Thượng Ẩn (Nghiện)

Chương 5: Thăm ban


6 tháng

trướctiếp

Sáng sớm, hàng năm đều ở Hoành Điếm đóng phim khiến đồng hồ sinh học của Khương Nại đúng 7 giờ liền tỉnh.

Rèm khép chặt, không lọt một tia sáng nào. Cô theo bản năng vươn tay sờ soạng tìm điện thoại.

Màn hình sáng lên, không có tin nhắn.

Không có cuộc gọi nào gọi đến.

Có chút mất mát. Khương Nại bỏ điện thoại xuống, dán mặt vào chiếc gối trắng mềm mại. Cho tới bây giờ trong đầu óc trống rỗng của cô mới bắt đầu hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã phát sinh tối hôm qua.

Từ việc tối hôm qua vì vai diễn trong phim mà chạy tới tham gia tiệc rượu lại gặp được Tạ Lan Thâm.

Chuyện đã phát sinh làm nội tâm Khương Nại mơ hồ rõ ràng cảm nhận được điều gì đó, giống như cuối cùng không khống chế được tình cảm của mình, ngay cả khi trước đó cô có thể đoán được đi sân bay sẽ bị thương thì cô cũng không hối hận mình đã chủ động đưa anh ra sân bay.

Thời gian ở chung ngắn ngủi kia đối với cô mà nói, mỗi một phút mỗi một giây đều trân quý.

Khương Nại tiếp tục nằm một lúc, lại nhớ tới vụ hotsearch tối hôm qua.

Những việc này từ trước đến nay đều giao cho Tần Thư Nhiễm toàn quyền xử lý, đội ngũ quan hệ công chúng của cô cũng kiểm soát rất tốt. Bây giờ mở Weibo ra xem lại, hotsearch《 Khương Nại đêm khuya xuất hiện ở sân bay, bị fan bao vây kinh khủng, nghi là đã bị thương 》 đã tụt dần từ top 3 chậm rãi xuống tận top 50.

Tuy nhiên dưới Weibo của cô vẫn có không ít fan chạy tới, sôi nổi đau lòng cho cái chân bị thương của cô.

Nhưng chỉ có một bình luận đứng đầu nói: Chẳng lẽ chỉ có tôi tò mò sao? Lịch trình của Nại Nại không sắp xếp đi sân bay, một nữ minh tinh lưu lượng như cô ấy, ngay cả trợ lý cũng không mang theo, nửa đêm một mình đến sân bay làm cái gì?

Đầu ngón tay Khương Nại đang lướt nhẹ, hơi tạm dừng, tiếp tục lướt xuống.

Rất nhanh đã thấy một cái Weibo của fan có biệt danh cực kỳ quen mắt, là fan sự nghiệp* của cô đang đấu đá hết sức mình.

*Fan sự nghiệp: Cực kì quan tâm đến hướng phát triển, con đường sự nghiệp của idol. Rất chú ý đến công ty/đoàn đội, tài nguyên, số liệu và doanh thu. Các fan sự nghiệp thường thích những idol/nhóm nhạc có sự nghiệp thành công hoặc tìm mọi cách để phổ biến tên tuổi của idol đến mọi người nếu thần tượng của họ chưa nổi tiếng lắm.

Cô bé quàng khăn đỏ thích ăn Cherry: [Ai thiếu đạo đức bịa đặt tai tiếng cho Nại Nại nhà tôi vậy, thiếu đạo đức như vậy là do di truyền sao?]

[Nại Nại từ lúc 18 tuổi xuất đạo đến nay, vẫn luôn khiêm tốn ở đoàn phim đóng phim, cũng không cùng bất kì nam nghệ sĩ nào làm ra tai tiếng… Xin lỗi tôi nói thẳng luôn nhé, với nhan sắc thần tiên đó không có nam nhân nào xứng đôi với chị ấy cả!]

[Xin chú ý! Chúng tôi là fan sự nghiệp, fan sự nghiệp, cảm ơn!]

[Mọi người tuyệt đối không cần để ý anti-fan, mong mọi người chú ý nhiều tới phim mới của chị ấy hơn.]

Khương Nại cũng đang vô cùng nhàm chán nên xem hết từng bình luận đáp trả của ‘Cô bé quàng khăn đỏ thích ăn Cherry’.

Lúc cô ngẩng đầu lên mới phát hiện đã 9 giờ sáng rồi.

Khương Nại xốc chăn lên rời giường, ở nhà có thể ăn mặc thoải mái cho nên cô liền thay một bộ váy ngủ màu trắng từ phòng tắm đi ra, vải lụa mỏng dọc theo đường eo mảnh khảnh tinh tế xuống dưới, chỗ mắt cá chân quấn một lớp băng gạc màu trắng, đường quấn rất cẩn thận.

Cô đi vào phòng bếp tùy tiện uống một ly sữa bò nóng, khi chậm rãi quay trở lại đường cũ, bước chân dừng lại, đi tới phòng để quần áo.

