Trong tình huống này, nếu Tống Từ mà nhượng bộ thì chẳng khác gì chấp nhận cho Hàn Sâm dùng nhược điểm này để khống chế mình, chỉ cần hắn ta làm loạn thì Tống Từ phải nghe theo lời hắn.

Tất nhiên là không rồi.

Thật ra cách giải quyết tốt nhất là diễn cho tròn vai tra nam cặn bã, để Hàn Sâm từ giờ trở đi triệt để hết hy vọng với cậu, giải quyết dứt khoát, đôi bên cùng có lợi.

Nghĩ tới đây, Tống Từ nghiêng đầu, lạnh lùng nói: “Mắt nào của anh nhìn thấy tôi lo lắng cho anh? Anh phá hỏng hôn lễ của tôi, còn muốn tôi niệm tình cũ à? Chỉ vì tôi sợ máu của anh sẽ làm bẩn lễ đường của tôi nên tôi mới lên đây gặp anh thôi.”

Hàn Sâm thở gấp, khó tin nhìn cậu: “Anh… anh… không thể nào! Anh lừa em!”

Thế này hoàn toàn khác với Tống Từ trước đây!

Chuyên gia tâm lý nhìn Tống Từ mà nứt hết ruột gan, còn muốn lại gần nhéo tay cậu một cái.

Có ai an ủi người khác kiểu này không? Cậu đang khuyên nhủ hay đang chọc tức anh ta vậy!

“Sao lại không thể?” Tống Từ chậm rãi bước đến gần hắn một bước, miễn cưỡng ngăn bản thân khỏi cơn chóng mặt, “Lời ngon tiếng ngọt tôi nói với anh đều là đùa giỡn thôi. Anh chưa từng nghe câu Đàn ông miệng lưỡi lọc lừa, lời họ nói mà đáng tin thì heo cũng biết leo cây sao? Cùng lắm tôi chỉ xem anh như đồ chơi, anh nghĩ mình quan trọng lắm à?”

Hàn Sâm cảm giác như tim mình đang đốt trên lò lửa, đau đến ứa nước mắt, tầm nhìn bắt đầu mờ đi, trong đầu nghĩ được đến đâu thì mắng đến đó: “Tống Từ cái đồ khốn kiếp này! Rõ ràng anh nói đời này anh chỉ yêu mình em thôi mà? Kỷ Hoài là cái thá gì chứ, nó chỉ là người thứ ba xem vào! Tại sao anh không nói lời nào mà đã đi kết hôn với nó vậy hả?”

Tống Từ đơn giản xem cảnh này như một vở kịch, thuần thục diễn trọn vẹn bốn chữ thờ ơ – vô tình: “Tôi kết hôn thì liên quan mẹ gì tới anh? Việc gì tôi phải báo cho anh biết? Anh mà cũng xứng so đo với Kỷ Hoài hả?”

Nhát dao này thật sự tàn nhẫn, đúng là đâm thẳng vào tim Hàn Sâm. Hàn Sâm bị kích thích đến phát điên, hắn nhặt đại một cái chai ném về phía Tống Từ, khàn giọng quát lớn: “Đồ con rùa rụt cổ! Mẹ kiếp Tống Từ anh đúng là cái đồ khốn nạn! Anh lừa dối tình cảm của tôi xong rồi còn muốn vui vẻ mà kết hôn à? Tôi muốn anh nhớ cho kĩ cái ngày này! Tôi muốn anh mỗi lần đến ngày kỉ niệm kết hôn đều phải nhớ hôm đó cũng là ngày giỗ của tôi!”

Tống Từ thầm nghĩ không ổn rồi, nghiêng người tránh cái chai rồi vươn ra ngoài lan can sắt. Hàn Sâm thả tay rơi xuống, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tống Từ bắt được cánh tay hắn ta.

Mọi người phía dưới bắt đầu hét lên.

Người đằng sau Tống Từ lập tức chạy tới, nhanh chóng nắm lấy tay Hàn Sâm, muốn kéo hắn ta lên.

