Hôm nay bệnh viện gọi điện cho Hạ Tử Dịch, kêu anh đến lấy kết quả kiểm tra thân thể.
Gặp bác sĩ anh mới biết, thì ra thân thể mình tệ như vậy, giống như đang kháng nghị anh liều mạng quá độ vì công việc.
Anh thở dài, cầm tờ kết quả đi ra bệnh viện.
Lúc đi ra, Hạ Tử Dịch có chút ngoài ý muốn, anh nhìn thấy Tô Tình. Anh vừa định chào cô, lại phát hiện cô đang nói chuyện với một người khác rất vui, không nhận ra anh. Đối phương mặc áo blue trắng dài, dáng dấp rất cao, hẳn là một bác sĩ. Anh nghiêng người nhìn lại kỹ hơn, thì ra là Lý Á, bạn học năm hai trung học của Tô Tình, cũng là người đã từng theo đuổi cô.
Bố Tô Tình là bác sĩ, cùng bố Lý Á là bạn bè. Lý Á tướng mạo đẹp, tính tình tốt, xuất thân tốt, đã từng là con rể trúng ý bố mẹ Tô Tình. Nhưng Tô Tình bất chấp tất cả lựa chọn anh, còn vì việc này cắt đứt quan hệ với gia đình.
Nên anh nghĩ, Tô Tình chắc rất thích rất thích anh, nhưng anh lại tổn thương cô sâu vô cùng.
Nhưng khi anh nhìn cô nói cười đến rực rỡ như vậy với người đàn ông khác, trong lòng lại không vui, giống như có thứ gì đó của mình lại bị người khác cướp đi mất. Lúc Tô Tình nhìn đến anh cùng Ý Ninh ở chung một chỗ, chắc cũng là loại cảm giác này.
Phiền lòng hành hạ.
Anh không nhịn được cầm điện thoại lên, gọi số Tô Tình, gọi thật lâu cô mới nghe máy.
“Alo?”
“Là anh.”
“Ừ, có chuyện gì thế?”
“A, là về chuyện phòng ở.”
“Phòng ở? Cái đó đã không liên quan gì với em rồi, em nhớ anh đã hỏi luật sư Lưu tương đối rõ ràng. Em bây giờ còn có việc, cúp máy trước, hẹn gặp lại.”
Sau khi Tô Tình nói ngắn gọn xong liền tắt điện thoại.
Hạ Tử Dịch sững sờ nghe thanh âm 'tút...tút...', gương mặt kinh ngạc, trong trí nhớ Tô Tình chưa từng tắt điện thoại của anh. Anh chỉ là bỗng dưng rất muốn nghe giọng cô một chút thôi.
Anh giương mắt nhìn sang, thấy cô lại đang tiếp tục nói chuyện cùng Lý Á, không biết Lý Á nói cái gì, chọc cho Tô Tình nhoẻn miệng cười.
Lúc học đại học, Tô Tình có rất nhiều người theo đuổi, anh hơn cô một khóa, khi hai người bọn anh yêu nhau, anh biết có rất nhiều người bóp cổ tay cùng không cam lòng.
Anh luôn cho rằng vận khí của mình rất tốt, một người tốt như vậy lại chọn một tên nghèo như anh.
Anh nhớ mình đã từng hỏi cô, tại sao lại chọn anh, cô nói, "Bởi vì em là tiên tử, liếc mắt một cái đã nhìn thấu, biết anh có tiềm lực, cho nên mới chặt chẽ bắt lấy anh!" Mặc dù biết rõ cô là nói đùa, nhưng anh vẫn rất cao hứng, có một câu nói khá hay, “Yêu một người không cần lý do.”
Ai có thể nghĩ đến bọn họ sẽ ly hôn đây?
Sau này anh nhờ bạn bè mới biết, cô đến làm việc ở một công ty thiết kế, công việc không tệ lắm, cũng tìm được phòng ở.
Mà anh thì sao, cuộc sống càng ngày càng không quy luật, công việc chất cao như núi, thân thể không tốt, ngay cả Ý Ninh biết anh đã ly hôn nên hẹn anh, anh cũng không nhiệt tình như trước được, cảm thấy rất mệt mỏi.
Bây giờ nhìn lại, giống như chỉ có mình anh cảm giác không tốt.
Anh không muốn thừa nhận rằng mình đang ghen tỵ, vì vậy giận tái mặt, đến bãi đậu xe, lái xe rời đi bệnh viện.
Một đầu khác của bệnh viện, Tô Tình tắt điện thoại, thất thần một lúc.
"Em làm sao vậy?" Lý Á lắc lư tay trước mặt cô, quan tâm hỏi.
"Được rồi, em đã biết tình hình của mình, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, anh sẽ tùy thời kiểm tra em đấy!" Lý Á nói xong còn nháy mắt mấy cái, khuôn mặt tuấn tú lúc này càng giống như một đứa trẻ.
"Được rồi được rồi, em biết rồi, thật giống ông quản gia!" Tô Tình không nhịn cười được, vỗ vỗ bờ vai của anh rồi rời đi bệnh viện.
Tô Tình cố ý xem nhẹ tình yêu trong mắt Lý Á, giống như trước cùng anh xưng huynh gọi đệ như vậy.
Bởi vì cô không muốn làm tổn thương anh.
Trong lòng cô đã không chứa nổi những người khác.
Hạ Tử Dịch, anh là bóng ma mà em có cố gắng trốn cũng không thoát ra được…
HOÀN