Đèn trên vách tường được bật lên, trong tủ quần áo cửa kính treo đầy váy của cô, mơ hồ lộ ra mùi hương thơm dịu mềm mại của phụ nữ, mà hiện tại ở bên cạnh đột nhiên có nhiều thêm một cái áo khoác nam màu đen, là cô tự treo lên vào tối hôm qua.

Phần lưng mảnh khảnh của Khương Nại tựa vào bức tường ngồi xuống, đầu ngón tay trắng nõn cầm ly thủy tinh, đôi mắt cong thành vầng trăng non, an tĩnh mà nhìn.

—–

Mấy ngày kế tiếp, chân tay của Khương Nại không tiện cho nên đều không ra cửa.

Cô có phương thức độc đáo riêng để giết thời gian nên sẽ không sợ buồn rồi lại hậm hực.

Tới buổi tối thứ ba, trong lúc ngủ mơ cô lại bị tiếng điện thoại đánh thức.

Lúc bắt máy, vẫn còn rất buồn ngủ, chỉ nghe thấy Tần Thư Nhiễm hưng phấn mà nói: “Thật tốt quá Nại Nại, Đàm Cung bên kia thông báo ngày mai em đi thử vai!!! Lần này, ít nhiều Cố Minh Dã cũng giúp em tranh thủ cơ hội một lần, vì thế chị còn đặc biệt gọi điện thoại cảm tạ anh ta… Kết quả em đoán xem thế nào?”

Không cần Khương Nại phối hợp lên tiếng, cô ấy đã gấp không chờ nổi mà nói: “Cố Minh Dã nói, đều là người trong nhà cả, không cần khách khí!”

“Nại Nại, em với vị Thái Tử gia này từ khi nào mà trở thành người nhà vậy?”

“…”

“Đúng rồi, vết thương ở chân ổn chứ? 9 giờ sáng chị tới chung cư đón em nha…”

Khương Nại nghe trong điện thoại lải nhải nửa ngày, trong đầu một chữ cũng chưa nhớ kỹ.

Chờ sau khi cúp máy, cô mới bỗng dưng tỉnh táo lại, mấy ngày nay coo đã hình thành thói quen vào danh bạ xem có số lạ gọi đến hay không.

Có đôi khi, Khương Nại cũng sẽ sinh ra một loại ảo giác…

Đêm đó Tạ Lan Thâm xuất hiện, có phải là giấc mộng đẹp mà cô mơ hay không?

Nhưng từng chuyện trong hiện thực đều đang nói cho cô.

Cũng không phải.

Tác giả có lời muốn nói:

Nại Nại tức thành con cá nóc nhỏ: “Đã chủ động viết số điện thoại cho anh rồi. Anh còn không gọi sao?!”

Tấm rèm dày tối màu hé mở, ánh sáng bên ngoài tràn vào, tuyết vẫn rơi lạnh lẽo.

Sáng hôm sau, Tần Thư Nhiễm đúng giờ dẫn theo trợ lý tới trước cửa.

Khương Nại nửa đêm bị đánh thức, ngủ không ngon, lúc rửa mặt dùng gương soi thì thấy dưới mắt có một quầng thâm màu xanh nhạt làm mặt cô càng thêm trắng. May là không ảnh hưởng đến buổi thử vai hôm nay.

Đàm Cung chọn phim trường Hoành Điếm làm địa điểm thử vai. Sau khi tới nơi, chỉ trang điểm với tạo hình thôi cũng phải mất ba tiếng mới xong.

Đội ngũ sản xuất của ông từ trước tới nay đều thuộc top đầu trong giới, giành được vô số giải thưởng cho nên khi chọn diễn viên cũng dần có những tiêu chuẩn thẩm mỹ riêng, kiểu dung chi tục phấn* là không để vào mắt được.

*Dung chi tục phấn: dùng để chỉ những người con gái có vẻ ngoài bình thường/tầm thường, thường  dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực. 

Mấy cái khác thì không đề cập tới, nhưng về mặt ngoại hình…

Khương Nại ở trong giới giải trí không hề thua kém so với bất kỳ nữ minh tinh nào.

Hơn nữa cô không trì hoãn việc đóng phim, nhập vai cực nhanh. Sau khi thử vai xong, đạo diễn đối với phần diễn xuất của cô tán thưởng không thôi, lâm thời* lại sắp xếp đoạn kịch bản khác để cô diễn tiếp.

*Lâm thời: tạm trong một thời gian, chưa chính thức. (Đề phòng có người không hiểu từ này nên chú thích luôn.)

Đến khi kết thúc thì trời đã tối om.

Trên mặt Khương Nại vẫn còn lớp trang điểm, cả ngày ngoại trừ dùng ly giấy uống mấy ngụm nước thì ngay cả cơm cũng chưa ăn.

Cô tìm một chiếc ghế ở ngoài phim trường rồi ngồi xuống, nhân viên công tác đã bắt đầu kết thúc công việc trở về, khắp nơi đều là âm thanh ầm ĩ, ồn ào và náo động.

“Tiểu Khương, hôm nay vất vả cho cô rồi. Buổi tối đoàn phim có tiệc, đi cùng nhé?”

