Đừng quản chuyện vặt của tôi - Lâm Thất Niên
Chương 21 - Ý tứ
Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)
*
Mới đầu Tần Tử Quy chỉ muốn mở thêm một tính năng để giúp đỡ Thịnh Diễn trước những tình huống bất ngờ, thuận tiện mưu cầu chút phúc lợi muốn Thịnh Diễn làm nũng với mình mà thôi.
Nhưng nghĩ gì nghĩ hắn cũng không ngờ rằng tình huống bất ngờ này lại đến nhanh như vậy, càng không nghĩ đến Thịnh Diễn lại làm nũng kiểu này.
Có chút ý tứ.
Tần Tử Quy nhìn Thịnh Diễn hít sâu một hơi, sau đấy như là bị mùi nhà vệ sinh làm cho ung cả đầu, vẻ mặt nhăn nhó đi ra ngoài hít một hơi khác rồi mới quay vào. Tần Tử Quy bị chặn ở góc tường, nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của người nọ: "Tử Quy ca ca, Tử Quy ca ca, Tử Quy ca ca, Tử Quy..."
Tốc độ nói nhanh nhưng giọng điệu lại mảy may không có cảm xúc, vẻ mặt nóng nảy cứ như một kẻ giết người tàn nhẫn đang muốn giết kẻ thù bằng phép thuật.
Lại thêm mùi ở nhà vệ sinh nam đánh úp, Tử Quy ca ca bị chặn ở góc tường nghe thấy lại chẳng có chút phấn khởi nào.
Mà Thịnh Diễn lại không hề phát hiện, chỉ là càng gọi về sau hơi của cậu càng ngắn, hơi càng ngắn thì gọi càng nhanh, vành tai cũng ngày càng đỏ, ngón tay đặt bên cạnh Tần Tử Quy cũng càng siết chặt hơn.
Vất vả lắm mới gọi đến tiếng thứ 98, Thịnh Diễn cuối cùng cũng có thể hít sâu một hơi, thở phào nhẹ nhõm hô lên "Tử Quy ca ca!" lần cuối cùng, hoàn thành trận chiến khó khăn này.
Một giây đó, trong nhà vệ sinh ngoài Thịnh Diễn đang khom lưng há miệng điều chỉnh hô hấp, hết thảy đều yên tĩnh lại.
Tần Tử Quy chỉ thấy tiếng bọn Tề Minh bên ngoài nhà vệ sinh cực kỳ ồn ào.
Hắn mặt không đổi sắc rũ mắt nhìn Thịnh Diễn đang khom lưng thở hổn hển sau khi gọi xong 392 chữ, vẻ mặt dường như cũng không vui vẻ là mấy.
Thịnh Diễn ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, chỉ là cảm thấy cuối cùng mình cũng gọi đủ 100 tiếng Tử Quy ca ca rồi. Độ hảo cảm của Tần Tử Quy chắc là cũng đủ đổi lấy một cơ hội ước nguyện rồi, nên chưa kịp thở dốc xong đã một tay chống đầu gối, một tay mở điện thoại ra, ấn vào APP định ước nguyện tự cứu lấy mình.
Sau đó, không có sau đó.
Thịnh Diễn mở app, màn hình hiển thị độ hảo cảm hiện tại của Tần Tử Quy 2/100, độ tăng hảo cảm, 0.
0?
Không tăng tí nào?
Độ tăng hảo cảm: 0???
Thế có khác nào cậu gọi Tử Quy ca ca từ nãy đến giờ là vô dụng à?
Phản ứng đầu tiên của Thịnh Diễn không phải là mấy chục tiếng Tử Quy ca ca của mình có vấn đề, mà là cảm thấy app này nhất định bị lỗi rồi.
Out ra vào lại.
Không đổi.
Tắt máy khởi động lại.
Không đổi.
Tắt cmn nguồn điện thoại rồi bật lại.
Vẫn không đổi.
Tần Tử Quy thật sự là không tăng thêm tí ti độ hảo cảm nào sao?
