Thượng Ẩn (Nghiện)

Chương 8: Khương Nại sẽ dùng ánh sáng của bản thân sưởi ấm người khác


6 tháng

trướctiếp

Vừa mới nghỉ ngơi một lát, đảo mắt đã 5 giờ chiều rồi.

Tần Thư Nhiễm đưa quần áo cho cô thay, nhẹ giọng nói: “Chuyện đại ngôn của Lam Cảnh đã lan truyền trong giới fan rồi. Lần này nhất thiết phải gỡ nó xuống.”

Khương Nại biết. Cô ngồi trước gương chải lại mái tóc đen hơi xoăn của mình.

Cô không trang điểm đậm, da mặt trắng như sứ, không chút tì vết.

Ra đường cũng chỉ trang điểm nhẹ, tô son cũng nhìn không ra.

Sau khi xe đến dưới khách sạn, Tần Thư Nhiễm cầm theo túi xách đưa cô ra khỏi phòng.

Nhà hàng được chọn nằm ở khu trung tâm của Tứ Thành kinh doanh sầm uất, đa số khách đến đều ở tầng lớp thượng lưu, không gian trang nhã, yên tĩnh, thích hợp để đàm phán.

Đi vào phòng riêng, tổng giám đốc Trình của tập đoàn Lam Cảnh đã đích thân tới chào hỏi, là anh ta cùng với Tần Thư Nhiễm đã bàn việc nên hai người đều rất quen thuộc với nhau: “Mời ngồi mời ngồi. Đây là cô Khương Nại đúng không, ngưỡng mộ đã lâu.”

Khương Nại cười gật đầu, bắt tay với anh ta: “Tổng giám đốc Trình.”

Cô quay đầu qua hào phóng tự nhiên cười với những người ngồi xung quanh.

“Chào mọi người.”

Nụ cười này làm cho một thanh niên mặc bộ vest xanh nhạt có mặt kinh ngạc, sững sờ hai giây mới hoàn hồn, một tay cài lại cúc áo vest, đứng dậy chủ động kéo ghế bên cạnh: “Cô Khương, mời ngồi.”

Sau khi được giới thiệu Khương Nại mới biết thân phận của người này là phó tổng giám đốc tịch tập đoàn Lam Cảnh, Lâm Húc Viêm.

Chỉ đàm phán một cái đại ngôn mà cả tổng giám đốc lẫn phó tổng giám đốc đều ra mặt.

 Rõ ràng là rất coi trọng người phát ngôn mới là Khương Nại.

Sau một hồi hàn huyên khách sáo, chưa có lần hợp tác nào suôn sẻ như thế này.

Điều làm cho Tần Thư Nhiễm phải tặc lưỡi chính là Lâm Húc Viêm đề nghị không phải là đại ngôn cho khu vực Trung Quốc, mà là toàn cầu.

Lâm Húc Viêm mở một chai rượu vang đỏ đắt tiền ra, ân cần rót cho Khương Nại một ly: “Nội dung của hợp đồng chắc là tổng giám đốc Trình và cô Tần đã thảo luận qua rồi. Nếu cô Khương không có điều kiện bổ sung nào khác thì chúng ta có thể ký hợp đồng ngay bây giờ.

Tần Thư Nhiễm ngồi bên cạnh kích động run lên. Cần phải biết rằng điều quan trọng khi một thương hiệu tìm kiếm đại ngôn là họ sẽ luôn xem xét hình ảnh cá nhân của nghệ sĩ trong suốt một năm, còn phải trải qua nhiều vòng đàm phán.

Kết quả rơi đến người Khương Nại thì chỉ một bữa cơm đã xong rồi.

Nói đến đây lại phải cảm ơn cô bé quàng khăn đỏ.

Tần Thư Nhiễm nhắn tin qua tỏ ý muốn mời cô bé quàng khăn đỏ đi ăn tối để thay lời cảm ơn.

Dù sao cũng là một cái đại ngôn toàn cầu, là tài nguyên mà biết bao nhiêu nữ minh tinh mơ ước đó!