Lúc này Đàm Cung đi tới mời cô với thái độ rất hòa thuận, đối với kết quả thử vai của cô hiển nhiên là rất vừa lòng.

Nếu không thì bữa tiệc của đoàn phim sao lại mời cô đến chứ.

Nhưng nghĩ đến vai diễn cùng với Tần Thư Nhiễm cách đó không xa đang điên cuồng nháy mắt ám chỉ.

Ngón tay Khương Nại cầm ly giấy, gật đầu cười cười: “Được.”

—–

Địa chỉ hội sở tổ chức bữa tiệc hơi xa. Ông chủ nơi này là một vị ảnh đế, quan hệ trong giới rất rộng, không ít người ở chỗ này đều có phòng bao riêng của mình.

Người phục vụ đẩy cửa ra, hầu như mọi người đều đã đến đông đủ, không khí rất náo nhiệt.

Sau khi Khương Nại đi vào, đập vào mắt là Cố Minh Dã ngồi trên ghế chủ vị. Anh ta là nhà đầu tư phim, xuất hiện ở đây cũng không có gì kỳ quái.

“Tiểu Khương, tới tới, ngồi ở đây.”

Đàm Cung vẫy tay, chỉ xuống chỗ ngồi bên cạnh Cố Minh Dã đã dành riêng trước cho cô.

Dù sao lần này cô có cơ hội thử vai cũng là dựa vào một câu nói của Cố Minh Dã. Nếu là người khác theo lẽ thường hẳn đều sẽ cho rằng hai người có quen biết.

Khương Nại bình tĩnh đi qua đó, chờ sau khi ngồi xuống cô mới gật đầu chào hỏi Cố Minh Dã.

Dù sao anh cũng đã giúp cô tranh thủ cơ hội thử vai, Cô sẽ nhớ rõ ân tình này.

Không đến hai giây, Cố Minh Dã mở miệng trước, khóe miệng lười biếng mang theo ý cười hỏi cô: “Có phải cô muốn cảm ơn tôi hay không?”

Khương Nại giật mình: “?”

Cố Minh Dã lấy điện thoại màu đen từ túi quần ra, xoay xoay nửa vòng giữa những ngón tay thon dài rồi nói: “Vậy thì cô phải giúp tôi hoàn thành một nhiệm vụ mà người nào đó giao cho tôi.”

Khương Nại không thể hiểu được, mình thì có thể giúp Cố Minh Dã hoàn thành nhiệm vụ gì?

Kết quả là cùng chụp một tấm ảnh, ảnh chụp có mặt cô là được.

Cố Minh Dã làm lơ ánh mắt bát quái của mọi người trong phòng bao, cầm di động tanh tách một tiếng. Trên màn hình, Khương Nại ngồi đoan chính quy củ, vì xuất thân từ vũ đạo nên sau lưng rất tự nhiên thành một đường thẳng tắp mảnh khảnh, đại khái là dưỡng bệnh mấy ngày nên khuôn mặt không có một chút khí sắc nào, mái tóc đen nhánh càng làm khuôn mặt trắng bệch thêm chói mắt.

Không đợi Khương Nại hoàn hồn sau khi bị chụp hình, Cố Minh Dã đã chọn người liên hệ gần đây nhất gửi ảnh chụp qua.

— “Tôi tới thăm ban* rồi, chắc không có chuyện gì đâu. Chỉ là người trên đầu quả tim của cậu thoạt nhìn gầy hơn rất nhiều so với lần trước.”

*Thăm ban: giám sát, thăm dò; một đoàn phim nào đó đang quay phim và những người không thuộc đoàn sẽ đến đoàn để thăm hoặc xem buổi diễn, làm việc của họ. 

Sau khi gửi xong, đầu bên kia hiển thị đang soạn tin…

Bởi vì chỗ ngồi cách khá gần, Khương Nại vốn muốn bảo anh ta xóa ảnh chụp đi nhưng ai ngờ vừa quay đầu qua đã thấy giao diện trò chuyện trên màn hình di động, đồng tử trong mắt cô chợt co lại.

Cố Minh Dã thấy dáng vẻ này của cô, cười nhạo: “Ngóng trông làm cái gì, anh ấy không liên lạc với cô à?”

Khương Nại trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Cô có không ít nghi hoặc muốn hỏi, ví dụ như tại sao Tạ Lan Thâm muốn để Cố Minh Dã chụp ảnh cô, còn có chuyện thử vai là do anh nhúng tay vào sao?

Những lời này tới bên miệng rồi lại không biết hỏi như thế nào.

Thẳng đến khi nghe thấy Cố Minh Dã đưa chiếc điện thoại di động giữa ngón tay tới trước mắt cô: “Có muốn tôi làm người tốt đến cùng, cho cô một cơ hội cảm tạ vị quý nhân đã giúp cô hay không?”

Gọi điện thoại cho Tạ Lan Thâm sao?

Đầu ngón tay Khương Nại đặt ở đầu gối hơi run một chút, ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.

Cố Minh Dã ý vị sâu xa nói: “Anh trai đây nói một chút kinh nghiệm cho em nè, thứ mà đàn ông không sợ nhất chính là bị phụ nữ làm phiền.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp