Hạ Tử Dịch run tay, mỗi lần lật xem một tờ, cảm thấy như có ngàn vạn cây búa đập vào khiến tim anh đau nhói, một chút trí nhớ bụi phủ đầy như dời núi lấp biển hiện lên trong đầu, suýt chút nữa khiến anh không chống đỡ được.
Anh cho rằng tình cảm của anh cùng Tô Tình đã rất nhạt. Người khác không phải đều nói, kết hôn lâu, tình nhân liền thay đổi thành thân nhân (người thân) sao. Khác biệt chính là, bọn họ tương cứu trong lúc hoạn nạn, chưa kịp dắt tay đến già đã phải chia tay.
Đây là lỗi của ai?
Anh chợt nhớ đến, ngày đó ở quán cà phê, bộ dạng Tô Tình lúc thấy cảnh Ý Ninh kìm lòng không được hôn mình, là kinh ngạc, khϊếp sợ, hay đau lòng? Anh không hình dung được.
Ý Ninh, là phó tổng một công ty đối tác làm ăn của anh.
Mặc dù tình cảm đã nhạt, mặc dù không phải anh là người chủ động hôn, nhưng anh cảm thấy áy náy, anh hi vọng trung thành với hôn nhân, anh không làm được chuyện tình cặn bã như vứt bỏ. Nhưng trong đáy lòng anh bắt đầu chán ghét hôn nhân bình thản như nước này, anh cho rằng phải lấy một người phụ nữ như Ý Ninh, cùng chung tiếng nói với anh, cùng nhau làm việc xây dựng sự nghiệp với anh.
Nhưng hiện tại đối mặt với căn phòng trống rỗng, không có mùi hương nước trà, không có mùi cơm chín, không có chàng chàng thϊếp thϊếp, anh thấy vô cùng mờ mịt. Chẳng lẽ đây chính là thứ anh muốn sao?
Ngay sau hôm đấy, anh chỉ nhận được một tin nhắn, “Anh đừng nghĩ gì, đó chỉ là lễ nghi xã giao, em không trách anh.”
Cô vẫn khéo hiểu lòng người như trước kia.
Tô Tình đến giờ vẫn cố kỵ cảm nhận của người khác, cho dù mình uất ức khó chịu hơn nữa cũng sẽ nuốt xuống bụng, vì thế trước đây khi làm trợ lý cho một công ty quảng cáo thường bị người khác khi dễ, chờ khi điều kiện sống của hai người tốt hơn, anh liền kêu cô nghỉ việc ngay, không cần tiếp tục làm con cừu nhỏ bị người ta định đoạt.
Tô Tình, Tô Tình, anh thật không còn yêu cô nữa ư? Mà cô, lại thật sự đã buông xuống tình cảm đối với anh rồi sao? Nghĩ đến đây, anh đột nhiên cảm thấy có chút sợ.
Anh nhớ ngày ly hôn đó, cô nhờ luật sư nói với anh một câu.
“Hi vọng mọi người không cần oán giận lẫn nhau, chia tay trong hòa bình.”
Anh biết cô muốn nói cái gì, cô không trách anh, cho dù mình quá mức, cô vẫn không trách anh.
Chợt, truyền đến tiếng mở cửa.
Hạ Tử Dịch lập tức thu lại tinh thần, trấn định lại, theo bản năng đem cuốn sổ giấu sau lưng.
Anh nhìn về phía cửa, người đẩy cửa tiến vào, là Tô Tình.
Trong lúc hoảng hốt, thời gian giống như ngược trở về nhiều năm trước. Khi đó bọn họ mới vừa kết hôn, anh còn là một kế toán, cô chỉ là một trợ lý nhỏ, ở trong phòng thuê nhỏ hẹp ẩm ướt.
Anh cũng giống như bây giờ, ngồi ở trên ghế sa lon chờ Tô Tình về. Nhưng đêm đấy đã mười giờ rồi mà còn chưa thấy Tô Tình đâu. Anh không bình tĩnh được nữa, chạy gấp ra ngoài chờ cô, trong lòng còn nghĩ không biết cô có xảy ra cái gì ngoài ý muốn không.
