Thượng Ẩn (Nghiện)

Chương 4: Viết một dòng trên cổ tay áo sơ mi trắng như tuyết của anh: Số điện thoại riêng của cô


6 tháng

trướctiếp

Thời điểm đó cô mười sáu tuổi.

Năm ấy vào đông, cha mê chơi chứng khoán làm lỗ sạch vốn, công ty mắc nợ ngàn vạn cuối cùng không còn đường thoát, đành nhảy lầu tự tử.

Ông được người qua đường tốt bụng đưa đến bệnh viện nhưng không cấp cứu kịp.

Lúc cô đi ra từ bệnh viện, tuyết đã đọng đến mắt cá chân gầy guộc, đón làn gió lạnh thấu xương, đi từng bước một in dấu chân lên tuyết. Cô không biết nhà ở nơi nào, cuối cùng an tĩnh cuộn tròn dưới đèn đường, vùi cằm vào trong khăn quàng cổ.

Trời rất tối, khi đó Tạ Lan Thâm xuất hiện, từ trên nền tuyết đón cô đi.

Cô vẫn nhớ rõ, khi đó anh còn mang dáng vẻ của thiếu niên trẻ trung kiệt xuất, mở cửa xe chậm rãi đi xuống, cúi đầu nhìn cô, âm thanh rơi xuống cùng tuyết mịn, hỏi: “Em tên gì?”

“Tôi tên Khương Nại.”

Cô mặc niệm trong lòng, ngẩng đầu lên đối mắt với anh.

Con ngươi đen trầm kia như ẩn giấu xoáy nước vô tận, tựa hồ muốn cuốn cô vào.

Ngay lúc đó cô hoàn toàn bị đôi mắt sâu đậm của người này mê hoặc tâm trí.

Mới có thể lớn mật không hỏi tên tuổi, nghĩa vô phản cố* đi theo anh.

*Nghĩa vô phản cố: vì nghĩa không do dự, không quay đầu nhìn lại.

Hồi ức dừng lại.

Hàng mi dài của Khương Nại khẽ động đậy, nhịn không được nhìn về phía Tạ Lan Thâm, có một nghi vấn đã lượn vòng trong lòng cô rất nhiều năm rồi.

Năm đó… rốt cuộc tại sao anh lại đưa cô về nhà cùng?

“Đang nghĩ gì vậy?”

Có lẽ là do cô quá trắng trợn lại táo bạo nhìn chằm chằm hồi lâu khiến cho Tạ Lan Thâm ghé mắt nhìn lại.

Xe chạy trên đường, anh lại nói rất nhỏ nên lúc mở miệng, cổ họng phát ra tiếng nói mang theo một chút trầm ách truyền vào tai cô rất rõ ràng.

Môi Khương Nại hé mở, giọng nhẹ nhàng đáp: “Nhớ tới chuyện trước kia.”

Tạ Lan Thâm không lập tức hỏi là chuyện gì, gương mặt nhạt nhẽo không xác định được cảm xúc.

Qua nhiều năm tháng lắng đọng, anh nhìn có vẻ càng thêm cao thâm khó đoán hơn so với hồi còn trẻ.

Khương Nại dần dần cúi đầu, ánh đèn vàng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ của cô, lông mi tinh mịn còn run rẩy vài cái, cô ở giới giải trí luôn có tiếng là tính cách bình tĩnh, gặp được anh bỗng dưng cảm thấy khẩn trương.

Một lát sau, cô lấy hết can đảm nhìn anh, lên tiếng nói chuyện: “Năm đó nếu anh không thu nhận em, cho em đi học ở học viện vũ đạo, e rằng em cũng không có khả năng trở thành đại minh tinh nhà nhà đều biết như bây giờ. Hình như em chưa bao giờ nói với anh một tiếng… Cảm ơn.”

Bên trong xe, mấy thư ký mặc tây trang ở hàng ghế phía trước đều đang dựng lỗ tai lên nghe.

Duy chỉ có Tạ Lan Thâm không tiếp lời, cũng không biết có phải là… nghe không ra chữ nào trong lời của cô hay không.

Ngón tay xương khớp rõ ràng kia cầm chiếc bút máy đen mạ vàng*, ngòi bút sắc bén bỗng chốc dừng trên tờ văn kiện trắng, ánh mắt tối sầm lại, sau hai giây liền có một vết rách sâu trên giấy. Anh thản nhiên như không có việc gì mà khép lại.

*Cây bút khá đẹp nhưng lại có giá 21 triệu :)))

Khương Nại không đoán được anh đang nghĩ gì, tay quy củ đặt trên đầu gối, đốt ngón tay trắng nõn run lên.

Từ cảm ơn kia, khẽ trượt khỏi môi.

Lại cảm thấy chỉ hai chữ này thì nhẹ quá, không thể hiện được hết thành ý.

Cô dời mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy, đã tới sân bay rồi.

