“Vẫn chưa đủ?” Giọng Kỷ Hoài bình tĩnh, “Không thì lại xuống nước để giảm nhiệt tiếp?”
Nghe thấy giọng Kỷ Hoài, Tống Từ giật mình một cái, tỉnh lại liền.
Cậu cảm thấy Kỷ Hoài không có nói chơi, anh thuộc dạng nói được làm được.
Tống Từ mở mắt, làm bộ làm tịch vỗ ngực ho khan, tích cực khụ khụ khụ đến mức mặt đỏ bừng lên.
Kỷ Hoài hững hờ nhìn cậu diễn.
“Vừa xảy ra chuyện gì vậy?” Vẻ mặt Tống Từ mờ mịt, phát huy cực hạn kỹ năng diễn suất của mình, cậu nghiêng đầu nhìn hồ bơi, nhìn Kỷ Hoài, rồi lại nhìn bản thân mình, giống như mới vỡ lẽ ra: “Em nhớ rõ ràng là em đang bơi… hoá ra là anh cứu em.”
Tống Từ cắn môi để câu “Ơn cứu mạng này không biết lấy gì để đền, đành dùng thân báo đáp” không vọt ra khỏi miệng, nhịn đến mặt mày càng đỏ hơn, sau đó cậu mới nén cười, thành khẩn nói: “Cảm ơn anh, nếu anh không đến kịp, có lẽ em đã chết rồi.”
Kỷ Hoài lẳng lặng nhìn cậu, đôi mắt đen láy như bầu trời đêm vô tận.
Tống Từ định thử đứng lên, nhưng cậu vừa nhúc nhích, đùi phải đã truyền đến một cơn đau buốt tới tim.
truyện xuyên nhanhGiống như chân cậu vừa bị thả vào một cái máy cho nó nghiến qua nghiến lại vậy.
Tống Từ đau đến biến sắc.
Kỷ Hoài căn bản không chú ý đến động tác này của cậu, anh hỏi: “Cậu biết bơi không?”
Tống Từ cắn răng cố nén cơn đau, nước mắt sinh lý đã sắp trào ra, cậu lắc đầu.
“Không biết bơi,” Kỷ Hoài thong thả ung dung, bình tĩnh nói “Nhớ tôi, gọi điện nhắc tôi về nhà, biết tôi không về được rồi lại nhớ tôi đến phát điên, bị lửa dục đốt thân nên dù không biết bơi vẫn bất chấp nhảy vào hồ. Đúng lúc tôi về đến nhà thì được xem trực tiếp trò hề này của cậu, vậy nên cậu mới tương kế tựu kế, thuận nước đẩy thuyền, dùng khổ nhục kế để có cơ hội tiếp xúc thân mật với tôi.”
Tống Từ nghe mà nghẹn họng, mắt mở to: “…”
D*m*?
D*m* luôn?!
Kỷ Hoài không nhanh không chậm vỗ tay hai cái: “Giỏi lắm. Tống Từ, tôi không ngờ cậu phóng đãng đến như vậy.”
“Không phải!” Chuyện liên quan đến danh dự bản thân, Tống Từ cảm thấy mình phải giải thích cho đàng hoàng, nếu không trong mắt Kỷ Hoài, cậu chính là một con quỷ nhỏ hư hỏng, mẹ nó cái này là hình tượng kì quặc gì đây không biết!
Cậu quên đùi phải mình vẫn đang bị chuột rút, đột ngột đứng dậy hô to: “Chuyện không như anh nghĩ đâu, anh nghe em giải th—”
Trong nháy mắt, đùi phải cậu làm phản, nhẹ nhàng đáp đất, một chân Tống Từ khuỵ xuống, kéo Kỷ Hoài ngã theo.
Kỷ Hoài vốn đang định khoanh tay giễu cợt chờ xem cậu nguỵ biện thế nào, nhưng vừa đứng lên đã bị Tống Từ lao tới trước mặt.
Mặt Kỷ Hoài hiện lên một tia bất ngờ.
Trời đất quay cuồng, Tống Từ đè trên người anh.
Đầu Kỷ Hoài suýt thì bị nhấn xuống nước, may mà tay Tống Từ đỡ được.
Môi Tống Từ va mạnh vào chỗ nào đó trên ngực Kỷ Hoài.
Trùng hợp thật, đó là chỗ hồng lên giữa tà áo sơ mi trắng ướt đẫm.
Tống Từ: “…”
D*…
D* má…
D* má nó…
A a a a a a a a!!!!
Kỷ Hoài bị đau đến rên rỉ, sắc mặt đen hẳn đi.
Tống Từ ngẩng đầu lên từ trên người anh, yếu ớt vô lực nói: “Chủ tịch Kỷ, anh Hoài ơi, anh, anh nghe em giải thích…”
Kỷ Hoài đẩy cậu ra, tự đứng lên, nếu vừa rồi mặt anh lạnh như băng, thì bây giờ anh như đang muốn giết người tới nơi rồi.