Thịnh Diễn gọi đến khàn cả giọng cực kỳ giận dữ: "Sao con người anh khó hầu hạ thế hả? Là do vừa nãy tôi gọi không đủ sức hay gì?"
Tần Tử Quy cực kỳ khó hầu hạ vẫn giữ vững bản mặt vạn năm không đổi: "Chẳng lẽ cậu không nên giải thích một chút cho hành động vừa rồi của mình à?"
"..."
Thịnh Diễn giờ mới ý thức được tự nhiên mình lôi người ta vào nhà vệ sinh gọi 98 tiếng Tử Quy ca ca có hơi kỳ cục thật.
Nhưng cậu đã ký thoả thuận bảo mật với app, cái này không được tiết lộ ra ngoài.
Có điều cũng may Tần Tử Quy không phải người khác, cho dù cậu giải thích không rõ ràng thì hắn cũng sẽ không làm gì mình, có khi còn giúp mình.
Cho nên Thịnh Diễn trực tiếp xua tay: "Anh đừng để ý cũng đừng hỏi, dù sao cũng là tôi gọi anh, anh thích làm gì thì có thể nói với tôi, chỉ cần anh nói tôi nhất định sẽ làm."
Thịnh Diễn không cảm thấy lời này của mình nghe ra có ý nghĩa gì, chỉ cảm thấy cái người tên Tần Tử Quy này thật sự là thay đổi quá nhanh, âm tình bất định.
Rõ ràng lúc còn ở nhà thì thích nghe mình gọi là Tử Quy ca ca lắm, sao đến trường lại trở mặt rồi?
Phải biết nguyện vọng phải đến thứ tư mới được làm mới, nhưng buổi thi vào tối chủ nhật, nói cách khác, nếu trước tối chủ nhật cậu không xoát đủ độ hảo cảm với Tần Tử Quy thì hết thảy đều xong đời.
Hơn nữa nếu chỉ liên luỵ đến cậu thì cũng thôi đi, dù sao cậu đấu trí đấu dũng nhiều năm vậy rồi, bị mắng bị phạt đã sớm thành thói quen, nhưng mấu chốt là lần này Tần Tử Quy là người chịu phạt í!
Nếu mà thua cược, mặt mũi Tần Tử Quy đặt ở đâu?
Vốn dĩ trong lớp có không ít người, Tần Tử Quy lớn lên đẹp trai, tính cách thích giả vờ giả vịt cũng được mấy bạn nữ thích, hơn nữa Hoàng Thư Lương lại hay thiên vị, bây giờ Tần Tử Quy mà thất bại, đến khi đó nhất định sẽ bị rất nhiều bạn học khiêu khích.
Không được thất bại.
Nguyện vọng này của cậu phải được thành công.
Nhưng vấn đề là Tần Tử Quy cái tên mặt lạnh này rốt cuộc phải làm gì mới tăng độ hảo cảm được chứ?
Miễn là hắn chịu mở miệng, không có gì là cậu không làm được.
Thịnh Diễn nâng cằm lên, cực kỳ hợp tình hợp lý chờ đáp án của Tần Tử Quy.
Sau đó Tần Tử Quy rũ mắt nghênh đón tầm mắt của cậu, trả lời bình tĩnh lạnh nhạt: "Tôi thích cậu học tập."
Thịnh Diễn: "..."
Thật biến thái!
Học tập chuyện này thì miễn bàn, chẳng lẽ phải dựa vào học tập để xoát độ hảo cảm của Tần Tử Quy ư, chỉ sợ cậu mới là người ngỏm trước tiên.
Nghĩ thôi Thịnh Diễn đã thấy đau não rồi.
Cậu không tin trên đời này không còn con đường nào khác để lấy lòng Tần Tử Quy.
Cho nên cậu suy nghĩ một chút mấy lời bình thường mình thích nghe nhất, cắn răng nhìn Tần Tử Quy, tự nổ bùm bùm: "Tần Tử Quy, anh đẹp trai thật đấy, anh là người đàn ông đẹp trai nhất trên đời mà tôi từng gặp!"
Mặt Tần Tử Quy chẳng chút thay đổi.
Độ hảo cảm cũng thía.
Thịnh Diễn lại cắn răng: "Tần Tử Quy, dáng người anh tốt lắm, anh là người đàn ông đẹp trai nhất mà tôi từng gặp có đến 8 múi cơ bụng."
Độ hảo cảm vẫn y nguyên.
Thịnh Diễn lại cắn răng: "Tần Tử Quy, chân anh thật là dài, anh là người đàn ông có chân dài nhất tôi từng gặp!"
Độ hảo cảm vẫn là như cũ ~
Rốt cuộc Thịnh Diễn cũng không thể nhịn được nữa, quyết định tung ra tuyệt chiêu: "Tần Tử Quy, anh hoàn hảo cực! Anh chính là người đàn ông có vóc dáng ưu tú nhất trên đời tôi từng gặp, dáng người cũng hấp dẫn nhất, đẹp trai nhất, hiền lành dịu dàng khiến người ta yêu thích, ai không thích anh chính là bị mù!"
Vừa dứt lời, bên ngoài nhà vệ sinh bỗng truyền đến một tiếng "bịch" của vật nặng rơi xuống đất.
Hai người nhỏm đầu ra ngoài nhìn.
Chỉ thấy Lâm Khiển đứng trước nhà vệ sinh đang khom lưng được một nửa, trên mặt đất là ly nước màu hồng của cô nàng.
Dường như cảm giác bị hai người nhìn chăm chú, Lâm Khiển cứng đờ người rụt cổ về, sau đó nở nụ cười hiền huệ thục nữ vô đối: "À thì, trùng hợp ghê ha."
Không, không hề, đây là nhà vệ sinh nam.
Như là ý thức được vấn đề này, Lâm Khiển tiếp tục cứng ngắc cười: "Ờm thì, trong lớp không có nước nên tớ ra hành lang lấy, đi ngang qua đây, thật sự chỉ là đi ngang qua thôi, không có chuyện gì khác thì tớ đi trước nhá, không quấy rầy hai người nữa, tạm biệt, tạm biệt..."
Nói xong Lâm Khiển liền duy trì nụ cười giả lả, làm bộ bình tĩnh tự nhiên nhặt ly nước lên, sau đó đi cùng tay cùng chân biến mất dưới tầm mắt của Tần Tử Quy và Thịnh Diễn.
Thịnh Diễn: "..."
Tần Tử Quy: "..."
Thịnh Diễn nghiêng người sang Tần Tử Quy, mặt lộ vẻ khó hiểu: "Sao tôi lại cảm thấy cậu ấy có hơi kỳ quái?"
Tần Tử Quy nhớ lại cuộc độc thoại vừa rồi của Thịnh Diễn, một đống rắm cầu vồng được cậu thả bùm bụp, rất muốn nhắc nhở Thịnh Diễn một chút.
Nhưng mà nhìn ánh mắt mờ mịt vô tội của thẳng nam sắt thép Thịnh Tiểu Diễn, hắn vẫn quyết định bình tĩnh nói: "Chắc là do nhà vệ sinh này quá thối."
Ồ, ừ thì cũng hơi nặng mùi thật.
Thịnh Diễn cũng cảm thấy nhà vệ sinh quả thực không phải một nơi hay ho gì để nói chuyện, có lẽ trong chốc lát cũng không tìm ra được Tần Tử Quy thích cái gì, nên không muốn ngây người ở đây nữa, chỉ phủi phủi quần áo rồi về phòng học.
Tần Tử Quy chậm rãi đi theo sau cậu.
Lúc hai người cùng nhau ngồi lại chỗ, mấy người xung quanh đều không nhịn được hỏi: "Dm, lão Tần, hôm nay cậu xảy ra chuyện gì vậy, sao tự nhiên lại đối đầu với Hoàng Thư Lương?"
Tần Tử Quy cúi người đặt sách vở lên bàn, thuận miệng nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy ông ấy nói có hơi quá đáng."
"Cũng đúng thật."
Nhóm người lớp 1 cơ bản đều toàn dân học giỏi, ai nấy cũng đều tâm cao khí ngạo, nếu Hoàng Thư Lương cũng nói mấy lời thế với họ, chỉ sợ họ đã sớm bật lại rồi.