Nửa thân trên Tống Từ gần như nằm bên ngoài song sắt, trán cậu nổi gân xanh, mặt nghẹn đến đỏ bừng, cậu không dám mở mắt nhìn xuống dưới.

Nếu mở mắt ra, cậu nhất định sẽ mất hết sức lực, có khi Hàn Sâm được cứu lên xong là tới lượt cậu ngã xuống liền.

Người đông sức mạnh, thêm sự hỗ trợ từ các nhân viên chuyên nghiệp, Hàn Sâm nhanh chóng được kéo lên.

Tống Từ tê dại ngã sang một bên, thở hổn hển, lấy tay lau mồ hôi trên trán, kiệt sức.

***

Vài phút sau, một người đàn ông mặc vest đẩy cửa phòng, gõ nhẹ hai cái lên cánh cửa.

Kỷ Hoài đang tỉa hoa hồng, trên bàn bày một loạt các loại hoa, nhưng anh chỉ chuyên chú với hoa hồng.

Đỏ rực, ấm nóng, tươi tắn.

Như ngọn lửa sáng ngời.

Bên cạnh anh có một chiếc bình để cắm hoa, nhưng anh chưa từng nhìn tới.

Kỷ Hoài chuyên tâm tỉa cành, động tác chậm rãi nhàn nhã.

Chẳng bao lâu sau, anh cắt hết các cành, chỉ để lại một đoá trên tay.

Sau đó anh nhẹ nhàng nắm lòng bàn tay lại, che kín bông hoa kia.

Nếu ông trời đã cho anh một cơ hội để bắt đầu lại, vậy thì cần gì phải đi vào vết xe đổ nữa chứ.

Thôi thì dọn sách hết đám người ghê tởm đó trong một lần, sau này đỡ chướng mắt.

Trong mắt Kỷ Hoài thoắt loé lên một tia máu.

Nhưng vào lúc này, người đàn ông bước tới, thì thầm lặp lại toàn bộ những gì Tống Từ và Hàn Sâm đã nói với nhau trên sân thượng, không sót một chữ nào.

Kỷ Hoài ngưng một chút, một lúc lâu sau, anh dường như cảm thấy rất thú vị, nghiêng đầu hỏi: “Cậu ta nói như vậy thật sao?”

“Đúng vậy.” Người đàn ông không biết nội tình, chỉ biết hôm nay là ngày vui của Kỷ Hoài và Tống Từ nên nhanh chóng chọn vài lời dễ nghe: “Cậu Tống thật sự một lòng với ngài đấy. Ngài không thấy thôi chứ ngay cả đầu ngón tay Hàn Sâm, cậu Tống cũng chưa từng chạm vào.”

“Vậy à.” Kỷ Hoài cử động ngón tay, sau đó anh chậm rãi mở ra lòng bàn tay từng chút một.

Nửa đoá hồng trong tay đã bị dập nát, nửa còn lại đỏ tươi như máu.

Anh lặng lẽ nhìn nó một lúc, rồi tuỳ ý ném sang một bên.

Sao cũng được.

​Có lẽ nếu bắt đầu lại, trò chơi sẽ không giống như ban đầu nữa nhỉ?

Dù thế nào thì chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi thôi, nghiêm túc suy nghĩ về cái kết làm gì.

Thích gì làm nấy là được rồi

Vui thì cho cậu ta ở, hết vui thì kêu cậu ta cút.

Thế mới phải chứ.

***

Sau trò hề này, hôn lễ đương nhiên cũng đến lúc kết thúc.

Tống Từ tắm lại lần nữa, sau đó thay quần áo, ra đại sảnh tiễn khách.

Khi mọi việc xong xuôi thì trời cũng đã tối rồi.

Tống Từ dành cả buổi chiều để làm công tác tư tưởng cho chính mình.

Trước đây cậu cũng từng đọc sách xem phim đề tài xuyên sách, nói chung nếu người xuyên vào trong buộc phải đi theo cốt truyện, có trốn cũng không thoát được.