“Không cần phải giải thích.” Kỷ Hoài dùng ánh mắt như nhìn người chết để nhìn cậu, “Tống Từ, từ giờ đến lúc ly hôn tôi sẽ không đụng vào người cậu, cậu giữ tự trọng đi.”
Nói xong anh liền quay người rời đi.
Tống Từ khập khiễng chạy theo hai bước, vừa đau đến chết đi sống lại, vừa vươn tay muốn bắt lấy cánh tay anh: ‘Kỷ Hoài, anh hiểu lầm rồi, em không biết bơi, nhưng mà…”
Nhưng mà ông đây tới học bơi được chưa! Đại ca ơi sao trí tưởng tượng của anh khủng khiếp vậy chứ! Học bơi thôi mà anh cũng xuyên tạc thành lửa dục đốt thân! Trong đầu anh chứa phim sếch không hả?
Tống Từ bây giờ chỉ hận mình không thể nhảy xuống hồ bơi để chứng minh trong sạch.
Lời giải thích chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị ngắt ngang lần nữa, có lẽ bọn họ gây động tĩnh quá lớn, dì Vương dụi mắt mở cửa thì chứng kiến cảnh này —
Tống Từ rưng rưng, mắt đỏ hoe, hình như chân còn bị thương, nhìn cậu không được linh hoạt lắm, bấy giờ vừa gian nan chạy theo Kỷ Hoài vừa vội vàng muốn nói gì đó.
Mà đối lập với cậu là Kỷ Hoài mặt lạnh, cả người tản ra hơi thở đừng ai lại gần, biểu cảm không kiên nhẫn đến mức có thể vung tay đẩy ngã Tống Từ bất cứ lúc nào.
Tình mẹ bao la của dì Vương lập tức được kích hoạt, dì bước tới, nghiêm khắc: “Kỷ Hoài!”
Kỷ Hoài dừng bước, xoay người nhìn về phía dì, anh giấu bớt biểu cảm trên mặt đi, gật đầu với dì: “Dì Vương còn chưa nghỉ ngơi ạ?”
“Hai đứa xảy ra chuyện gì rồi?” Dì Vương đến nơi, kéo tay Tống Từ qua, nhìn cậu từ trên xuống dưới.
Thân thể Tống Từ không tốt, lại còn trải qua chuyện vừa rồi, lạnh đến run cả người, lúc dì Vương chạm vào da cậu, một xíu ấm áp cũng không có, người lạnh ngắt như cục đá vậy.
“Không sao, không sao đâu ạ.” Tống Từ vội mỉm cười với dì, “Chỉ là hồi nãy con bơi lâu quá nên bị chuột rút thôi ạ.”
“Chuột rút hả?” Dì Vương lộ vẻ hoảng sợ, dì mở to mắt, nhìn Kỷ Hoài, lại cúi đầu nhìn xuống chân Tống Từ, lập tức đen mặt, “Kỷ Hoài, con như vậy là sao? Tiểu Từ chân bị chuột rút, đi đứng khó khăn, sao con còn để thằng bé chạy theo con vậy?”
Kỷ Hoài mặt không cảm xúc: “Con có bắt đâu?”
Tống Từ mặt mày nhăn nhó vì đau, cố hoà giải: “Không không không, dì Vương ơi, con không đau đâu, vì bị chuột rút nên con mới muốn vận động thêm một chút cho máu lưu thông thôi. Giờ con đỡ nhiều rồi, thật đó, không thì con nhảy cho dì xem nè.”
Nói xong, dường như sợ dì không tin, cậu đột nhiên nhảy mấy cái.
Kỷ Hoài nhìn cậu như đang nhìn một đứa ngốc.
Quả nhiên, trong nháy mắt chân cậu chạm đất, Tống Từ đau như chết tới nơi, nước mắt thoáng chốc tràn mi, lã chã rơi đầy mặt.
Người cậu mềm nhũn, từ từ gục xuống trước mắt hai người họ.
Dì Vương gấp đến trắng cả mặt: “Tiểu Từ! Tiểu Từ!”
Dì vội qua dìu cậu, nhưng Tống Từ là một thanh niên, sức dì đỡ không nổi, Kỷ Hoài lạnh nhạt đưa một tay qua giúp một chút.
“Mau mau mau, sao lại nghiêm trọng như vậy.” Dì Vương đẩy Tống Từ vào trong ngực Kỷ Hoài, tay cầm điện thoại bấm 120, “Để dì, dì, dì gọi xe cấp cứu.”
“Không…” Tống Từ khóc hơn chó, cậu vẫn muốn giữ dì Vương lại, không muốn dì phải nhọc lòng, “Thật sự không cần đâu, chân con… nhìn nặng vậy thôi chứ xíu nữa thoa dầu hồng hoa [1], xoa bóp mấy cái là đỡ rồi, đừng gọi xe cấp cứu, thật sự không cần…”
Dì Vương nhìn về phía Kỷ Hoài, lòng thấp thỏm không yên, hy vọng anh có thể đưa ra quyết định.
Mặt Kỷ Hoài lạnh tanh: “Không chết được đâu.”
Dì Vương: “…”
Kỷ Hoài: “Không cần lãng phí tài nguyên công cộng.”
Kỷ Hoài được dì Vương trông từ bé đến lớn, ở nhà cũ được kính trọng, cũng xem như được nửa chữ mẹ rồi, thấy anh vô tâm với Tống Từ như thế, còn ăn nói kiểu này, giận sôi máu: “Thằng bé là vợ con! Kỷ Hoài, con đối xử với người nhà như vậy sao? Trước khi kết hôn thì xem như bảo bối, lấy về rồi thì ghẻ lạnh thằng bé? Có người đàn ông nào như vậy không hả?”
Mất công dì lúc trước tạo ấn tượng tốt về anh như vậy với Tống Từ! Giờ coi như dã tràng xe cát rồi đó!
Lời dì Vương vẫn có trọng lượng, Kỷ Hoài không tranh luận, chỉ im lặng mà nghe.
Dì Vương không thở nổi, vỗ ngực cho thuận khí, chỉ vào Kỷ Hoài: “Con liệu đấy mà chăm sóc Tiểu Từ cho đàng hoàng! Bế thằng bé lên tầng thoa rượu thuốc, xoa bóp cho nó đi, chút nữa dì lên kiểm tra!”
Tống Từ không ngờ dì Vương lúc nào trông cũng hiền từ mà khi tức lên lại doạ người như vậy, đến nam chính dì cũng dám quát, cậu không khỏi ngẩn người, thở mạnh cũng không dám.
Kỷ Hoài không nói lời nào, khom lưng, nghe lời bế Tống Từ lên.
Sau khi lên tới phòng ngủ trên tầng hai, Kỷ Hoài thả Tống Từ lên giường, Tống Từ lập tức nhỏ giọng nói cảm ơn anh.
Không biết Kỷ Hoài lấy đâu ra một cái hộp thuốc, bên trong chứa rất nhiều dụng cụ y tế, anh cầm dầu hồng hoa rồi đi về phía Tống Từ.
Tống Từ chỉ mặc mỗi cái quần bơi, giày cũng chưa kịp mang, bị Kỷ Hoài thả lên giường xong thì co rúm người lại, nỗ lực giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình.
Ở chung với một mình Kỷ Hoài đáng sợ lắm đó.
Chưa kể Kỷ Hoài còn đang hiểu lầm cậu, dì Vương vì cậu mà mắng anh. Ai bị vậy đều sẽ thấy khó chịu trong lòng.
Tống Từ hãi lắm.
Kỷ Hoài ném dầu hồng hoa đến trước mặt cậu, giọng rất lạnh: “Bị chuột rút cũng nằm trong tính toán của cậu đúng không? Khiến tôi phải ôm cậu?”
Tống Từ thật sự không biết phải giải thích như thế nào thì anh mới tin, cậu nhặt chai dầu, xoa ra tay hai cái rồi bắt đầu bóp đùi, cậu cúi đầu: “Anh hiểu lầm em.”
“Hiểu lầm?” Kỷ Hoài cười nhạo, “Tôi cảm thấy tôi đi guốc trong bụng cậu đấy chứ.”
“Em ra hồ để học bơi,” Tống Từ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh, “Để chuẩn bị cho bộ phim mà em sắp tham gia, em vào vai một người biết bơi nên ăn cơm xong mới muốn đi luyện tập một chút.”
Kỷ Hoài: “Học bơi? Học thế nào? Cậu mời huấn luyện viên cá nhân?”
“Không phải.” Tống Từ lấy điện thoại qua, mở giao diện Baidu cho anh xem, “Đây nè, em tra trên Baidu đó, chỉ cần mười phút là đã biết bơi rồi.”
Giọng điệu cực kỳ đương nhiên — chuyện đơn giản như vậy, tôi sao có thể không học được chứ?
Kỷ Hoài: “…”
Anh đưa tay nhấn ấn đường, bình tĩnh nói: “Tống Từ, buổi tối chưa tới mười độ, dưới hồ chỉ khoảng năm độ, cậu nói thử xem, cậu không có chút kiến thức nền tảng nào, không có người bên cạnh trông coi, chỉ dựa vào vài bước như web mô tả, tỉ lệ chết đuối là bao nhiêu phần trăm cậu có biết không?”
Tống Từ không nghĩ nhiều như vậy, nhất thời ngơ ngác.
[1] Safflower (Carthamus tinctorius): hồng hoa, hoa rum (họ cúc). Chai dầu xoa bóp mà Tiểu Từ nói là chai này nè.