Sau khi quản gia rời đi, căn phòng lại khôi phục an tĩnh như trước.
Không bao lâu, ánh đèn trên hành lang nương theo cánh cửa thư phòng bị đẩy ra đi vào.
Một âm thanh thấp mềm vang lên: “Anh, em vào được không?”
Tạ Lan Thâm không đáp lại, cô gái nhỏ khoác áo choàng màu đỏ liền ngồi xe lăn tự động vào.
Ở dưới ánh đèn, cô gái có mái bằng, tóc xoăn dài màu đen được chăm sóc cẩn thận, bồng bềnh tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn, chưa lớn bằng một bàn tay, trong lòng ngực còn ôm chiếc máy tính bảng, giống như nhân vật từ trong thế giới truyện tranh đi ra.
“Anh, ở dưới lầu em nghe thấy bác quản gia nói… anh vất vả lắm mới quay về nhà cũ một chuyến, ngày mai lại muốn đi ra ngoài sao?”
“Muộn như vậy rồi còn chưa nghỉ ngơi à?”
Tạ Lan Thâm không trực tiếp trả lời cô, lông mày nhăn rất sâu.
Tạ Lan Tịch từ nhỏ đã đi theo Tạ Lan Thâm lớn lên, người nhà cũ sợ hắn duy chỉ có cô là không sợ.
Xe lăn tự động chậm rãi lăn đến trước mặt anh, cô nghiêng đầu cố ý nhìn anh chằm chằm: “Anh! Hẳn là anh nên tìm một người để đồng hành rồi chứ nhỉ, trước đó mấy chị mà các bác trong công ty giới thiệu cho anh cũng khá tốt mà, có danh môn khuê tú, bằng cấp cao, lớn lên xinh đẹp, sao ai anh cũng chướng mắt thế?”
“Anh, anh biết không? Em vì sợ anh sống cô độc suốt quãng đời còn lại… lo lắng đến chết mất!”
Ai sẽ tin được, mỗi lần Tạ Lan Thâm trở lại nhà cũ Tạ gia lại có người dám thúc giục anh kết hôn.
Thế nhưng lại là một con nhóc con này.
Tạ Lan Thâm nghe cô oán giận, tiếng nói rút đi vài phần đạm mạc: “Thân thể của anh không tốt, em quên rồi à?”
Tạ Lan Tịch sửng sốt, biểu cảm kia vậy mà lại không khác lắm so với Khương Nại năm mười mấy tuổi.
Cô nhẹ nhàng ‘hả’ một tiếng, chần chờ hỏi: “Anh không phải là đã khỏi bệnh rồi sao…”
Nói xong, ánh mắt quét lên người Tạ Lan Thâm từ trên xuống dưới. Anh nhìn rất khỏe mạnh, cũng không hói đầu, cái này làm cho thiếu nữ suốt ngày lướt web đu idol như Tạ Lan Tịch động não, lắp bắp nhẹ giọng hỏi: “Sẽ không phải là thận hư chứ?”
Dưới ánh mắt lặng lẽ của Tạ Lan Thâm, Tạ Lan Tịch cảm thấy mình đã đoán ra chân tướng.
Cô cũng không dám thúc giục chuyện kết hôn nữa.
Cô bắt đầu tìm chuyện khác, cùng anh nói chuyện phiếm: “Đúng rồi… Anh biết gì không, nữ thần của em lần trước bị thương, em lo lắng ngủ không ngon được.”
Tạ Lan Tịch nói xong, liền lấy máy tính bảng trong lòng ngực ra.
Đầu ngón tay nho nhỏ bật màn hình lên, ngựa quen đường cũ mà vào trang chủ Weibo.
Tạ Lan Thâm liếc liếc mắt một cái, nhìn nickname trên Weibo: Cô bé quàng khăn đỏ thích ăn Cherry.
“Cô bé quàng khăn đỏ không phải thích ăn canh bí đỏ à?”