Lâm Húc Viêm nghe thấy mấy từ ‘cô bé quàng khăn đỏ’ thì sửng sốt, nhưng rất nhanh lại bình thường trở lại: “Tôi trở về sẽ hỏi xem.”

Vừa nói xong lại xum xoe bây quanh Khương Nại: “Cô Khương, rượu này có vừa lòng cô không?”

Đôi khi, đàn ông vì để giành được tâm hồn của nữ nhân thì thường không biết chán mà khoe khoang mình là người có tiền.

Khương Nại đi xa giao ở ngoài rất ít khi uống rượu, đôi mi cô nhíu cụp xuống nhìn rượu đỏ trong cốc. Cô nhớ đến lần đầu tiên uống rượu, không hiểu thế nào là thưởng thức hương vị, đổ đầy nửa cốc, chỉ cảm thấy cổ họng bị nghẹn lại vì cay.

Kết quả là bị mọi người cười nhạo, nói loại ngon được dày công tỉ mỉ ủ này đưa cho cô uống đúng là lãng phí.

Cô đỏ bừng mặt vì xấu hổ, cũng không đủ dũng khí để ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang an tĩnh đứng trên cầu thang.

Sau đó, Tạ Lan Thâm chuẩn bị cho cô một tủ các loại rượu vang đỏ quý hiếm.

Người khác cười nhạo cô uống chỉ làm lãng phí, anh lại để cô không còn gánh nặng mà ở nhà uống chơi.

Khương Nại mỉm cười, nâng ly chúc mừng hợp tác vui vẻ cùng Lâm Húc Viêm.

—-

Sau khi thương lượng hợp tác xong, bữa tối kết thúc trong không khí hòa thuận.

Bên ngoài buổi liên hoan, dù sao Khương Nại cũng là một nữ minh tinh lưu lượng, để tránh những vụ lùm xùm không đáng có do bị chụp lén nên cô rời đi trước cùng với người đại diện.

Ở trong phòng riêng của nhà hàng, Lâm Húc Viêm vẫn chưa rời đi.

Trong lúc anh ta đang đợi ai đó thì từ trên mạng tìm được một bức ảnh của Khương Nại, liền đăng lên Khoảnh khắc (ở trong Wechat, giống newfeed của Facebook): [Tối nay đã ký hợp đồng làm đại ngôn thương hiệu toàn cầu với nữ thần, người thật đẹp! Xong rồi, cô gặp phải tình yêu rồi…]

Anh ta ngồi chờ gần nửa tiếng thì cửa phòng riêng mở ra.

Bước vào là một người đàn ông mặc bộ đồ màu xanh lục đậm khoan thai mà đến muộn. Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh ta anh tuấn, trời sinh một đôi mắt đào hoa đẹp lặng lẽ ẩn hiện dưới cặp kính gọng vàng, thoạt nhìn thật lịch sự và dịu dàng.

Nhưng Lâm Húc Viêm biết anh ta là người không dễ chọc, rốt cuộc thì cũng không phải ai cũng có khả năng trở thành con rể của Tạ gia.

“Anh Bùi Tứ, anh đến rồi.”

Bât luận Bùi Tứ trước kia có thân phận thấp như thế nào.

Hiện tại Tạ Lan Thâm đã rời khỏi tập đoàn Tạ thị, an bài Bùi Tứ ra mắt bên ngoài, bổ nhiệm anh ta làm giám đốc điều hành của công ty.

Mặc dù là người hoạt động như một công cụ bị người khác sử dụng, không đòi hỏi tình cảm, vật chất và tiền bạc.

Nhưng khi những người trong giới gặp anh ta thì vẫn phải tôn kính anh ta.

Lâm Húc Viêm chủ động rót trà cho Bùi Tứ, không quên khai báo: “Người đại ngôn toàn cầu đã để Khương Nại làm rồi, hợp đồng vừa được ký kết tối nay… Nhưng cổ đông lớn nhất của công ty là Tạ tổng, nếu như có tiếng gió rơi vào tai ngài ấy thì chắc sẽ không bị phản đối chứ?”

