Sau sinh nhật 100 ngày của Chu Hữu Bảo, có lẽ đây là lần anh ở nhà lâu nhất trong hai năm qua.

Anh nổi tiếng trên mạng nhưng vẫn gác lại mọi công việc và ở nhà để dành thời gian cho vợ con.

Người hâm mộ không hiểu về giới giải trí cho rằng anh chỉ đang bình tĩnh lại, các đồng nghiệp trong giới giải trí còn đùa rằng anh là một người đàn ông tốt hiểm thay.

Anh hỏi em có muốn đưa Chu Hữu Bảo đi du lịch không.

Em chỉ cho anh một cái nhìn buồn tẻ

Sau đó anh cau mày tỏ vẻ không hài lòng.

Nhưng anh vân kìm nén cảm xúc, chỉ xoa xoa tay em an ủi, nói sẽ đưa em đi gặp một người bạn.

Chu Khải, ngày anh hỏi em chính là ngày sinh nhật của mẹ em,

Người được anh nhắc tới là một nhà tâm lý học điều trị bệnh tâm thần,

Chu Khải, anh cho rằng em có bệnh.

Chiều hôm đó em thấy anh dẫn bác sĩ về. Một mình em lên trốn ra từ cửa sau biệt thự, đến nghĩa trang thăm bố mẹ.

Nhưng em không được ở lâu với bố mẹ, vì đã có người khác đến đây.

Em không biết gì cả, em chỉ thấy bốn chiếc ô tô chặn lối ra và hàng chục vệ sĩ mặc đồ đen, anh đến chỗ em một cách thờ ơ không nói một lời, chỉ cúi xuống kéo em khỏi mặt đất.

Nhưng ánh mắt của em lại rơi thẳng về phía sau, Chu Văn Quân đang mặc áo khoác của anh đứng ở cửa xe

Chu Văn Quân khoanh tay đứng bất động, áo khoác của anh vẫn quá rộng so với

chị ấy, gió thổi bay quần áo của chị, chị đứng trong gió nhìn em chăm chăm, đôi

mát giương cao giễu cợt.

Chị ấy là người chiến thắng có được tất cả.

Em là một kẻ thua cuộc đã mất tất cả.

Em chống đối hành động của anh, em không muốn đi cùng anh, anh ôm em thật

chặt, lạnh lùng nói: “Tiểu Bảo ở nhà đã khóc suốt buổi chiều.”

Chu Khải, anh lợi dụng điểm yêu của em.

Anh đe dọa em bằng con trai của em.

Trên xe trở về ngày hôm đó, em ngồi ở hàng ghế phía sau, Chu Văn Quán ngồi ở

ghế phụ.

Chị sử dụng nước hoa "Tình yêu muộn màng", mùi nước hoa thoang thoảng ở hàng ghế sau như thể đang âm thầm thể hiện sự hiện diện mạnh mẽ của mình.

Tay em dính bùn, anh nhẹ nhàng xin Chu Văn Quân lấy khăn giấy ướt để lau tay cho em.

Em cụp mắt nhìn anh lau sạch tay cho em rồi nâm chặt năm ngón tay của em, như sợ em bỏ chạy.

Em đau khi anh véo ngón tay của em.

Em quay đầu nhìn anh, lần thứ hai nói với anh: “Chu Khải, chúng ta ly hôn đi.”

Sau đó, anh cau mày, lạnh lùng nhìn em và cảnh cáo em đừng nói đi.ên trong xe.

Em quay đầu đi định mở cửa, anh giật tay em rất mạnh và nạt tài xế khóa cửa lại.

Anh ôm lấy gáy em và nhìn em từ khoảng cách rất gần, nhưng anh đã bình tĩnh lại và hỏi em có chuyện gì.

Em di chuyển ngón tay nhẹ nhàng, chỉ vào phía trước và nói để chị ấy xuống xe.

Em đang nói Chu Văn Quân, anh nhìn theo hướng em chỉ rồi quay mặt sang một bên, em không thấy được biểu cảm của anh.

Nhưng chắc chân anh đã ngầm ra hiệu bằng ảnh mất với Chu Văn Quân.

Vì anh không nói một lời nào, nhưng khi tài xế vừa dừng xe, chị ấy liền đấy cửa đi xuống.

Chu Văn Quân đi rồi, anh lại tới ôm em, trên mặt bắt đầu lộ ra vẻ mệt mỏi, anh bảo em ngoan ngoãn đùng gây chuyện nữa.

Nhưng Chu Khải à, em chưa bao giờ cãi nhau với anh vì muốn làm loạn.

Em cãi nhau với anh vì em yêu anh, tin tưởng anh và dựa dẫm vào anh, nhưng em

ghét anh rồi, oán giận anh và ghê tởm anh rồi, làm sao em có thể cãi nhau với

anh nữa?

Sau khi cưỡng ép đưa em về ngày hôm đó, anh đã tìm một bác sĩ tâm thần để

chữa trị cho em và bắt đầu quản thúc em tại nhà.

Em và Chu Hữu Bảo bị giam trong biệt thự sang trọng này, anh thuê vệ sĩ chuyên

nghiệp giàu kinh nghiệm, lắp đặt hệ thống giám sát 24/24 không có điểm mù,

đồng thời đối một bảo mẫu nghiêm túc và chuyên nghiệp hơn.

Anh tìm bác sĩ tâm thần cho em, nhưng Chu Khải, em nghĩ người bị thần kinh là

anh mới đúng.

Buổi tối khi đi ngủ, anh luôn ôm em thật chật, em vừa lên tầng hai và nhìn ra

ngoài cửa số, anh đã đưa tay che mắt em, em không muốn để ý đến anh, còn

anh... chỉ muốn cưỡng hiếp em không ngừng.

Chu Khải, là anh có bệnh hay em mới là người có bệnh?

Em đã không còn hiểu anh từ lâu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play