Hiện tại kế hoạch chạy trốn đã bị chặn rồi, hơn nữa mạng nhỏ của cậu bị ràng buộc với Kỷ Hoài.

Vậy thì giờ chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

Mặc dù kết cục của thụ nguyên tác không tốt lành lắm… nhưng đó do cậu ta tự làm tự chịu, gieo nhân nào thì gặt quả nấy, kết vậy là đáng.

Nhưng Tống Từ thì hoàn toàn có thể xoay chuyển cục diện này, cậu không phải hạng cặn bã, cũng không hèn nhát, nếu yêu một người, cậu sẽ toàn tâm toàn ý vì người đó.

Vậy tại sao không thử với Kỷ Hoài?

Huống chi Kỷ Hoài còn là nam thần tiểu thuyết của Tống Từ, cũng là động lực để Tống Từ theo bộ truyện đến kết, tính tới tính lui thì cậu hẳn là fan của Kỷ Hoài.

Sau khi xuyên sách, fan được kết hôn với nam thần, sau đó ngọt ngào bên nhau, quả là một cốt truyện đọc sướng quá trời!

Nếu bất mãn vì tác giả đem Kỷ – người đàn ông tốt nhất trên đời – Hoài đặt vào trong một quyển tiểu thuyết máu chó quằn quại như vậy, thì giờ cậu xuyên sách rồi, không phải có thể tiện tay đổi nội dung sang một thể loại khác sao!

Có biết thế nào là truyện vả mặt báo thù không? Có biết thế nào là truyện ngọt sủng không?

Tống Từ cảm thấy mình có thể làm được!

Nghĩ như vậy, Tống Từ dường như không còn khó chịu nữa, ngược lại tràn đầy kỳ vọng vào những ngày tháng sau này.

Nhưng ý chí chiến đấu vừa dâng trào của cậu vừa gặp Kỷ Hoài đã tắt ngúm.

Tống Từ nhát như cáy.

Lúc lên xe cùng Kỷ Hoài trở về nhà, thần kinh Tống Từ cực kỳ căng thẳng, còn Kỷ Hoài lại rất thoải mái, tay chống thái dương, tựa lưng vào ghế chợp mắt.

Ánh sáng từ ngọn đèn đường không ngừng lướt qua cơ thể, khắc hoạ đường nét sắc sảo của anh, mày cao mắt sâu, quyến rũ lòng người.

Tống Từ thở thật khẽ, sợ làm phiền đến người bên cạnh, sau đó cậu bắt đầu nghĩ đến đêm tân hôn sắp tới của mình.

Mặc dù Kỷ Hoài là nam thần của cậu, được ngủ với anh thì cậu vui rồi, nhưng có khi nào Kỷ Hoài sẽ cảm thấy cậu dễ dãi quá không?

Đêm động phòng thì nên dè dặt chút chứ nhỉ? Hay là từ chối luôn đây ta? Dù sao thái độ của Kỷ Hoài lúc này cũng không thích hợp lắm, có lẽ anh ấy cũng không vui vẻ gì mà ngủ với mình đâu ha?

Trong lúc cậu còn đang bối rối loạn cả lên, ô tô đã đưa bọn họ trước cửa biệt thự.

Đây là nhà tân hôn của Kỷ Hoài và Tống Từ, cũng do nguyên chủ một tay chọn lựa, những thứ khác ra sao không quan tâm, yêu cầu thứ nhất là nhất định phải đắt tiền.

Vậy nên khi Tống Từ bước xuống xe, nhìn ngôi nhà lộng lẫy trước mặt, suy nghĩ đầu tiên của cậu là: niềm vui của người có tiền, người nghèo không thể nào tưởng tượng ra được.

Không một chi tiết nào trong nhà là không toát lên sự xa hoa, sang trọng. Dường như gỡ đại một viên gạch trong này mang đi bán thôi cũng phải được hơn ngàn [1].

[1] Đơn vị tiền trong truyện được giữ nguyên là đồng Nhân dân tệ.

Hai người lần lượt bước vào trong, cánh cửa sau lưng Tống Từ đóng lại.