Lam Cảnh đang đi theo con đường cao cấp trong ngành, việc đưa đại ngôn cho Khương Nại được coi là mở cửa sau rồi.

Lâm Húc Viêm sợ rằng Bùi Tứ sẽ sử dụng quyền lực của Tạ gia mà tốn tâm tư đi nâng đỡ nữ minh tinh. Nếu bị anh em Tạ gia phát hiện ra thì hậu quả sẽ thật thảm.

Bùi Tứ liếc nhìn anh ta, giọng điệu nhàn nhạt: “Tạ tổng hiểu rõ việc lớn.”

Lâm Húc Viêm đem tim đặt trở lại trong bụng, hỏi: “Nhân tiện, cô bé quàng khăn đỏ là ai?”

Bùi Tứ thong thả trả lời: “Phu nhân của tôi.”

Lâm Húc Viêm nháy mắt bừng tỉnh, hóa ra là tiểu thư của Tạ gia đang theo đuổi thần tượng sao?

Anh ta cảm thấy xấu hổ khi vừa rồi đã suy đoán linh tinh về Bùi Tứ, vội vàng thuật lại lời người quản lý của Khương Nại đã nói.

“Tôi sẽ nói với cô ấy…” Bùi Tứ đặt tách trà trở lại vị trí cũ. Mọi việc đã xong, anh ta ngồi một lúc liền đứng dậy tạm biệt.

Lâm Húc Viêm quét mắt qua chén trà còn chưa uống được một nửa kia, nghĩ thầm vị này càng ngày càng khó hầu hạ.

Có điều đây cũng được xem là nhân duyên trùng hợp khi được gặp gỡ Khương Nại xinh đẹp như thần tiên, Lâm Húc Viêm vẫn nguyện ý hầu hạ.

Anh ta vui vẻ mở khoảnh khắc trong Wechat lên, có rất nhiều đã thích và bình luận, tất cả đều là lời khen.

Sau khi lướt một lần, anh ta liền nhìn thấy một bình luận mới nhất: [Cô ta à, không phải là có một chân với Thái tử gia của Thân Thành sao?]

Hào môn cũng là một giới. Dư Nam Sương lại thuộc giới thời trang cao cấp, cũng không biết đã thêm Wechat của cô ta lúc nào. Bình luận của cô ta nhanh chúng thu hút Lâm Húc Viêm, anh ta trực tiếp trả lời dưới bình luận: [Ý cô là gì?]

Dư Nam Sương cũng không quan tâm bạn chung của hai người có thể thấy hay không, trả lời: [Anh không biết sao?]

[Chỉ cần đưa đủ tiền và tài nguyên Khương Nại, cô ta sẽ tiếp khách với kỹ năng hạng nhất đấy, còn dễ dàng mê hoặc đàn ông đến thần hồn điên đảo… Hơn nữa à, fan nam trên Weibo của cô ta vừa già vừa xấu cũng vì cô ta mà điên cuồng kéo đại ngôn.]

[Vì không có bất cứ núi dựa nào nên chỉ có thể dựa vào túi da mà kiếm tiền thôi.]

[Lâm tổng, anh cho cô ta cái đại ngôn cao cấp rồi ngừng đi, ngàn vạn lần đừng đánh mất chính mình.]

—–

Chín rưỡi tối, Bùi Tứ lái xe trở về nhà cũ của Tạ gia.

Trên đường đi anh ấy còn ghé vào cửa hàng hoa quả mua một hộp cherry. Bùi Tứ mở cửa bước vào nhà, phòng khách vẫn đang sáng đèn.

Tạ Lan Tịch còn chưa đi ngủ, đang háo hức đợi anh ấy quay về.

“Học trưởng, anh nhìn thấy nữ thần của em chưa?”

