Tống Từ từ nhỏ đến lớn đều học như thế, lúc học trượt ván, bố cậu ném cho cậu một tấm ván, sau đó mua cho cậu bộ dụng cụ bảo hộ, cho cậu tự chơi tự ngã, ông chỉ ngồi một bên vừa cắn hạt dưa vừa xem phim.

Lúc cậu tập xe đạp cũng được bố mua cho bộ dụng cụ bảo hộ, không chỉ lo cắn hạt dưa nữa mà vẫn nhớ nhắc cậu giữ thăng bằng quan trọng như thế nào, sau ba phút dặn dò thì đi mua que kem, ngồi xổm dưới mái hiên nhìn cậu đạp xe đạp.

Dù Tống Từ có ngã bầm dập mặt mũi cũng không xót con, ông vĩnh viễn chỉ cười tủm tỉm hỏi cậu có đau không? Đau là đúng rồi, học cái gì cũng phải có quyết tâm chịu khổ, vấp ngã không có gì đáng sợ, con còn nhỏ, bây giờ ngã nhiều thì sau này ngã ít. Đừng chịu thua thứ gì.

Cũng từ lúc đó, Tống Từ vô cùng nhiệt huyết với mọi điều mới mà cậu cần học hỏi.

— Cùng lắm là ngã thêm mấy lần thôi mà, chẳng có gì đáng sợ.

Huống chi học bơi vốn không ngã được, cũng không có chỗ nào để ngã.

Nhưng bị nhắc như thế, Tống Từ mới hoảng hốt nhận ra, chuyện này tuy không khiến cậu ngã đau nhưng không thành công sẽ chết luôn thì phải.

“Em, em không nghĩ nhiều như vậy.” Tống Từ lắp bắp, “Em thấy em vốn thông minh mà, chắc sẽ lại học xong trong thời gian ngắn mà thôi.”

Giọng Kỷ Hoài mang theo ý giễu cợt: “Cậu diễn cho ai xem? Trẻ con ba tuổi đã biết nước sâu nguy hiểm rồi, nếu có bơi cũng phải bơi dưới sự giám sát của người lớn, cậu thì bao nhiêu tuổi? Giờ cậu định nói cậu mạo hiểm đến vậy cũng là để chuẩn bị cho vai diễn sao? Thù lao cao đến mức đủ mua quan tài luôn đúng không?”

Tống Từ: “…”

Cậu trầm mặc ôm lấy hai chân, mặt đỏ bừng.

Nói cậu còn không bằng đứa trẻ ba tuổi.

Quá đáng.

Kỷ Hoài sao lại quá đáng vậy chứ! Miệng độc quá chừng! Rõ ràng hồi nãy hôn lên còn thấy mềm mềm ăn ngon lắm!

“Đúng rồi.” Tống Từ cảm thấy mình càng giải thích thì càng gây hiểu lầm, cậu đơn giản từ bỏ, vứt hết mặt mũi, bất chấp tất cả nói: “Anh nghĩ gì cũng đúng hết, anh không về làm tui bị phát hoả nên mới nhảy xuống hồ để giảm nhiệt đó. Chưa hết đâu, tui còn định lấy hình anh ra tuốt súng nữa kìa nên mới không cho dì Vương ở lại trông. Không ngờ cố quá nên tui mới xém quá cố. Thấy anh về tới rồi nên mới dùng mỹ nhân kế để anh làm anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó yếu đuối đáng thương mà hồ-bơi-play với anh. À đùng rồi, lúc ngã cũng là tui cố ý sơ múi anh đó, anh không biết tui đã ngâm nước bao lâu mới bị chuột rút vậy đâu. Đúng là dùng hết ngón nghề chỉ để thân mật với anh mà.”

Vừa dứt câu, tay Tống Từ đã vươn tới lột quần áo Kỷ Hoài: “Tới đây, tới đây đi, kịch bản của tui còn khúc sau nữa. Lúc nãy tui cắn anh mạnh lắm đúng không, tui bôi thuốc cho anh nha.”

Không ngờ mọi suy đoán của anh đều đúng.

Tống Từ thật sự đã không biết xấu hổ, lại còn dâm dữ dội hơn so với những gì anh đã tưởng tượng nữa.

