Đừng quản chuyện vặt của tôi - Lâm Thất Niên
Chương 72 - Tàn khốc
Editor: jena (wordpress minjena và wattpad miknao)
*
Trước lúc Thịnh Diễn kịp tỉnh táo thì mẹ Hứa đã giận dữ dùng giọng nữ cao hoàn hảo của mình hét lên: "Thịnh Diễn!"
Thịnh Diễn vội nhảy ra khỏi người Tần Tử Quy, cố gắng giãy dụa lần cuối: "Mẹ, mẹ nghe con giải thích!"
Nhưng Hứa Khinh Dung nhìn cảnh tượng lột đồ trước mặt thì không muốn nghe gì cả: "Giải thích? Giải thích cái gì? Chính mắt mẹ cũng nhìn thấy rồi, con còn muốn giải thích cái gì?"
Thịnh Diễn lo lắng: "Mẹ! Mẹ nghe con nói!"
Hứa Khinh Dung thờ ơ: "Mẹ không nghe."
Thịnh Diễn cảm thấy có lẽ bây giờ nói gì cũng đã muộn, chỉ có thể che chở Tần Tử Quy, nói: "Mẹ, chủ yếu là do lỗi của con, mẹ đừng trách Tần Tử Quy."
Hứa Khinh Dung thậm chí còn không nghĩ đến: "Vô lý, sao lại phải trách Tử Quy?"
Thịnh Diễn: "?"
Yêu nhau không phải là chuyện của hai người à?
Hứa Khinh Dung duỗi ngón tay ngọc ngà chỉ vào Tần Tử Quy vừa mới ngồi dậy trên giường: "Tử Quy đối xử với con tốt như thế, con lại đi ức hiếp thằng bé, không trách con thì trách ai?"
Thịnh Diễn: "??"
Hứa Khinh Dung lại nói tiếp: "Con cứ ức hiếp thằng bé như thế, con không tự nhìn lại xem mình có xứng đáng với việc ngày nào anh trai Tử Quy cũng cơm đưa nước rót cho con suốt tháng vừa rồi không? Nhìn anh trai Tử Quy của con yếu đuối bất lực thế này, con có còn là người không đấy!"
Thịnh Diễn: "???"
Ai yếu đuối cơ? Ai bất lực cơ?
Thịnh Diễn không biết liệu quý cô Hứa có còn nghiện phim truyền hình nữa hay không, nhưng những lời của quý cô đúng là khiến cậu bị sốc.
Sao lại có thể nghĩ Tần Tử Quy - thân cao 1m87, nặng 72,5kg, thể lực hoàn hảo thừa sức đè bẹp cậu - lại yếu đuối và bất lực?
Cậu khó hiểu quay lại nhìn Tần Tử Quy.
Tần Tử Quy nhịn cười, cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Dì Hứa yên tâm đi ạ, Thịnh Diễn với con chỉ đang đùa nhau thôi."
Hứa Khinh Dung không còn gì để nói: "Con cũng thành thật quá rồi, đừng chiều chuộng nó quá kẻo nó cứ bắt nạt con mãi."
Thịnh Diễn: "????"
Ai thành thật dễ bị bắt nạt cơ?
Lúc đó Thịnh Diễn chỉ muốn xé nát mặt nạ học sinh ngoan đạo đức giả của Tần Tử Quy, nhưng nếu cậu không thừa nhận mình đang hành hung Tần Tử Quy thì mấy chuyện vừa rồi không thể giải thích được.
Cho nên Thịnh Diễn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tay, chịu đựng uất hận rồi nói: "Mẹ, con xin lỗi, con sai rồi."
"Nói xin lỗi có tác dụng gì không?" hks nâng cằm.
Thịnh Diễn cố lắm mới không đi lên phang chế.t Tần Tử Quy: "Không ạ."
"Nếu biết là vô dụng thì chi bằng hành động thực tế đi." Mẹ Hứa bước sang một bên, "Bà con nấu một bàn lớn toàn cua thôi, con ra siêu thị mua một chai dấm về, đừng có lúc nào cũng sai Tử Quy mấy chuyện vặt đấy."
Nhưng rõ ràng trước đây toàn là Tần Tử Quy đi mua.
Thịnh Diễn quay đầu trừng mắt với Tần Tử Quy một cách hung dữ.
Tần Tử Quy biết mình sai nên vội vàng nhỏ giọng dỗ dành: "Em cứ ở nhà đi, anh đi mua."
Hứa Khinh Dung vốn đã về phe Tần Tử Quy lâu rồi, thấy thế thì chỉ có thể nói "Thằng bé này khờ quá đi", rồi quay lại bếp làm cua.
Mẹ vừa đi cái, Thịnh Diễn đã giận dỗi đá vào người Tần Tử Quy.
Tần Tử Quy biết cậu thấy bất công nhưng vẫn cố nín vì chuyện yêu đương bí mật của họ, hắn mỉm cười ôm lấy cậu, hôn hôn: "Bạn trai của anh chịu ức hiếp rồi."