“Anh, lời này của anh sao lại giống nữ thần của em thế!” Tạ Lan Tịch nhắc tới nữ thần mà bản thân đã làm fan nhiều năm thì cảm xúc liền phấn khởi, tìm trên Weibo một bức ảnh ngoài vòng kết nối* của nữ thần mà Reuters* cung cấp gần đây, sắp tới sẽ công bố, đưa cho Tạ Lan Thâm xem.
*Ngoài vòng kết nối: Từ thông dụng trên Internet, ám chỉ một thần tượng hoặc người nổi tiếng nào đó trở nên nổi tiếng hơn, không chỉ được một nhóm nhỏ người hâm mộ theo dõi, mà còn bắt đầu bước vào tầm nhìn của công chúng và trở thành một đúng “người của công chúng.”
*Reuters: một trong những hãng thông tấn lớn nhất thế giới. Reuters cung cấp bài viết, hình ảnh, đồ họa và video cho những tờ báo, đài phát thanh, đài truyền hình, Internet và các phương tiện truyền thông khác.
Trên ảnh chụp là một người phụ nữ với dáng người yểu điệu từ trên chiếc siêu xe màu đen đi xuống, mặc một bộ váy màu lam hở lưng, tấm lưng trắng như tuyết tuyệt đẹp trong bóng tối, đẹp không gì sánh được.
Tầm mắt của Tạ Lan dừng lại trên khuôn mặt tươi cười kia vài giây.
Tạ Lan Tịch nhăn cái mũi lại, không vui nói: “Nại Nại nhà em gần đây đúng là số con rệp, quá đáng thương… Đi sân bay bị thương, vai diễn còn bị tư bản cướp đi! Thật là… mấy fan của Dư Nam Sương kia thật quá đáng… Còn muốn chê cười nữ thần của em không có mấy cái đại ngôn cao cấp, lực bất tòng tâm không vượt được cô ta.”
Vẻ mặt của Tạ Lan Thâm bình đạm, đột nhiên nhắc tới: “Lam Cảnh ở Tứ Thành không phải lúc nào cũng thích tìm minh tinh làm đại ngôn…”
Tập đoàn Lam Cảnh là thích tìm minh tinh để làm đại ngôn nhưng lại luôn luôn tìm minh tinh quốc tế, tai to mặt lớn.
Tạ Lan Tịch làm fan sự nghiệp của Khương Nại, ngày thường cũng nhiệt tình chú ý động thái của mấy thương hiệu cao cấp này nọ.
Phản ứng hai giây, đôi mắt đen như mực của cô sáng lên, cảm động sắp rớt nước mắt: “Anh… Anh.”
Nguyên nhân cảm động rất đơn giản, bởi vì cô là fan sự nghiệp, hơn nữa nếu nữ thần Nại Nại có thể lấy được đại ngôn cao cấp hàng đầu của tập đoàn Lam Cảnh thì cũng có nghĩa là sẽ phải tới Tứ Thành!
Ngón tay sạch sẽ thon dài của Tạ Lan Thâm bưng chén trà trắng lên, thưởng thức trà mình pha.
Lúc lơ đãng nhắc nhở cô một câu: “Chuyện đại ngôn, bảo Bùi Tứ thay em đi nói chuyện đi…”
…
Sau khi thử vai cho phim điện ảnh của Đàm Cung xong, Khương Nại tranh thủ xem cách loại thông báo trên đường đi, là tham gia hoạt động thương vụ. Đã gần đến cuối năm, cô còn bận rộn hơn, đến một ngày để nghỉ ngơi cũng không có.
Cũng may là mấy năm nay cô đã quen với kiểu làm việc cường độ cao của minh tinh, ngoài việc thường xuyên không thể ăn uống đúng giờ sẽ gây ra các bệnh lý nghiêm trọng về dạ dày.