Hôm nay là đêm tân hôn, vào lúc này sẽ không có ai không biết điều mà đi quấy rầy bọn họ.

Kỷ Hoài vừa vào cửa liền cởi áo vest, tiện tay treo lên mắc áo, sau đó cởi cà vạt, nới lỏng hai chiếc cúc trên cổ áo sơ mi.

Tống Từ: “…”

D*m*?

D*m*?!

Đừng nói anh ấy định chiến luôn ở đây nha? Hai người chưa ai đi tắm đâu! Ít ra cũng phải tắm cái đã rồi hãy bắt đầu chứ?

Tống Từ đứng bất động, lát sau, cậu lặng lẽ lùi về sau một bước.

Kỷ Hoài như có mắt ở sau lưng, dù không quay đầu lại cũng vẫn biết cậu đang làm gì, anh xắn tay áo lên hai vòng, tuỳ tiện nói: “Cậu tắm trước đi.”

Tống Từ như được tha mạng, đầu óc căng thẳng thoáng thả lỏng, rồi cậu yên lặng bước vào phòng tắm.

Vừa vào cửa là đã thấy một tủ quần áo, Tống Từ mở cửa tủ, chỉ thấy bên trong có xếp mấy bộ áo choàng tắm, khăn tắm và một số đồ vệ sinh cá nhân linh tinh. Nhìn sơ qua thấy đại khái là có hai kích thước khác nhau, chắc là Kỷ Hoài đã dặn qua, đây là quần áo đặt riêng cho hai người.

Tống Từ cởi quần áo, mở vòi hoa sen, chậm rãi tắm rửa.

Đã chạy trốn một lần, còn biết cả tình trạng cách nam chính càng xa thì càng xui, bây giờ cậu không thể giải quyết vấn đề bằng cách bỏ trốn được nữa.

Nếu quyết định không trốn nữa, vậy là giờ cậu phải chọn xem hôm nay mình có bị “đâm” hay không.

Hoặc là… “đâm” Kỷ Hoài?

Ừ ha, sao cậu lại không nhớ ra cơ chứ, lúc nguyên chủ với Hàn Sâm bên nhau, nguyên chủ là công mà, vậy là nguyên chủ có khả năng làm công.

Nếu là ở trên, Tống Từ cảm thấy mình vô cùng tự tin.

Từ lúc Kỷ Hoài trở thành nam thần tiểu thuyết của Tống Từ, cậu còn định làm một cái gối ôm hình Kỷ Hoài để ôm ngủ nữa kìa!

Nếu nguyên chủ “ở trên” Hàn Sâm được, tại sao cậu lại không “ở trên” Kỷ Hoài được chứ!

Là đàn ông với nhau cả mà, nếu tối nay không tránh được thì để Kỷ Hoài hưởng thụ ngon ngọt chút cũng có sao đâu.

Có khi là sau khi xuyên sách, rời khỏi nam chính thì gặp xui chính là tình tiết trợ công dành cho cậu đó!

Nhất định là để cho cậu có thể “đâm” nam chính rồi!

Từ khi bật ra ý nghĩ này, thái độ đối xử với thế giới này của Tống Từ không còn như trước nữa.

Có lẽ lần xuyên sách này là cơ hội để thoả mãn giấc mơ viển vông kia của cậu, để cậu có thể sống vui vẻ bên nam thần của mình. Hoàn thành những điều mà trong thực tế cậu không làm được.

Sao lại không chứ!

Tuy là công biến chất thì sợ thật, nhưng nếu đổi góc nhìn mà ngẫm lại thì cũng thú vị quá đó chứ!

Chưa kể là sau khi xuyên sách, cậu chính là người duy nhất có bàn tay vàng, là người lợi hại nhất quyến sách này, kết cục của ai ra sao cậu đều biết hết.

Sao mà lúc trước cậu dại dột quá không biết, còn hèn đến mức trốn đi nữa?!

Rõ ràng là chỉ cần cậu muốn, cả thế giới đều sẽ nằm trong tay cậu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play