Bùi Tứ biết cô theo đuổi thần tượng đến phát cuồng, chỉ sợ là đã nhớ nhung cả một đêm rồi.

Anh ấy bước vào phòng bếp, xe lăn của Tạ Lan Tịch tự động theo sau, mềm mại gọi anh: “Học trưởng!”

Thân hình của Bùi Tứ đứng trước bồn rửa bát, nhẹ nhàng dùng tay rửa sạch những quả cherry, môi mỏng khẽ giật: “Đến muộn rồi, chưa nhìn thấy người.”

“À!” Đôi mắt đen của Tạ Lan Tịch lập tích tràn đầy thất vọng, quả cherry Bùi Tứ đưa đến cũng không thèm ăn.

Cuối cùng, Bùi Tứ chính là một tên xấu xa, giờ mới nói cho cô: “Nữ thần của em hẹn em tối mai đi ăn, nói rằng muốn cảm ơn chuyện đại ngôn.”

Tạ Lan Tịch ngạc nhiên há hốc miệng ra liền bị Bùi Tứ nhét một quả cherry vào trước khi cô kịp hét lên.

Quá ngọt rồi!

Cô hài lòng cong mắt, âm cuối nhẹ nhàng: “Muốn học trưởng ôm.”

Bùi Tứ cũng không ôm cô, lấy hai tờ khăn giấy lau giọt nước trên đầu ngón tay, nhỏ giọng hỏi: “Anh trai em đâu?”

“Trong thư phòng.”

Tạ Lan Tịch biết, chỉ cần anh trai cô ở nhà thì mỗi tối Bùi Tứ trở về đều sẽ đi thư phòng cùng anh trai bàn chuyện công việc.

Cô ấy là một cô gái hiểu chuyện, sẽ không ồn ào muốn học trưởng bỏ công việc mà ở cùng cô.

Bùi Tứ gật đầu, xoa nhẹ tóc Tạ Lan Tịch: “Đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.”

—–

Đêm nay Tạ Lan Tịch khẳng định là mất ngủ. Trong đầu cô bây giờ toàn là chuyện Khương Nại hẹn cô đi ăn.

Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng mới phát hiện mình đã cầm điện thoại đăng nhập vào Weibo, xem đi xem lại bức ảnh của Khương Nại.

Ban đêm quá yên tĩnh, rất dễ làm cho Tạ Lan Tịch nhớ lại chuyện trước kia.

Thật ra cô cũng không nhớ mình bắt đầu thích Khương Nại từ bao giờ. Từ khi bị tai nạn ô tô, hai chân của cô bị tàn tật, chỉ có thể từ bỏ giấc mơ vũ đạo. Cô bỏ học ở nhà không ra khỏi cửa, bình thường phương thức tiêu khuyển cũng chỉ có thể lên mạng tìm hiểu về thế giới bên ngoài.

Bỗng có một ngày, cô nhìn thấy thân hình của Khương Nại trên mạng.

Sau này cô mới quan tâm và biết được rằng Khương Nại cũng là từ học vũ đạo ra.

Sau khi bước chân vào giới giải trí, Khương Nại bắt đầu từ việc đóng vai phụ, rất tận tâm và chăm chỉ.

Vì để thực hiện tốt cảnh quay, Khương Nại sẽ không hề sợ hãi mà nhảy vào hồ nước lạnh như băng. Vì sợ trang phục mình mặc sẽ bị nhăn mà việc ủi lại sẽ gây khó khăn cho nhân viên trang phục nên Khương Nại có thể đứng suốt 6 tiếng đồng hồ đợi đến lượt diễn.

Bị phóng viên chụp trộm cũng không lạnh mặt, Khương Nại còn mời họ ăn một bát bánh trôi nước vào mùa đông lạnh lẽo.

Chỉ cần xung quanh có người gặp khó khăn, Khương Nại sẽ dùng ánh sáng của bản thân sưởi ấm người khác.

Trong những ngày tháng cô trốn trong bóng tối, cũng từng chút một bị ánh sao này chiếu sáng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp