Ngày 14 tháng 6, trời chuyển nhiều mây.
Chỉ số tâm tình: ★★☆☆☆
Sáng sớm tinh mơ liền nhận được điện thoại của Di Quân, cằn nhằn với tôi chồng của cô ấy không săn sóc thế nào, không hiểu lãng mạn thế nào, bởi vì hôm qua đối phương lỡ hẹn với cô ấy.
Tôi nói an ủi cô ấy, “Này không sao, hoặc có thể anh ấy có chuyện gì nên quên mất!”
"Quên? Có chuyện gì còn quan trọng hơn mình chứ?" Di Quân ầm ầm ĩ ĩ kêu lên. Một cô gái từ nhỏ đã lập chí phải làm nữ cường nhân, thấy tôi vừa tốt nghiệp liền kết hôn thì nói bước vào mộ phần hôn nhân, rõ ràng cũng sẽ có lúc làm nũng.
Cô ấy chuẩn bị làm cô dâu xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất, cho nên tôi không đem tin tức tôi sắp ly hôn nói cho cô ấy biết.
Di Quân, mình nói bạn biết, trong lòng đàn ông, có nhiều chuyện cũng rất quan trọng. Nếu như bạn trở thành quan trọng duy nhất, như vậy chúc mừng bạn, anh ta là chân mệnh thiên tử* của bạn đấy.
(Chân mệnh thiên tử*:có thể hiểu là một nửa phù hợp dành riêng cho bạn)
Trừ hai năm đầu, Hạ Tử Dịch còn nhớ rõ sinh nhật của tôi, ngày kỷ niệm, mấy năm sau, anh ấy cũng chỉ tặng quà, không có bất kỳ chúc mừng nào, không thể nói không thất vọng. Nhưng lúc đấy tôi cho rằng anh ấy đang cố gắng xây dựng sự nghiệp, suy nghĩ cho tương lai của hai chúng tôi, không so đo nhiều như vậy. Sau mới biết mình ngu ngốc cỡ nào.
Thật sự có rất nhiều việc, so với tôi còn quan trọng hơn.
Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi xuất hiện tại tiệc rượu gặp mặt công ty anh ấy và đối tác khắc sâu vào tâm trí tôi, đời này khó quên.
Ngày đấy tôi thấy anh còn chưa đến hội trường, liền quỷ thần sai khiến thế nào đi đến phòng hóa trang trang điểm lại, nghe được sự thật mà tôi vĩnh viễn không muốn biết một chút nào. Hoặc có thể, người phụ nữ tình nguyện cả đời sống ở trong giấc mộng, cũng không muốn ảo tưởng tan biến.
“Nè, lão tổng các cô rất đẹp trai nha!”
“Đương nhiên!”
“Đáng tiếc anh ta kết hôn rồi, nếu không chúng ta còn có cơ hội...”
“Không sao, vợ anh ta cũng gần bằng tuổi anh ta, hơn nữa còn là vừa tốt nghiệp liền kết hôn, giờ chắc cũng có tuổi rồi, cô nếu muốn, vẫn còn cơ hội.”
“Sao cô biết?”
“Anh ta không để cô ấy xuất hiện, trên dưới công ty cũng không biết vợ lão tổng trông như thế nào, còn tưởng rằng nhẫn cưới đó chỉ để trang trí! Nghe nói sinh nhật, ngày kỷ niệm kết hôn, quà tặng đều do thư ký Thẩm mua hộ, anh ta căn bản không nhớ, đoán chắc anh ta cũng không yêu vợ mình.”
“Vậy tin đồn anh ta cùng Ý Ninh là thật à?”
“Cô cứ nói đi?”
Đoạn đối thoại chỉ có như vậy, nhưng câu câu chữ chữ lại như gai đâm vào tim.
Hiện tại nhớ đến, cũng đã không cảm thấy đau đớn nữa rồi.
Thời gian thật sự là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương.
Sau đấy tôi như thế nào? Hình như không nói cho anh ấy biết một tiếng liền tự mình rời đi, khi đó cảm giác mình thật sự buồn cười, tự cho là đúng rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, thì ra trong mắt người khác cũng chỉ là một kẻ vô cùng ngốc.
Anh ấy về nói tôi không có chừng mực, nói đi là đi. Tôi không lên tiếng, thậm chí nhát gan không dám hỏi anh chuyện quà tặng, còn cả chuyện Ý Ninh nữa.
Yêu anh ấy lại trở thành gánh nặng khiến cho tôi không thể thở được.
Tôi không biết những lời nói rằng tôi không ngừng quấy rầy Ý Ninh từ đâu mà đến, tôi chỉ gặp qua cô ấy mấy lần. Tôi có thể giả mềm yếu, nhưng cũng không đi làm hành vi quấy rầy người thứ ba, như vậy chỉ làm mất đi phẩm cách của tôi.
Nhưng anh ấy không hiểu. Chúng tôi ở chung một chỗ bảy năm, anh ấy lại thật không hiểu biết tôi.
Bi thương đến chết tâm.
Ngày 15 tháng 6, trời trong.
Chỉ số tâm tình: ★★★☆☆
Đếm ngược ngày thứ bảy.
Hôm nay tinh thần rất tốt, giống như rất nhiều việc đều nghĩ thông rồi, thần thanh khí sảng. Bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Căn hộ này anh ấy nói để lại cho tôi, nhưng tôi không muốn, không có ký ức ngọt ngào, chỉ có lạnh như băng trống rỗng, muốn lấy cũng có ích gì. Giống như một người đàn ông không có cô trong tâm, có cố gắng giữ lại cũng chỉ là tự rước lấy nhục.