Thịnh Diễn tự nhiên được hôn, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe giọng của bà với mẹ ở ngoài, cậu vội vàng che đi đôi tai đỏ bừng của mình: "Tránh xa ra! Nữa là em lại bị mẹ mắng đấy."
"Ừm." Tần Tử Quy trả lời nhưng vẫn không buông tay.
Thịnh Diễn cho rằng mình vô duyên vô cớ bị đổ tội, tức giận đến mức gỡ tay hắn ra: "Vậy anh đứng yên đây cho em!"
Tần Tử Quy biết nghe lời, đứng im tại chỗ.
Thịnh Diễn nghiến răng, dùng giọng điệu hung hăng nhất nói với Tần Tử Quy: "Chuyện hôm nay em không nói nữa, nhưng từ giờ trở đi, anh không được phép ôm em trong nhà, trừ khi ở nhà không có ai. Anh không được động tay động chân, không được có bất kỳ hành vi nào vượt quá khuôn phép anh em! Anh không được phép gọi bất kỳ biệt danh thân mật nào!"
Yêu cầu này không quá đáng, Tần Tử Quy không muốn bạn trai mình xấu hổ và giận dỗi mà hẹo trước khi công khai nên đã gật đầu.
Thịnh Diễn tiếp tục uy hiếp: "Là đàn ông thì phải giữ lời! Nếu không đừng trách em vô tình!"
"Ừm, ai không làm được thì là chó con." Tần Tử Quy là chó lâu rồi, không chút gánh nặng lập flag*.
*Lập flag: ê cái này mình ko biết giải thích sao luôn, đại khái mn lên google tìm là hiểu ngay nhé
Thịnh Diễn cuối cùng cũng hài lòng: "Được rồi, anh đi mua dấm đi."
Còn cậu thì vào bếp tìm cua.
Tần Tử Quy chỉ thấy Thịnh Diễn là người bạn trai dễ dỗ nhất trên đời, cho nên mỉm cười xoa đầu cậu rồi đi ra ngoài.
Thịnh Diễn vừa vào bếp đã thấy Hứa Khinh Dung và một bàn đầy cua.
Hai vợ chồng già đang bận rộn trong bếp, nghĩ Hứa Khinh Dung đứng đấy chật chỗ nên đã đuổi cô ra ngoài.
Hứa Khinh Dung không giỏi bếp núc nhưng lại giỏi lột cua, nhìn thấy đứa con trai quý giá của mình gầy quá nên đã nhanh chóng lột một con cua nữa, đặt gạch cua và thịt cua vào trong cái bát trước mặt cậu: "Con lớn nhất cho con, miễn cho con lại bảo mẹ không yêu con."
Thịnh Diễn cầm bát lên, ăn một cách thảnh thơi trong lúc Tần Tử Quy ra ngoài.
Hứa Khinh Dung bóc con cua nữa: "Cuộc thi của con diễn ra vào hôm nào thế?"
Thịnh Diễn: "Thứ bảy tuần này ạ."
"Mấy ngày nữa nhỉ, thế mấy hôm nay con có định luyện tập tiếp không?" Hứa Khinh Dung lại hỏi.
Thịnh Diễn gật đầu: "Có ạ, con với huấn luyện viên đã thoả thuận, sáng đến trường học, chiều đi tập luyện, tối thì về lớp tự học."
"Không mệt sao?" Hứa Khinh Dung lột con cua thứ hai thả vào bát Thịnh Diễn.
Thịnh Diễn không từ chối: "Không đâu ạ, Tần Tử Quy cũng sớm đi thi cấp tỉnh. Lớp đội tuyển của anh ấy cũng gần chỗ bọn con huấn luyện, nên mỗi ngày bọn con đều có thể về cùng nhau."
Hứa Khinh Dung không hiểu giữa "Con có mệt không?" với "Con có được ở cạnh Tần Tử Quy không?" có gì giống nhau, nhưng cô cũng chỉ gật đầu: "Thế thì được, con cũng không cần đặt quá nhiều áp lực lên bản thân. Cho dù con không giành được thứ hạng cao ở cuộc thi này thì cũng không sao."
"Mẹ yên tâm, ở trại huấn luyện con luôn là tuyển thủ hàng đầu. Chỉ cần không có gì bất ngờ và thể hiện như bình thường thì có thể nắm chắc một trong ba vị trí đứng đầu." Thịnh Diễn vừa nói vừa cầm con cua khác lên định lột vỏ.
Kết quả, mới chỉ "crack" được một cái thì cửa phòng khách đã mở ra.
Thịnh Diễn và Tần Tử Quy nhìn nhau.
Thịnh Diễn nhìn Tần Tử Quy.
Tần Tử Quy nhìn con cua trong tay Thịnh Diễn.
Đang im lặng nhìn nhau thì có tiếng "rắc", càng cua bị gãy.
