy vọng cả đời này cậu có thể vô lo vô nghĩ, nếu cậu thực hiện được ước nguyện của cậu ta thì tốt rồi."
Tần Tử Quy chắc hẳn đã rất hận bố mình vì đã bỏ rơi hắn.
Chắc hẳn cũng đã rất ghen tị với đứa con trai út được bố hắn cưng chiều.
Nhưng những cảm xúc này lại không là gì khi bảo vệ Thịnh Diễn.
Thịnh Diễn nhìn Tần Tử Quy vừa xuống bục vừa đi về chỗ mình, cậu thấy mình say rồi, nếu không sao mắt cậu lại cay xè thế.
Tần Tử Quy đứng trước mặt cậu, đầu ngón tay đặt nơi khoé mắt cậu, nhẹ giọng hỏi: "Lại say à em?"
"Ừm, em say rồi." Thịnh Diễn cảm thấy sở dĩ con người phát minh ra rượu là để tìm lý do chính đáng cho một số chuyện khó mở lời, nên cậu nói: "Tần Tử Quy, anh chạy có nhanh không?"
Tần Tử Quy hơi nhướng mày.
Thịnh Diễn cười với hắn: "Lát nữa nhớ phải chạy thật nhanh, nếu không là bị ăn đòn đấy."
Rồi thầy Hoàng nói trong mic: "Tiếp theo đây, chúng ta hãy cùng chào đón bạn học có sự tiến bộ vượt bậc, bạn học Thịnh Diễn sẽ lên sân khấu phát biểu."
Cậu bước lên sân khấu.
Cậu nhìn những nụ cười chân thật bên dưới, nghe những lời người khác cường điệu về mình, khoé môi cậu cong lên thành một nụ cười bất cần riêng của anh lớn: "Như mọi người đã biết, tôi từng là học sinh bị điểm thấp nhất khối, thấp đến mức ngày nào cũng bị thầy Hoàng mắng."
Phía dưới vang lên tiếng cười.
"Nhưng," Thịnh Diễn đổi chủ đề, "Tôi vẫn có thể đạt được số điểm cao hơn điểm trung bình những 50 điểm, mọi người biết vì sao không?"
Vừa dứt lời liền có người hét lên: "Vì Tần Tử Quy!"
Thịnh Diễn cười: "Đúng vậy, là vì Tần Tử Quy."
Đám người ở dưới lập tức ầm ĩ thét gào.
Thầy Hoàng đứng ở dưới, không ngừng khoa chân múa tay với Thịnh Diễn.
Nhưng Thịnh Diễn chỉ nhìn xuống rồi nghiêm túc đặt ánh mắt mình lên người Tần Tử Quy, nói: "Như mọi người đã biết, bạn trai của tôi, Tần Tử Quy là một học thần nổi tiếng, là một người cực kỳ cuồng học tập, cũng rất đẹp trai, có rất nhiều người theo đuổi anh ấy. Nhưng tôi rất biết ơn vì có lợi thế là quen Tần Tử Quy từ khi 3 tuổi, và tôi đã may mắn đánh bại được 50% tình địch là những cô gái ngoài kia, thành công biến anh ấy thành của riêng mình."
"Nhưng mọi người cũng biết, truyền thống tốt đẹp của dân tộc chúng ta xưa nay là tình yêu có thể là động lực để chúng ta vượt qua mọi thử thách. Sự thật là khi đó, anh ấy được 723 điểm, tôi được 327 điểm, vừa hay nhà tôi lại rất giàu có, nếu không học hành tử tế thì sẽ chỉ có nước bị đày ra nước ngoài, sẽ phải xa cách Tần Tử Quy."
"Cho nên để tránh bi kịch này xảy ra, tôi đã phải học tập chăm chỉ, thức khuya dậy sớm để theo kịp người bạn trai xuất sắc của mình. May mắn thay, người bạn trai lớn lên cùng tôi, quản tôi hơn 10 năm, kinh nghiệm đầy mình luôn giúp tôi mỗi khi có thể. Và nhờ có anh ấy, tôi mới có thể đạt được kết quả như ngày hôm nay. Tôi chỉ muốn nói rằng, Tần Tử Quy, Thịnh Diễn trưởng thành là nhờ có anh."
Lúc này, cả hội trường sôi sục đến mức mất kiểm soát.
Hoàng Thư Lương nghiến răng, xắn tay áo định lên bục đánh cho tên nhóc này một trận.
Thịnh Diễn vừa cầm muc vừa nhìn Tần Tử Quy, cười lớn: "Nếu phải nói thêm gì nữa, thì chính là chúng ta đều còn trẻ, hãy mạnh dạn tiến về người ấy, hãy trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình. Vì người kia, vì hướng đến một tương lai chung của cả hai người. Cho nên Tần Tử Quy, em yêu anh, anh có sẵn sàng bỏ trốn với em không?"
Tần Tử Quy nhìn chàng trai kiêu ngạo trên sân khấu, trong mắt là nụ cười sủng ái nhất, nói: "Anh sẵn sàng rồi."
"Được, vậy, 1, 2, 3, chạy!"
Thịnh Diễn nhảy xuống khỏi bục, nắm tay Tần Tử Quy rồi chạy vào đêm hè Nam Vụ đầy nóng nực với nụ cười rạng rỡ nhất.
Khi cơn gió nóng mang theo mùi cỏ cháy của Nam Vụ thổi qua mặt, những tháng ngày ồn ã của tuổi trẻ đã qua đi, đã trôi tuột xa cậu lắm rồi.
Trong mắt cậu chỉ nhìn thấy tương lai phía trước mà cậu và Tần Tử Quy cùng đi đến.
Đó không phải là tuổi trẻ bốc đồng, cũng không phải là yêu đương chóng vánh, mà là năm dài tháng rộng.
Tiếng ve sầu ríu rít trong đêm, bụi hồng ngoài sân vẫn rực rỡ như năm nào.
Giống như, trên đời này ngập tràn tình yêu thương.
Giống như hai đứa trẻ đã gặp nhau nơi vườn hồng nhiều năm về trước.
Và cuối cùng, họ sẽ đi đến một tương lai thật rạng ngời.
*
Hoàn chính văn.
Lời editor: Hê hê cuối cùng thì mình cũng xong trước Giao thừa rùi nè! Happi happi happi new year! Chúc mọi người năm mới vui vẻ, thật nhiều sức khoẻ và tình yêuuuuuuuuu
Hẹn mọi người ở 18 Ngoại truyện nhéeeeeeeee