Thẩm Du Nhu vẫy tay, nói: "Được rồi, chị biết rồi. Em sắp xếp đội chữa bệnh riêng của nhà mình đến đây, chuẩn bị thêm ít dược liệu, chị sẽ tự mình đến đó."

"Vâng ạ."

Nghỉ ngơi cả đêm, cuối cùng Ôn Như Tâm cũng mở mắt ra. Thật ra hôm qua cô không gặp vết thương trí mạng, nhưng đả kích về mặt tinh thần khiến cô chịu không nổi.

"Vợ ơi, em tỉnh rồi à?"

Ôn Như Tâm vừa mở mắt đã nhìn thấy đôi mắt hắn tia máu của Cố Trung, anh ngồi cạnh trông cô.

"Cổ Trung, sao anh lại ở đây? Đây là đâu?"

"Đừng động đậy, đây là biệt thự Vân Long. Đêm qua anh nghe nói nhà họ Ôn gặp chuyện nên chạy tới, thấy em nằm trong đại sảnh khách sạn."

Tạm thời Cổ Trung không muốn để Như Tâm biết thân phận của mình, dù sao thì nó cũng quá chấn động.

Hôm qua lúc anh đến, cô đã hôn mê mất rồi, chắc có lẽ không nhìn thấy mình.

Ôn Như Tâm vừa định lên tiếng thì đã cảm thấy mặt mình nóng rát.

"Mặt, mặt em?"

"Cố Trung, em lại bị hủy dung rồi, phải làm sao bây giờ!"

Ôn Như Tâm khóc òa lên, nhớ tới ký ức ngày hôm qua, cô thấy sống không bằng chết.

"Xin lỗi em Như Tâm, đều do anh không bảo vệ được em."

Cổ Trung ôm lấy Ôn Như Tâm, trong mắt tràn đầy áy náy.

Nếu anh không bảo nhà họ Thẩm đối phó với nhà họ Long, nhà họ Cố sẽ không đối phó với Như Tâm!

Ôn Như Tâm khóc nức nở, giọng càng lúc càng nhỏ, sau đó ngủ mất.

Lúc này Cổ Trung mới đứng dậy ra khỏi phòng.

"Đại nhân, người nhà họ Long tôi không động đến, còn lại đã giết hết."

"Ừ, bên phía nhà họ Cố có động tĩnh gì không?"

"Tạm thời không có, nghe nói mấy ngày nữa là ngày ngày kỷ niệm trăm năm thành lập của tập đoàn Cố Thị, chỉ sợ làm bùng vụ này lên thì không hay nên hôm qua mới sai người ngoài như Diệp Quân ra mặt."

Thấy thế, trong mắt Cổ Trung lóe lên hàn ý.

"Giỏi lắm, kỷ niệm trăm năm, đến lúc tôi cho bọn họ biết cái gì là tuyệt vọng rồi."

Cố Trung vừa dứt lời, ngoài cửa có tiếng gõ.

Tiểu Đao mở cửa ra, Thẩm Du Nhu bước vào trong, sau lưng cô là mấy vị bác sĩ mặc áo blouse trắng.

"Đại nhân, tôi đến muộn. Đây là.." Cô còn chưa dứt lời, Cố Trung đã vẫy tay ngắt lời.

"Không cần."

"Vâng ạ."

Thẩm Du Nhu do dự một lúc rồi nói tiếp: "Đây là dược liệu tôi chuẩn bị cho cô Ôn, có thể giúp cô ấy bồi bổ máu.

"Ừ."

"Đại nhân, việc hôm qua tôi đã điều tra xong, là do nhà họ Cố đứng sau vụ này. Nhà họ Thẩm chúng tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu bất cứ lúc nào."

"Từ lúc nào đến phiên cô tự quyết thế?"

Cố Trung vừa nói ra, Thẩm Du Nhu sững sờ.

"Thưa đại nhân, tôi không dám!"

"Tôi hỏi cô, ngày ấy vì sao cô lại tự tiện ép nhà họ Long vào chỗ chết!"

"Nếu nhà họ Long không đứt gánh, liệu nhà họ Cố có ra mặt không, việc ngày hôm qua vốn không nên xảy ra!"

Đối mặt với tiếng quát của Cố Trung, Thẩm Du Nhu cúi đầu sâu hơn, đỉnh đầu toát mồ hôi lạnh. Chiếc áo sơ mi trên người cô đã ướt đẫm, cô không dám thở mạnh.

"Đại nhân, tất cả là lỗi của tôi!"

Một lúc lâu sau, Cổ Trung mới từ từ lên tiếng: "Lui ra đi, tạm thời bảo vệ nhà họ Ôn, sau này không có lệnh của tôi thì đừng tự quyết."

"Vâng."

Giải quyết xong hết mọi việc, Cố Trung lại quay về bên cạnh Ôn Như Tâm.

Đến hoàng hôn, Như Tâm dần tỉnh lại, nhưng lúc này hai mắt cô dại ra, nhìn trần nhà rồi im lặng.

Thấy vậy, Cổ Trung vô cùng đau lòng, khẽ gọi cô: "Vợ ơi."

Lúc này Ôn Như Tâm mới phản ứng lại, nói với Cố Trung: "Em đắc tội với nhà họ Cố rồi, em không muốn liên lụy đến anh. Anh Cố, anh chạy đi."

Cổ Trung lên tiếng an ủi cô: "Không sao đâu em, nhà họ Thẩm đã bảo vệ nhà họ Ôn rồi, đừng lo.

"Hơn nữa, tên Diệp Quân ra tay với em tối qua cũng đã chết!"

"Gì cơ?"

Ôn Như Tâm sửng sốt, trong mắt lóe lên chút kinh ngạc.

Thân thủ của Diệp Quân rất khá, lại còn là thân tín của nhà họ Cổ, sao nói chết là chết rồi?

"Đây là sự thật, báo chí đưa tin rồi, nhưng không biết ai giết anh ta."

"Vậy còn nhà họ Cố thì sao?"

"Nhà họ Cố tạm thời chưa có phản ứng, việc lần này do nhà họ Thẩm ra mặt. Có lẽ bọn họ không dám đối đầu với nhà họ Thẩm chỉ vì một nhà họ Long đã xuống dốc đâu."

Nghe vậy, Ôn Như Tâm trầm tư.

Cổ Trung xoay người bưng bát cháo đã nấu lên cho cô.

"Vợ ơi, ăn chút cháo đi, trong này có đông trùng hạ thảo giúp vết thương mau lành.

Ôn Như Tâm há miệng, ăn một ít cháo do Cổ Trung đút, tinh thần cô vẫn trong trạng thái hoảng hốt.

Cổ Trung biết, tinh thần của cô đã bị tổn thương, cần khôi phục từ từ.

Mấy ngày nay lúc thì Ôn Như Tâm tỉnh, lúc thì hôn mê, còn thường xuyên gặp ác mộng.

Qua mấy ngày sau, dưới sự bầu bạn của Cổ Trung, rõ ràng tinh thần cô đã khá hơn rất nhiều.

"Em muốn về, nhiều ngày như thế, chắc bố mẹ lo lắm."

"Ừ, em nghỉ đi, chiều chúng ta về nhà"

"Dạ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play