Một đêm nọ, Khương Nại rạng sáng mới kết thúc công việc phỏng vấn của tổ chương trình, trở lại khách sạn để ngủ.
Cô mệt quá nên tắm xong liền ngã xuống giường, nằm co quắp chìm vào giấc ngủ. Cho đến khi cô bị đau bụng đến choáng váng đánh thức, đi chân trần lục lọi trong bóng tối tìm thuốc giảm đau.
Cô thậm chí còn không cần nước, giống như đứa trẻ ăn kẹo, viên thuốc được nhét vào miệng rồi nuốt xuống.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô lại trông như một người bình thường.
8 giờ sáng, Tần Thư Nhiễm cầm thẻ phòng đi vào. Cô ấy bước thẳng vào phòng khách, trên tay cô ấy cầm một bộ váy cao cấp để mặc trên thảm đỏ vào tối nay. Mắt thấy Khương Nại tóc dài đen nhánh, mặc một chiếc áo len rộng rãi màu xanh ngồi trên thảm, tay cầm một chiếc kéo, đang mở bưu phẩm chuyển phát nhanh.
Ánh nắng ấm áp mùa đông khúc xạ trên cửa sổ sát đất từ từ trải rộng, một vài tia nắng nhẹ nhàng chiếu lên thân hình của cô, thật giống như được nhuộm đầy tiên khí.
Nhưng nàng tiên này đã xuống trần gian rồi, còn đang mở bưu phẩm chuyển phát nhanh. Đó là một chiếc áo khoác ngoài của nam. Cô quay đầu lại hỏi: “Chị Thư Nhiễm, kiểu dáng này thế nào?”
Tần Thư Nhiễm đặt lễ phục xuống sô pha, sốt sắng nói: “Tiểu tổ tông… Dạo này em nghiện mua quần áo à? Chuyển phát nhanh đến toàn là quần áo của nam.”
Gần đây Khương Nại có thời gian rảnh, có cơ hội là lập tức cầm lấy điện thoại xem các trang web của thương hiệu quần áo nam.
Nhìn trúng cái gì là lập tức mua. Đây là một việc rất lớn. Bình thường cũng không thấy cô tiêu nhiều tiền như vậy cho bản thân.
“Bộ quần áo này em đã mua thành đống rồi… Ngộ nhỡ nhân vật lớn không mặc thì làm sao bây giờ?” Tần Thư Nhiễm liếc mắt nhìn xung quanh, không phải là muốn cản lòng nhiệt tình của cô mà đối với thân phận của Tạ Lan Thâm, cho dù quần áo không yêu cầu phải là thương hiệu cao cấp thì khẳng định cũng phải là loại đặt làm riêng, ít nhất thì đường may cũng phải tinh tế vượt ngoài sức tưởng tượng của người khác.
Cho nên, loại đàn ông có đời sống riêng tư hoàn toàn là một ẩn số, lại còn thu mình ẩn giấu như thế này thực sự sẽ thu phục được sao?
Khương Nại thu gọn lại đống áo khoác trên sàn, lại đi mở một kiện chuyển phát nhanh khác, điềm nhiên nói: “Vấn đề không lớn. Nếu anh ấy không mặc em lại mua thêm hai chiếc nữa, biết đâu một ngày nào đó anh ấy lại mặc.”
“Bà cô ơi, em như thế này sẽ làm hư đàn ông đấy!”
Tần Thư Nhiễm lắc đầu, cho rằng cô đã không cứu được nữa rồi.
Vì vậy cô ấy cũng lười khuyên, còn có một việc quan trọng liên quan đến đại ngôn. Cô ấy bật máy tính bảng lên, đưa qua rồi nói: “Nhân tiện, em có biết một người tên là ‘cô bé quàng khăn đỏ thích ăn Cherry’ không?”
“Có chút ấn tượng.” Khương Nại đưa mắt nhìn qua, ánh mắt rơi xuống giao diện của Weibo.
