Ôn Trạch đứng trước cửa nhà họ Ôn.

Tiểu Đao dừng xe lại, Ôn Như Tâm được Cố Trung đỡ người, từ từ đi vào cửa, cô gõ cửa nhà.

Một lát sau, Ôn Trạch đi ra, thấy Ôn Như Tâm thì có vẻ vui mừng.

"Như Tâm à, con không sao chứ? Quá tốt rồi."

"Bố ơi, con không sao."

Ôn Như Tâm cảm giác trong lòng đầy ấm áp, khẽ lắc đầu trả lời.

"Như Tâm? Con còn biết đường trở về à?!"

Phượng Xảo Lan nghe tiếng thì cũng đi ra ngoài, ánh mắt bà sắc lạnh.

"Mẹ."

"Con còn về làm gì? Con có biết con mang đến bao nhiêu sự cố cho nhà họ Ôn không!"

Bởi vì Ôn Như Tâm đắc tội với nhà họ Cố, cả nhà bọn họ đều bị vây hãm lại, buổi tối hôm ấy cũng khổ sở ít nhiều.

Nhưng mà cũng may có nhà họ Thẩm gia đúng lúc ra tay cứu viện, Diệp Quân bị giết, nếu không thì nhà họ Ôn sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.

Ngày đó sau khi Ôn Triều trở lại nhà họ Ôn, chuyện đầu tiên ông làm chính là trục xuất Ôn Như Tâm ra khỏi nhà họ Ôn!

"Xảo Lan, thôi mà, dù sao Như Tâm cũng là con gái của chúng ta."

"Hừ, ông đừng quên bố ông nói thế nào?"

"Nếu ông làm ông cụ tức giận thì coi chừng công việc của ông cũng không còn nữa đấy, đến lúc đó tôi xem ông làm sao bây giờ?"

Vốn Ôn Trạch còn định nói gì đó, nhưng nghe vậy cũng thở dài một hơi, ông lập tức quay lại nói với Ôn Như Tâm: "Như Tâm à, con đi đi, đợi mấy ngày nữa ông nội con hết giận rồi hẵng trở về."

"Bố ơi, con không muốn."

"Nhanh cút cho mẹ! Tự mình đắc tội với nhà họ Cố mà còn muốn liên lụy chúng ta à!"

"Nếu không phải tại con, những năm qua mẹ và bố con có bị gia tộc khinh bỉ như thế sao? Con xem, con cái nhà họ Ôn chúng ta, có ai sống thảm như vậy không!"

Phượng Xảo Lan càng nói càng tức giận, giống như sắp sửa ra tay.

Thấy vậy, Ôn Trạch vội vã ngăn cản bà, ông đóng cửa lại.

Lúc này đây nước mắt lăn dài trên mặt Ôn Như Tâm, cô ngồi dưới đất: "Bố mẹ ơi, con xin hai người mở cửa cho con vào đi thôi!"

Cố Trung đứng bên cũng đau lòng gần chết, anh bước tới nâng Ôn Như Tâm dậy, nói: "Như Tâm à, nhanh đứng lên đi em."

Nhưng mà lúc này đây, Ôn Như Tâm không muốn rời đi một chút nào, cô quỳ trên mặt đất không muốn đứng dậy.

"Bố mẹ, đều là lỗi của con, xin bố mẹ tha thứ cho con!"

Cố Trung thấy vậy thì vội vàng an ủi: "Như Tâm, chúng ta đi về trước được không? Chờ mấy ngày nữa ông nội em hết giận, chúng ta lại trở về."

Nghe vậy, ánh mắt Ôn Như Tâm mới sáng hơn.

"Đúng rồi, ông nội!"

"Chỉ cần ông nội đồng ý tha thứ cho em, nhất định bố mẹ có thể tha thứ cho em."

Ôn Như Tâm nói xong thì đứng dậy rời đi.

Nhìn thấy Ôn Như Tâm khóc lóc giàn giụa và vết thương chưa khỏi, Cố Trung càng thêm đau lòng.

"Được rồi, anh dẫn em đi tìm ông nội em."

"Được ạ!"

Giờ đây, tinh thần của Ôn Như Tâm đã đến ranh giới tan rã, bị Diệp Quân nhục nhã, lần thứ hai bị hủy dung, giờ lại bị bố mẹ vứt bỏ.

Cố Trung biết người trục xuất Ôn Như Tâm ra khỏi nhà họ Ôn là Ôn Triều, nhưng mà giờ anh nghĩ cũng chỉ có cách đó mới khiến cảm xúc của Như Tâm ổn định lại.

Hai người nhanh chóng đến biệt thự nhà họ Ôn.

Người mở cửa là Ôn Uyển Nguyệt.

"Cái đồ xấu xí này còn dám trở về à?!"

"Chị."

"Đừng gọi tôi là chị, tôi nào dám nhận làm chị của cô, ông nội đã đuổi cô ra khỏi gia tộc rồi."

Cố Trung nghe vậy thì tát một cái.

Bốp!

Một dấu tay đỏ tươi xuất hiện ở trên mặt Ôn Uyển Nguyệt.

Sắc mặt Cố Trung lạnh buốt, Phượng Xảo Lan là mẹ của Ôn Như Tâm, cho dù bà ta có nói gì, Cố Trung cũng không tiện chỉ trích, nhưng mà Ôn Uyển Nguyệt thì khác.

Cố Trung tát không nương tay chút nào, Ôn Uyển Nguyệt bị đánh đến nghiêng người.