Thật may, anh vừa đúng một lúc đã nhìn thấy cô ở bên kia đường, thế nhưng cô vì tiết kiệm thời gian mà leo hàng rào chạy qua. Một chiếc xe buýt đi lướt nhanh qua cô. Lúc đấy tim gan anh nhảy hết cả ra ngoài, mà cô chỉ vỗ ngực một cái, lại muốn băng ngang qua đường.
Anh lớn tiếng kêu, “Tô Tình, em đứng lại đấy cho anh!”
Đêm khuya nên đường lớn rất ít người, thanh âm của anh có vẻ xa xăm trống trải mà cao vυ"t.
Cô cũng nhìn thấy anh, lập tức ngoan ngoãn dừng lại, còn lè lưỡi nghịch như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt gặp.
Anh tích một bụng lời nói muốn mắng cô, nhưng chờ lúc anh đi qua, nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng vì lạnh, lại không nỡ mắng.
Tô Tình nhìn khuôn mặt xanh mét của anh, cũng biết con cọp phát uy, liền làm nũng nói, "Em phải làm thêm giờ, lạnh quá, thật đói, rất nhớ anh." Khi nói trong miệng còn thở ra nhiệt khí.
Sau đó anh cũng không nói gì, liền im lặng cõng cô, từ từ đi lên cầu, đi xuống cầu, trở về tổ ấm nhỏ của họ.
Tô Tình rất nhẹ, nhẹ lắm. Khi đó anh liền âm thầm cắn răng tự nhủ, sau này nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, không để cho cô phải đi làm nữa, nuôi cô đến trắng trẻo mập mạp, biến cô thành nàng công chúa trong tòa thành anh bảo vệ.
Anh cũng không biết, tại sao hiện tại lại biến thành thế này.
Tòa thành hoang vu, công chúa biến mất, kỵ sĩ cũng đánh mất tinh thần của hắn.
Bọn họ giống như để mặc cho cuộc hôn nhân này đi về phía cuối.
Tô Tình uốn tóc quăn, còn nhuộm màu. Lần này anh vừa nhìn đã thấy.
Mà Tô Tình nhìn đến anh cũng rất ngạc nhiên, thầm nghĩ, sao Hạ Tử Dịch lại ở đây.
Không khí lập tức có chút lúng túng, hai người đã từng vô cùng thân mật giờ lại trở nên không được tự nhiên như thế này.
Vẫn là Tô Tình hào phóng mở miệng trước, "Này, anh gần đây có khỏe không?" Hai người đã nhiều ngày không gặp, anh giống như gầy đi một chút, mắt còn có quầng đen thế kia, là bị bệnh sao? Nhưng cô lại tự kiềm chế không hỏi ra lời.
"Ừ, anh vẫn tốt, em thì sao?" Anh cố gắng khiến cho câu hỏi của mình trở nên tùy ý chút.
Có điều anh nhận ra rằng mình đã quá coi thường cô, cho dù hai người ly hôn, cô cũng đã từng là vợ của anh, người anh yêu, phần cảm tình này không phải nói cắt đứt liền đứt được.
"Em tốt lắm, cám ơn anh đã quan tâm." Tô Tình cười cười, trong lúc lơ đãng vén tóc lên. Cô lần đầu tiên làm tóc quăn, vẫn có chút không quen.
“Anh...”
“Em...”
Bọn họ đồng thời lên tiếng, đều muốn nói gì đó.
Tô Tình cười cười xấu hổ, nói, "Làm rơi đồ, em đến tìm một chút, anh không cần phải để ý em đâu.
Là sổ nhật ký! Lần này, Hạ Tử Dịch ngồi sâu vào ghế sa lon hơn, anh không muốn cô biết mình đã xem cuốn sổ, ít nhất không phải hiện tại, anh chưa chuẩn bị gì cả, thật ra thì phải chuẩn bị những gì, ngay cả chính anh cũng không biết.
