Lôi gia vẫn theo thường lệ người ra vào đông như trảy hội. Mấy năm nay Lôi Trạm có thói quen xử lý công việc tại nhà. Ông thường xuyên nghe được thông tin “Nóng nảy đường” xử lý phản đồ hay những tiếng kêu la của kẻ thù nhưng ông chưa bao giờ quan tâm. Nửa đời ông đã trải qua không biết bao nhiêu trận chém chém giết giết đến nỗi nhìn thấy máu chảy cũng không có cảm giác gì.
Lôi Trạm cũng là người ưa bạo lực. Tuổi thơ của ông nếu không phải phơi thây đầu đường thì cũng gặp họa diệt môn nhưng ông còn sống đến ngày hôm nay hơn nữa còn giữ được phần gia nghiệp này cũng bởi vì ông so với người khác ngoan độc hơn không ai dám nói không với ông. Nhưng đã là người thì đều có nhược điểm mà nhược điểm của ông chính là Lôi Nhiếp.
Ông có thể phơi thây ngoài đường nhưng quyết không để Lôi Nhiếp chịu tổn thương. Ít năm trước vì tránh né Cừu gia ông bất đắc dĩ phải giao Lôi Nhiếp cho Mẫn Chính Huy thật không ngờ ông ta lại muốn Lôi Nhiếp cưới con gái cả của mình.
Những năm đó cũng là thời kỳ khó khăn với Lôi gia mà Mẫn Chính Huy lại đồng ý năm năm sau sẽ đem một phần ba sản nghiệp giao cho Lôi Nhiếp. Với điều kiện mê người như vậy cuối cùng ông cũng đồng ý. Đi theo Mẫn Chính Huy cũng tốt Lôi Nhiếp có thể học hỏi cách làm kinh doanh từ ông ta để đời sau con cháu ông được sống đầy đủ không phải suy nghĩ, đó cũng chính là mong muốn lớn nhất của ông.
“Ba! Con quyết định sẽ tiếp quản Lưu thị.” Lôi Nhiếp nới lỏng cà vạt ngồi xuống.
“Sao vậy! Anh không muốn làm con rể nhà Mẫn gia nữa hay sao?” Lôi Trạm nhấp một ngụm trà.
Lôi Nhiếp không phải là người hay thay đổi nhất định bên kia đã xảy ra chuyện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play