Xe dừng lại ở trước cổng lớn của Mẫn gia, toàn bộ người làm lại một lần nữa được thay mới hoàn toàn. Xuống xe Mẫn Minh sốt ruột nhìn ngó xung quanh nhưng vẫn không thấy Viêm Viêm cô vội nắm lấy cánh tay Lôi Nhiếp hỏi. “Viêm Viêm đâu rồi? Không phải anh nói sẽ không trách phạt nó hay sao?” Nhìn 2 mắt cô sưng đỏ bộ dạng thật khiến người ta thương xót, Lôi Nhiếp đau lòng ôm chặt lấy cô khẽ hôn lên vành tai cô nói. “Em yên tâm, chỉ cần em nghe lời thì nó sẽ không có việc gì hết!”
Một cảm giác tê dại khiến cho Mẫn Minh run sợ còn chưa kịp né tránh cô đã bị Lôi Nhiếp ôm ngang người bế lên. Cô hốt hoảng nắm chặt cà vạt trước ngực anh.
“Mẫn Minh, em nhất định phải bồi bổ thêm nữa, nhẹ cân như không tồn tại vậy khiến anh không yên tâm chút nào!”
Lôi Nhiếp vô cùng trìu mến nhìn cô, đôi mắt cô vẫn trong veo như trước nhưng trong đó bây giờ đều ngập tràn sự bất lực. Anh sẽ làm cho cô quen với sự hiện hữu của anh giống như năm đó cô ngày ngày quấn lấy anh coi anh như Mẫn Kha. Anh muốn loại bỏ hoàn toàn hình ảnh người đàn ông đó trong tim cô chỉ khiến cho nơi đó xuất hiện một mình anh.
Vẫn là căn phòng của mình nhưng Mẫn Minh lại không có tự do, chỉ khi nào ăn cơm mới có thể nhìn thấy Viêm Viêm. Cô cầu xin, mắng nhiếc nhưng Lôi Nhiếp vẫn không thỏa hiệp. Anh ta chỉ đáp ứng chờ bọn họ kết hôn sẽ đưa Viêm Viêm ra nước ngoài du học.
Cô vẫn như trước sợ anh ta, sợ bị anh đụng chạm. Từ lần đó chạy trốn, anh ta đã tìm được lý do chính đáng để tiếp cận cô chỉ có điều anh ta hôn cô càng ngày càng ôn nhu không còn cắn xé như trước nữa. Lôi Nhiếp hằng ngày đều ôm cô ngủ, cô không có lựa chọn nào khác đành ở trong lòng anh ta không dám động đậy, bắt buộc bản thân phải thả lỏng.
Vì Viêm Viêm cái gì cô cũng có thể hy sinh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play