Nói như vậy, xem ra tính tình Thịnh Diễn cũng không phải quá tệ như trong truyền thuyết.
Có điều Hoàng Thư Lương mắng Thịnh Diễn, làm gì liên quan đến Tần Tử Quy đâu?
Không phải đã nói là huyết hải thâm thù thế bất lưỡng lập ư? Sao lại trông hề hề thế? Lại còn tay nắm tay cùng nhau đi vệ sinh?
Chẳng sẽ sau lưng còn có ẩn tình gì?
Quần chúng ăn dưa híp mắt, sờ cằm, ý đồ muốn bổ quả dưa mới này.
* Bổ dưa: ngôn ngữ mạng, ý là muốn biết được rumor rốt cuộc là thật hay giả
Tần Tử Quy không định phản ứng lại họ, chỉ lấy một quyển vở ra đưa cho Thịnh Diễn: "Cầm lấy."
Thịnh Diễn nhận lấy, lật lật 2 cái: "Đây là cái gì vậy?"
"Tôi đã chỉnh sửa lại phần tài liệu về chức năng hàm số, hôm nay cậu đọc xong có chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi."
Họ đã bước vào giai đoạn ôn tập chuẩn bị lên lớp 12, mỗi tuần sẽ ôn lại một chuyên đề, buổi thi lần tới thi vào chức năng hàm số.
Cũng chỉ thi vào phần này nên Tần Tử Quy có lòng tin Thịnh Diễn sẽ làm được.
Sở dĩ hắn không tăng thêm độ hảo cảm cho Thịnh Diễn trên hệ thống không phải là vì lúc ở nhà vệ sinh nghe thấy Thịnh Diễn gọi mình là Tử Quy ca ca nên thấy mất hứng, chỉ là đột nhiên ý thức được phản ứng đầu tiên của Thịnh Diễn khi gặp chuyện này là tìm app ước nguyện giải quyết, đây không phải là chuyện tốt.
Hắn muốn cả đời này Thịnh Diễn có thể sống vạn sự như ý, hắn tình nguyện làm tất cả những gì mình có thể để giúp Thịnh Diễn thực hiện ước muốn, nhưng hăn không muốn Thịnh Diễn ỷ lại vào cái app này.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, đây chỉ là một lời nói dối vụng về, rồi sẽ có lúc bị vạch trần. Hơn nữa hắn muốn để Thịnh Diễn hiểu rằng trên đời này không có chuyện tốt nào từ trên trời giáng xuống, cũng không có đường tắt nào là tự nhiên mà có, tất cả những gì họ trải qua đều cần trả giá, đều có khởi đầu đều có kết thúc, có nhân ắt có quả.
Hắn bằng lòng nuông chiều Thịnh Diễn, nhưng không muốn chiều hư cậu.
Thịnh Diễn lại không nghĩ đến nhiều như thế, cậu chỉ cảm thấy nếu các cách khác tạm thời không tăng được độ hảo cảm của Tần Tử Quy thì trước tiên chỉ đành thoả mãn một chút sở thích biến thái của Tần Tử Quy thích cậu học tập vậy, cho nên khó có khi gật đầu: "Được rồi, ai bảo anh thích chứ."
Vừa dứt lời, ngoài cửa lại truyền đến một tiếng "bịch" của vật nặng gì rơi xuống.
Thịnh Diễn nghe thấy thì quay ra nhìn.
Chỉ thấy Lâm Khiển lại đang khom lưng chuẩn bị nhặt cốc nước màu hồng nhạt trên mặt đất lên, sau đó cảm nhận được tầm mắt của họ thì ngẩng đầu cứng ngắc cười cười: "Tốt lắm, tốt lắm, các cậu cứ tiếp tục, không cần quan tâm đến tôi."
Để cô làm một mỹ nữ yên lặng nhìn thấu thói đời là được rồi.
Dù sao nếu như mối tình đầu của cô là thua trong tay Tần Tử Quy, nghĩ lại hình như cũng không quá thiệt thòi.
*
Hết chương 21.