Tôi bắt đầu dọn dẹp thư phòng trước. Nơi đó, đồ của tôi ít nhất, có thể hoàn thành nhanh nhất. Thời gian anh ấy ở thư phòng còn nhiều hơn rất rất nhiều so với ở cùng tôi.
Thu thập một chút mới phát hiện, đồ đạc thật sự rất ít, "Các câu hỏi về sức khỏe", "Đồ ăn tốt cho cơ thể", "Những dinh dưỡng cần thiết", chỉ có mấy quyển này, những tủ sách khác đều là của anh ấy. Có thể thấy được, tôi cuối cùng vẫn là chuyển động quanh anh ấy, mà anh ấy, chuyển động quanh chính mình.
Trước kia không có tiền, anh ấy chỉ có thể đi thư viện Thành phố đọc sách. Tôi liền ngồi chờ xem tạp chí bên cạnh anh ấy, cũng coi như hẹn hò. Anh ấy luôn nói, chờ anh ấy kiếm nhiều tiền, nhất định phải có một gian thư phòng, bên trong mua tất cả sách anh ấy thích, không cần cùng người khác tranh.
Sau khi nguyện vọng thành thực hiện, anh ấy đặt nhiều giá sách trong thư phòng, tôi cũng vẫn vậy, thường bên cạnh anh ấy, lúc nhàm chán sẽ chọc anh ấy, hôn anh ấy. Anh ấy cũng không giận, chẳng qua sẽ nói:
“Đừng nghịch nữa, chờ anh đọc xong sẽ theo em.”
Từng tờ từng tờ lại một tờ, cả đêm cả đêm cả đêm lại một đêm, không xong không dừng. Tôi mỗi lần cũng không thể đợi đến tờ này, luôn đã đi gặp chu công*.
(*:ý là đợi đến ngủ quên luôn)
Sách của anh ấy cho đến bây giờ cũng không có lúc đọc xong.
Tôi cuối cùng nghĩ rằng, nếu như nhà mình không có nhiều tiền thật tốt.
Vẫn phải đi thư viện, chờ đến lúc đóng cửa, anh ấy không muốn đi không được, thời gian còn lại đều là của tôi rồi.
Sau đó anh ấy sẽ nắm tay của tôi, cùng nhau từ từ đi về nhà.
"Cùng nhau về nhà", nhớ tới mấy chữ này lòng liền chua xót. Tôi cỡ nào hi vọng có thể cùng anh ấy sống đến già.
Ngày 16 tháng 6, trời trong xanh.
Chỉ số tâm tình: ★★☆☆☆
Nhìn vết băng bó tròn vo trên đầu ngón tay, tôi lại một lần nữa cười mình ngu. Mới tự thôi miên mình, sắp xếp lại tình cảm, những thứ Hạ Tử Dịch không cần nữa, tôi cũng không hiếm lạ gì.
Nhưng đó cũng chỉ là tôi tự lừa mình dối mình thôi.
Buổi sáng lúc làm bữa sáng, nghe được thời sự đưa tin nói thành phố muốn hủy cầu đi bộ qua đường, tôi liền thấy mê man, dao sắc không có mắt, lập tức cắt một đường lên ngón tay tôi.
"Ngày mai bắt đầu chặn cầu", trong đầu tôi chỉ còn một câu nói như vậy.
Tôi băng bó qua loa lại rồi chạy vội ra cửa.
Có rất nhiều người đến, già có, trẻ có, tình nhân có, vợ chồng cũng có, đều ở quanh đây đến một chút, chụp hình lưu niệm.
Tôi không biết mình đã đi lại bao nhiêu lần trên cây cầu này, cả ký ức về tình yêu đã chết của tôi nữa.
Một chút trí nhớ chậm rãi quay về. Con người tôi sợ nhất là đi cầu thang, mỗi lần đi mấy bậc sẽ thở hổn hển, lúc ấy chúng tôi chỉ thuê một căn phòng nhỏ, cố tình chỗ làm việc lại đi hướng ngược lại với nó, bắt buộc phải đi qua cây cầu này, tôi luôn ôm hi vọng may mắn khi băng ngang qua đường. Sau đó ngẫu nhiên có một lần bị anh ấy bắt gặp, nghiêm khắc dạy dỗ tôi mới thôi.
Về sau chỉ cần anh ấy tan làm sớm hơn tôi, đều sẽ chờ dưới chân cầu, cõng tôi lên cầu rồi về.
“Sợ leo cầu vậy sao?”
“Ừ, em không thích. Anh có mệt không? Em có thể tự đi được.”
“Không mệt, em lại không nặng, tốt hơn so với để em tự mình chạy loạn.”
“Chúng mình sau này mua nhà hai, ba tầng là được rồi.”
“Ngốc, đến lúc đó tìm nhà có thang máy không phải tốt hơn sao?”
“Nhưng đến lúc đó anh cũng sẽ không cõng em nữa.”
Câu đấy trở thành sự thật.
Lúc này tôi lại nhắn tin một lần nữa cho Hạ Tử Dịch: “Cầu đi bộ sắp hủy rồi, anh có về đi xem một chút không.”
Anh ấy rất nhanh trả lời lại: “Cái cũ bỏ đi, thay cái mới là đương nhiên.”
Đúng vậy, trong mắt anh ấy nhất định cho rằng tôi cũng cần phải đổi, tôi là người cũ mà.
Những hồi ức này chỉ thuộc về một mình tôi.