Bên tai là giọng điệu kinh ngạc của Tần Thư Nhiễm: “Cô bé quàng khăn đỏ này rất lợi hại, kéo đến cho em cơ hội làm đại ngôn của Lam Cảnh. Lúc thương hiệu đó liên hệ với chị, chị còn nghĩ là một tên lừa đảo nào đó!”
Phải biết rằng trong giới này, việc làm đại ngôn cho thương hiệu cao cấp tương đương với việc chứng minh giá trị thương mại của một minh tinh. Khương Nại không có chỗ dựa vững chắc, từ khi ra mắt đã tập chung vào việc quay phim, tài nguyên đại ngôn cao cấp của cô bị ngược đến đáng thương.
Mà nguyên nhân của toàn bộ sự việc này là vì cuộc đại chiến với fan của Dư Nam Sương gây ra…
“Chị đã xem Weibo và tất cả các phát ngôn trong câu lạc bộ fan của cô bé quàng khăn đỏ này rồi, chắc là không có vấn đề gì đâu. Đó là fan sự nghiệp trung thành, ngày thường cũng hay lên mạng đua top cho em, điểm danh siêu thoại gì đó, đã kiên trì làm rất nhiều năm rồi.”
“Bà cô ơi, em có nguyện ý dành lấy đại ngôn của Lam Cảnh lần này không?”
Khương Nại cụp mắt xuống, nhìn thấy fan của Dư Nam Sương đang điên cuồng đem bối cảnh của cô bé quàng khăn đỏ đào ra, cô lại nhìn về phía người quản lý hỏi: “Cô bé quàng khăn đỏ này là fan nam sao?”
Tần Thư Nhiễm cũng không để ý nhiều đến điều này: “Chắc là vậy nhỉ? Cô bé quàng khăn đỏ này chưa bao giờ nói mình là nam hay nữ, tuy nhiên fan của Dư Nam Sương đã dựa vào bức ảnh mà cô bé quàng khăn đỏ đăng lên Weibo trước kia mà tỉ mỉ soi ra chi tiết nhỏ. Nghe nói là một tên nghiện Internet vừa già vừa xấu. Nếu em tò mò thì lúc đến Tứ Thành bàn chuyện làm đại ngôn có thể yêu cầu gặp mặt cô bé quàng khăn đỏ để cảm ơn là biết thôi.”
Đi Tứ Thành?
Đối với Khương Nại, việc này có sức hấp dẫn quá lớn, còn hơn cả so với một cái đại ngôn cao cấp.
—–
Bên này Khương Nại vừa đồng ý, Tần Thư Nhiễm liền nhanh chóng liên hệ với người phụ trách của bên thương hiệu Lam Cảnh hẹn thời gian để đàm phán.
Sang thứ tư tuần sau, một đoàn người đi chuyến bay đến Tứ Thành, đến buổi trưa mới hạ cánh.
Về đến khách sạn nơi mình ở, Khương Nại liền đi tắm trước. Đợi đến lúc cô quấn chiếc khăn tắm bước ra thì Tần Thư Nhiễm đang mở hai chiếc vali lớn của cô, lấy ra một chiếc áo màu be và chiếc váy dài cao cấp ra, cẩn thận treo nó lên để ủi.
Bình thường thì khi đi công tác Khương Nại cũng không mang nhiều vali như vậy, một cái vali còn lại là để áo khoác nam.
Tần Thư Nhiễm trêu ghẹo cô: “Em muốn gặp anh ta đến vậy à?”
Khương Nại đang bước đến ghế sô pha ngồi xuống ăn trái cây thì ngừng lại, cô ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: “Có một chút… nhưng mà có thể kiểm soát được.”
Cho nên cô cũng không vội liên lạc với Tạ Lan Thâm. Cô đã đến Tứ Thành rồi, sẽ luôn có cơ hội.