Tống Từ kiếp trước với người đang đứng trước mặt anh quả nhiên khác nhau. Tống Từ kiếp trước ở cạnh anh không khóc lóc thì lại sợ đến run bần bật, căn bản không dám to gan lớn mất như thế này. Có lẽ bọn họ là hai người khác nhau.

Kỷ Hoài đột nhiên lùi về sau, thoát khỏi cánh tay đang định túm lấy mình.

Tay Tống Từ chưng hửng giữa không trung.

Tống Từ bắt đầu diễn theo kịch bản, không cần thời gian để nhập diễn luôn, cậu nhướng mày: “Không bôi thuốc hả? Vậy sao được, nếu bị sưng lên thì lúc mặc quần áo sẽ đau lắm đó. Anh yên tâm, tui chỉ giúp anh bôi thuốc thôi, tui không làm gì anh đâu.”

Giây phút này, đối với Kỷ Hoài, Tống Từ như một con thú hoang vậy, Kỷ Hoài lại lùi thêm lần nữa, sau đó anh không nói thêm tiếng nào, chỉ lạnh lùng liếc Tống Từ một cái rồi xoay người rời đi.

Tống Từ: “…”

Ồ, thú vị quá nha.

Tự cho là cậu phóng đãng, cậu không phóng đãng thật thì anh không vui, biểu cảm lúc nào cũng như người khác dùng trăm phương nghìn kế để sơ múi mình, nhưng mà đến lúc Tống Từ thật sự hư hỏng thì lại e sợ, tránh cậu còn không kịp?

Kỷ Hoài nghĩ gì vậy ta?

Sao mà trêu anh ấy lại vui vậy chứ?

Tống Từ thấy hình như cậu đã tìm ra cách mới để đối phó với Kỷ Hoài rồi.

***

Cả đêm Kỷ Hoài không lên tầng, nhưng cũng không nghe thấy tiếng anh ra khỏi cửa.

Sáng hôm sau, Tống Từ nằm thừ trên giường một lát rồi mới bò dậy. Dì Vương ngồi nhặt rau trong phòng khách, vừa làm vừa xem tivi, thấy Tống Từ xuống thì tủm tỉm cười chào cậu. Tống Từ cũng ngồi xuống giúp dì nhặt rau, nhân tiện tán gẫu với dì.

Dì Vương là trưởng bối rất hiền từ, lớn tuổi lại rất thích trò chuyện với người khác, trong cuộc sống hiện thực, bà nội Tống Từ cũng có tính cách hao hao dì Vương, nên cậu rất tình nguyện dành thời gian với dì.

“Hôm nay con có đi đâu không?” Dì Vương đặt rổ rau qua một bên, rửa tay chuẩn bị nấu cơm.

Tống Từ dậy muộn, lúc này đã là 11 giờ trưa nên cậu đem hai bữa gộp một.

Tống Từ nghĩ rồi đáp: “Chắc là không đâu ạ.”

Thái Minh chỉ dặn cậu nghiêm túc đọc kịch bản với phân tích nhân vật cho tốt, nếu có việc thì tự gã sẽ liên lạc với cậu.

Dì Vương vui vẻ: “Vậy được, hôm nay dì làm thêm mấy món nữa.”

“Chỉ có dì với con ăn thôi, không cần làm nhiều đâu ạ.” Tống Từ cười, cản lại, tiện tay đưa tạp dề cho dì, “Vào bếp thôi, con sẽ làm phụ bếp của dì. Con muốn học nấu ăn lâu rồi, nay phải tranh thủ học ké tay nghề của dì mới được.”

Ăn cơm trưa xong, Tống Từ lại ôm lấy kịch bản, cậu pha ly cafe rồi đi lên sân thượng giết thời gian.

Trời đã vào thu, thời tiết hơi lành lạnh, lá cây cũng dần úa vàng, nương nhờ cơn gió ảm đạm mà rơi xuống đất. Biệt thự này nằm trên mảnh đất ở trung tâm thành phố, vậy mà không nghe thấy chút âm thanh huyên náo ồn ào nào, ngược lại vô cùng yên tĩnh. Từ trên sân thượng nhìn ra tựa như đang thưởng thức hàng ngàn bức tranh phong cảnh, mỗi bức đem lại cảm giác dễ chịu theo một cách riêng.