"Là cái gì? Anh tìm cùng em luôn." Anh biết rồi còn hỏi.
"Hả, hay là để tự em tìm đi, cũng không phải vật gì quan trọng." Tô Tình dừng lại, mới lắc đầu cự tuyệt. Tại sao có thể nói cho anh biết đây? Cô hi vọng vật này không rơi ở đây, quan trọng nhất là, không để cho anh nhìn thấy, cho rằng mình vẫn còn lưu luyến anh. Cô rất hiểu tính cách anh, không thích dây dưa, không dứt khoát.
Cô vất vả chỉnh đốn lại tâm tình. Một khi đã quyết định sẽ không hối hận. Tình yêu là chuyện hai người, chia tay cũng là chuyện hai người. Anh không phải là một người chồng đạt yêu cầu, cô cũng không phải là một người vợ xứng đáng. Hai người hòa nhau, ai cũng không nợ ai.
Lý Á hay trêu cô, “Em vẫn chưa đến ba mươi, chăm sóc lại bản thân, ăn mặc đẹp, có lẽ vẫn có thể tìm được một người chồng ưng ý khác.”
Lại một lần nữa bước vào hôn nhân? Cô không nghĩ xa như vậy, cô chỉ muốn suy nghĩ kỹ kế hoạch cho tương lai, lần này cô chỉ sống vì mình.
Sau đó Hạ Tử Dịch liền nhìn thấy cô đi đi lại lại trong phòng, tìm hết các nơi mà không thấy vật cô cần tìm, vẻ mặt có chút giống như đưa đám. Cuối cùng cô thở dài, nhẹ nhàng chậm chạp nói, "Thôi, có thể không ở đây, vậy em đi trước." Nói xong liền xoay người như sẽ đi luôn.
"Tô Tình!" Thấy cô phải đi, Hạ Tử Dịch gọi lại.
"Ừ?" Cô quay đầu lại, hơi chần chờ nhìn anh.
Hạ Tử Dịch khẽ suy nghĩ một chút, mới hỏi, "Em... hiện tại đang ở đâu?" Anh biết, vì kết hôn với anh, cô cùng cha mẹ mình quan hệ không được tốt lắm, dù sau này điều kiện hai người tốt hơn, vết rạn giữa bọn họ vẫn như cũ, cô cũng sẽ không trở lại chỗ bố mẹ mình.
"Em hiện tại ở nhà trọ, nếu thấy có chỗ thích hợp hơn thì chuyển đi." Những năm này cô cũng có để dành, chi phí trong nhà anh đưa cũng không ít, chính mình cũng là một tiểu phú bà*, cho nên dù không sống dựa vào anh nữa thì mình vẫn có thể tiếp tục sống được.
(Tiểu phú bà*: ý là có chút tiền của, người phụ nữ giàu có)
"Cần anh giúp gì không?" Hạ Tử Dịch chân thành hỏi. Anh có không ít bạn bè làm ở phòng nhà đất, rất dễ dàng thay anh tìm một căn phòng thích hợp. Chủ yếu nhất là, chỗ do anh tìm sẽ an toàn hơn, anh cũng yên tâm hơn.
Tô Tình nâng cằm nhìn anh, thản nhiên nói, "Không làm phiền anh, em nhờ bạn bè hỏi thăm rồi, rất nhanh sẽ có tin! Trước tiên như vậy nha, bye bye!" Nói xong cô liền đi ra ngoài.
Tô Tình trong lòng nghĩ, Hạ Tử Dịch, chúng ta đã chia tay rồi, anh không nên trói chặt tâm em thêm nữa, anh lúc này dịu dàng, em đã không thể lại quyến luyến nữa rồi.
Mà Hạ Tử Dịch còn đang kinh ngạc nhìn bóng lưng lãnh đạm của Tô Tình, mất hồn thật lâu.