Tần Tử Quy cạn lời bước đến, đếm số vỏ chân cua trên bàn: "Bao nhiêu rồi?"
Thịnh Diễn hơi áy náy: "Hai."
Tần Tử Quy bất dắc dĩ thở dài, cất chai giấm đi, xoay người voà bếp: "Bà ơi để cháu nấu canh gừng cho Thịnh Diễn, em ấy lại ăn cua rồi."
Vừa dứt lời, bà nội hãy còn đang cầm vớ vội đi ra bàn ăn, giận dữ: "Hứa Khinh Dung! Con bóc cua cho Tiểu Diễn đúng không?"
Mẹ Hứa đang bóc cua đầy thành thạo thì tự nhiên bị mẹ mình mắng, sợ đến mức làm một cái chân cua bị đứt ra, bối rối nói: "Mẹ, sao mẹ lại to tiếng với con?"
"Con lại còn hỏi sao mẹ to tiếng với con? Con không biết dạ dày Tiểu Diễn không tốt, không được ăn đồ có tính hàn à?" Bà ngoại rất tức giận.
Hứa Khinh Dung không hiểu lắm: "Nghiêm trọng như vậy ạ? Con nhớ năm ngoái vẫn ăn được mà ạ?"
"Khi đó mỗi lần đều là Tử Quy lột vỏ cua, mỗi lần cũng chỉ được ăn nhiều nhất là nửa con, xong còn phải uống trà gừng! Sao con lại cho thằng bé ăn cả con thế này!" Vì cháu ngoại mà bà mắng con gái mình to cả đầu, "Con thì nhớ cái gì! Lần đầu tiên con cho Tiểu Diễn ăn kiểu này, thằng bé ăn đến mức bị viêm dạ dày cấp tính, còn con ăn xong đã lên máy bay đi công tác luôn, để Tử Quy ở nhà một mình chăm thằng bé mà không có người lớn. Thằng bé phải chạy đến phòng khám gần nhà mời bác sĩ về. Mẹ giận con lắm rồi, hôm nay đừng ăn gì hết. Về phòng viết kiểm điểm ngay cho mẹ!"
Hứa Khinh Dung: "???"
Cô thật sự không ngờ mình về nhà một chuyến, một vị sếp nữ xinh đẹp ở độ tuổi 40 lại rơi vào tình cảnh này.
Cô kinh ngạc quay sang nhìn Thịnh Diễn: "Có chuyện này à con?"
Thịnh Diễn mơ hồ nhớ lại: "Hình như là thế ạ."
Chủ yếu là do từ bé sức khoẻ của cậu đã kém rồi, mẹ Hứa lẫn dì Tần khi đó đều rất bận, mà ông bà cũng chưa nghỉ hưu nên phần lớn thời gian đều là Tần Tử Quy dẫn cậu đi khám, bón thuốc cho cậu, dỗ cậu ngủ.
Nghe cậu nói thể thì bà chỉ ước gì có thể gõ cho mỗi người một cái vào đầu: "Hai đứa ngốc này!"
Nói xong thì bà quay lại, thân thiết nói với Tần Tử Quy: "Con cho thêm ít đường phèn vào nhé, Tiểu Diễn thích uống ngọt."
Tần Tử Quy: "Cháu cho vào rồi ạ."
Bà gật đầu: "Thế thì tốt. Từ nhỏ con là đứa ít khiến người lớn phải lo nhất. Sau này có con bên cạnh A Diễn thì bà cũng yên tâm."
Trong bếp là một khoảng yên bình.
Còn hai đứa ngốc ở ngoài: "..."
Nhìn bóng lưng bận rộn của Tần Tử Quy và Thịnh Diễn đang cúi đầu đầy áy náy, Hứa Khinh Dung chợt nhận ra mình đã vắng mặt quá nhiều.
Những khoảnh khắc trong cuộc đời Thịnh Diễn đã tình cờ được một người khác chiếm giữ, cũng đã bù đắp cho cậu.
Thật lâu sau, cô mới thở dài: "A Diễn."
"Dạ?" Thịnh Diễn ngẩng đầu lên từ trang web "100 cách dỗ dành bạn trai": "Sao vậy ạ?"
Hứa Khinh Dung nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Mẹ muốn hỏi con một chuyện quan trọng."
Thịnh Diễn còn tưởng rằng mình bị lộ, tim giật thót lên.
Hứa Khinh Dung chậm rãi đặt ra một câu hỏi đã khiến đàn ông Trung Quốc phải đau khổ suốt 5000 năm vẫn chưa tìm được lời giải: "Nếu có một ngày mẹ và Tử Quy cùng rơi xuống nước, con sẽ cứu ai trước?"
Thịnh Diễn tự nhiên bị bắt trả lời câu hỏi khó: "...???"
Cậu mới 18 tuổi thôi, sao lại phải đối mặt với vấn đề tàn khốc này?
*
Hết chương 72.