Tống Từ nheo mắt, ôm một tấm chăn nhỏ, co người trong chiếc ghế bập bênh, tay phải cậu cầm kịch bản, tay trái là ly cafe, bên cạnh còn có một núi đồ ăn vặt bao bì sặc sỡ. Trên đầu là trời xanh mây trắng, thi thoảng sẽ có cơn gió mát thoảng qua, đúng là dễ chịu biết bao nhiêu.

Tống Từ đậy kịch bản lên mặt, hai tay gối sau đầu, nhắm mắt lại.

Hôm nay trên người cậu lại có vòng tròn xanh lá như cũ.

Vậy suy đoán hôm qua của cậu đã sai, không nhất thiết phải hoà hợp với Kỷ Hoài, nghịch ý nhau cũng không sao, đại khái chỉ cần ở sát bên Kỷ Hoài trong một buổi tối là được.

Lúc này, điện thoại Tống Từ rung lên, cậu cầm lên xem thì thấy là Thái Minh gọi, hỏi cậu đã làm xong những gì gã dặn chưa.

Gấp vậy sao? Còn một tuần nữa mới phải thử vai mà.

Có điều Tống Từ đã chuẩn bị mấy thứ này xong xuôi từ sớm, cậu lấy điện thoại chỉnh sửa một chút rồi gửi qua cho gã.

Bên kia Thái Minh rất nhanh đã nhận được, sau đó trả lời cậu một chữ “Ổn.”

Tống Từ đặt điện thoại xuống, kéo chăn nhỏ lên trùm kín đầu, thoả mãn lăn lộn trong chăn, cuộn tròn người rồi nhắm mắt ngủ.



Tống Từ lại bị tiếng chuông đánh thức, tiếng chuông điện thoại nổ ầm ầm bên tai làm cậu giật mình, suýt thì ngã xuống đất.

Tống Từ lật chăn, lấy điện thoại qua, vừa ấn nghe thì giọng Thái Minh đã vang lên: “Tiểu Từ hả, tối nay cậu rảnh đúng không?”

Vừa mới tỉnh ngủ, Tống Từ có hơi ngơ, đầu óc chưa kịp vận động, cậu khẽ ừ một tiếng.

Sau đó cậu ngẩng đầu lên, trời đã tối, hoàng hôn buông xuống, phố xá đã lên đèn, sao trời lấp lánh xinh đẹp vô ngần.

“Chỗ này đang có tiệc, cậu tới đây đi.” Giọng Thái Minh đều đều, “Là của bên Lắng Nghe Thanh Âm, lúc trước không phải tôi nói là đạo diễn rất ưng ý cậu sao, hôm nay ông ấy muốn phỏng vấn riêng với cậu, cơ hội lần này tốt lắm, cậu nhất định đừng để lỡ.”

Tống Từ không kịp phản ứng: “… Phỏng vấn riêng á?”

Cơ hội tốt vậy sao? Bánh từ trên trời rơi xuống hả? Hay là cậu vẫn đang nằm mơ?

“Tôi vất vả lắm mới hẹn được đó, người ta bận lắm.” Thái Minh dịu dàng nói, “Cậu tới được không? Không thì để tôi nhường lại cho người khác.”

“Em tới được.” Tống Từ đồng ý rồi chạy nhanh xuống tầng, “Dĩ nhiên là em tới được rồi, anh nhắn địa chỉ qua đi, em chạy tới liền.”

Nói đến đây thì cậu cũng hơi tò mò, không biết vị đạo diễn đứng sau một bộ phim lãng mạn đậm chất nghệ thuật, vừa ấm áp vừa chữa lành này là người thế nào, chắc là một người phụ nữ rất nghệ nhỉ? [1]

[1] Lý do người mà Thái Minh nói đến là nam, nhưng Tống Từ lại hiểu làm thành nữ vì trong tiếng Trung, anh/cô ấy đều phát âm là /tā/, khác nhau cách viết.

Trong đầu Tống Từ nhớ tới Vi Vi mà cậu gặp ở quán cafe, có điều cậu gạt phăng đi ngay lập tức.

Không thể nào là cô ấy được.

Thái Minh cúp điện thoại, gửi địa chỉ qua, sau đó lại gửi thêm một tin: Ăn mặc đẹp vào nhé. Đạo diễn thích phong cách gọn gàng, sạch sẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play