Lúc này đây, một người đàn ông xa lạ đột nhiên đỡ cô ta đứng dậy từ phía sau, nâng Ôn Uyển Nguyệt dậy.

"Thằng kia, mày là ai?"

Đối mặt với sự chất vấn của đối phương, Cố Trung lạnh lùng híp mắt lại.

"Lỗi Vân à, khiến cậu cười chê rồi, thằng này chỉ là một con chó của Cố gia mà thôi, à không, giờ ngay cả chó cũng không phải!"

Ôn Hải cười lạnh một tiếng.

Lúc này, Ôn Triều cũng chống gậy chậm rãi đi lên phía trước, sắc mặt tái xanh nhìn Ôn Như Tâm.

"Ôn Như Tâm, cháu còn tới làm gì?"

"Ông nội, xin ông đừng trục xuất cháu ra khỏi gia tộc mà!"

"Cháu đắc tội với nhà họ Cố, gây hoạ lớn ngập trời cho gia tộc, đã là tội nhân của gia tộc rồi, cút đi!"

"Ta không muốn gặp lại cháu nữa."

Ôn Triều nói thẳng, từng câu chữ khiến Ôn Như Tâm ngây người tại chỗ.

"Mau cút đi, chẳng lẽ còn muốn tôi đuổi cô đi?"

Ôn Uyển Nguyệt xoa lên vết thương trên mặt mình, mắng lại.

Lúc này đây, Cố Trung ngẩng đầu nhìn mọi người rồi nói: "Như Tâm giúp nhà họ Ôn hợp tác với tập đoàn Cổ Dược, lúc đó mấy người đều nịnh bợ cô ấy, giờ cô ấy đắc tội với nhà họ Cố, mấy người lại muốn đuổi cô ấy ra ngoài cửa."

"Còn không bằng súc sinh!"

Cố Trung nói thẳng làm mọi người biến sắc.

"Khá lắm, mày dám nói như thế với chúng ta đấy à, muốn chết sao!"

"Ông nội, cho người đánh gãy chân hắn đi!"

Nhưng mà người đàn ông xa lạ kia lại đi lên phía trước, nhìn Cố Trung rồi hài hước nói: "Mày là thằng nhãi vô dụng ở rể phải không? Quả nhiên là loại ăn bám, nhà họ Ôn xảy ra chuyện thì mày chạy xa ghê."

"Mày là cái thá gì mà dám nói chuyện với tao?!"

Cố Trung hừ lạnh, trong ánh mắt lóe lên băng giá.

"Thằng khốn, anh Lãnh là ông chủ nhỏ của hiệp hội võ thuật Hàng Thành, cậu giữ miệng mồm sạch sẽ cho tôi!"

Lãnh Lỗi Vân thoải mái phất tay một cái, nói tiếp: "Không sao, tôi nghe nói thằng nhãi này từng đi lính hả, cũng có tí võ nghệ, tôi muốn nhìn xem hắn có bản lĩnh gì!"

"Võ thuật?"

Cố Trung hừ lạnh một tiếng: "Một đám gối thêu hoa, nhìn thì hay chứ có dùng được không."

Câu nói này đã chọc giận Lãnh Lỗi Vân rồi, sắc mặt hắn âm trầm lại, nhẹ giọng nói: "Thằng nhãi, tao thấy mày cũng chẳng ra sao đâu, còn dám nói khoác không biết ngượng trước mặt tao!"

"Anh Lãnh ơi, nhanh trừng trị hắn đi!"

Vừa dứt lời, Lãnh Lỗi Vân đã ra tay vung một quyền như rồng như hổ tới.

Nhưng mà Cố Trung đâu thèm để tâm tới mấy chiêu thức này, anh không tiến mà cũng chẳng thụt lùi, vung một quyền đánh trả.

Thấy vậy, trong mắt Lãnh Lỗi Vân lóe lên ý lạnh, anh ta thầm nghĩ, thằng nhãi này muốn chết, khắp giới võ hiệp Hàng Thành còn không đủ năm người dám đáp trả chính diện với cú đấm này của anh ta đâu!

Bất quá khi hai nắm đấm chạm vào nhau, cảm giác đau đớn mãnh liệt bỗng chốc lan khắp toàn thân.

Rắc!

Dường như mọi người đều nghe thấy một tiếng xương gãy vụn.

Lãnh Lỗi Vân là con trai của hội trưởng hiệp hội võ thuật Hàng Thành, thuở nhỏ tập võ, sức mạnh kinh khủng, nhưng mà khi đánh vào nắm đấm của Cố Trung anh ta lại cảm giác như đánh vào tấm thép.

Không, còn cứng hơn cả thép!

Cú đấm này còn không khiến cơ thể Cố Trung di chuyển một chút nào.

Lãnh Lỗi Vân hô to một tiếng, liên tiếp lui về phía sau.

Thực lực như vậy đúng là mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng mà trong mắt của Cố Trung cũng chỉ lớn hơn con kiến một chút.

Nếu Cố Trung đồng ý, bất cứ lúc nào anh cũng có thể lấy tính mạng của anh ta, nhưng mà lúc này đây, anh không có tâm trạng đó, anh xoay người đỡ lấy Ôn Như Tâm đã mất hết hồn vía.

"Ngày hôm nay mấy người đuổi Như Tâm ra ngoài, tôi bảo đảm trước ngày mai, mấy người sẽ phải xin cô ấy quay về!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play