An tĩnh một giây, đôi môi mỏng của Tạ Lan Thâm nhẹ mở, từng chữ nói ra đều cực kỳ đơn giản: “Em đối với cuộc sống hiện tại có hài lòng không?”

Khương Nại quay đầu lại, nội tâm ra vẻ thoải mái mà nói: “Rất hài lòng. Năm nay đã trả hết nợ của cha rồi, lại vừa quay xong một bộ phim, còn được làm đại ngôn* mới của một thương hiệu lớn… Cái gì cũng rất tốt.”

*Đại ngôn: hợp đồng quảng cáo, làm người đại diện cho một thương hiệu.

Tầm mắt Tạ Lan Thâm dừng trên mặt cô, nhỏ nhẹ lặp lại câu nói cuối cùng kia: “Rất tốt.”

—–

Sau khi đến sân bay, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi.

Ở đại sảnh sân bay, Tạ Lan Thâm để đội thư ký đi trước. Đám đông kích động xung quanh không ảnh hưởng đến anh khí định thần nhàn* đứng yên tại chỗ nhìn Khương Nại hai, ba giây.

*Khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.

Cô còn chưa mở miệng, Tạ Lan Thâm đã hơi thấp giọng dặn dò: “Tài xế sẽ ở lại đưa em về.”

Nói xong câu này, tầm mắt anh vẫn như cũ dừng lại ở trên gương mặt của cô, lướt qua mặt mày trắng nõn cùng với đôi môi hồng nhấp mở.

Khương Nại chỉ biết gật đầu, giọng nói như mắc kẹt trong cổ họng.

Cho đến khi Tạ Lan Thâm cúi đầu nhìn đồng hồ, còn ba phút nữa là phải lên máy bay, đã rất trễ rồi.

Sau khi tạm biệt, môi mỏng của anh nói gì đó nhưng giờ phút này Khương Nại đầu óc trống rỗng không nhớ nổi.

Nhìn thân ảnh thon dài của Tạ Lan Thâm đi về phía cửa kiểm soát an ninh, rất nhanh sẽ biến mất trong tầm mắt cô.

Cứ như vừa tỉnh lại từ trong mơ, ngay lúc này, Khương Nại đưa ra một quyết định mà chính mình cũng chưa từng nghĩ tới.

Cô ngăn một nữ sinh tóc ngắn ngang vai đi ngang qua, hoang mang rối loạn vội vàng mượn một cây bút bi, đi giày cao gót, đuổi theo Tạ Lan Thâm thật nhanh.

“Tạ Lan Thâm!”

Ngón tay Khương Nại dùng sức bắt lấy cổ tay áo của anh không buông, cũng không để ý anh sẽ phản ứng như thế nào, vội vàng nói: “Cho em một phút, để em nói hết lời đã…”

Tạ Lan Thâm dừng chân, giữ cô lại, thấp giọng nói: “Đừng nóng vội. Anh còn ở đây, em từ từ nói.”

Khương Nại cố gắng để cảm xúc bình tĩnh một chút, đôi môi đỏ mọng nói năng có chút lộn xộn: “Tạ Lan Thâm… Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, mấy năm nay em vẫn luôn không quên ân tình của anh… Nếu lần sau anh còn tới Thân Thành, mong anh nói cho em biết, được không?”

“Số di động của em là…” Khương Nại đời này chưa bao giờ thỉnh cầu người khác giới như vậy, hỏi mượn người ta bút lại quên mượn giấy.

Tóm lại là cô rất gấp, gấp đến nỗi đầu ngón tay run luôn.

Tạ Lan Thâm bảo cô đừng nóng vội, đưa cổ tay áo sơ mi trắng lên: “Viết lên đây.”

Khương Nại sửng sốt, đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn anh.

Trong lòng lo lắng thời gian của anh không còn nhiều, sắp bị lỡ chuyến bay, cô cắn môi, cuối cùng cúi đầu, đầu ngón tay cuốn cổ tay áo của anh lên nửa tấc, cầm bút viết xuống một dãy số điện thoại riêng của cô ở mặt trên tay áo.

Viết xong, Khương Nại chỉ cửa kiểm soát phía sau anh cách đó không xa, cuối cùng buông anh ra: “Anh mau lên máy bay đi.”

Tạ Lan Thâm không rời đi ngay, cố gắng lờ đi độ ấm nhẹ nhàng vừa rồi ở chỗ xương cổ tay.

Một lát sau, anh cởi áo khoác đen khoác lên người cô, mùi trầm hương gỗ mun rất nhạt lại mang theo hơi ấm của anh.

Khương Nại đang định trả lại cho anh thì bị ngón tay khớp xương rõ ràng của anh đè đầu vai của cô: “Bên ngoài lạnh.”

Ba phút sau.

Chuyến bay của Tạ Lan Thâm đúng giờ cất cánh, Khương Nại còn chưa đi, ngồi ở trên băng ghế trong góc.

Bởi vì trên người mặc áo khoác nam của Tạ Lan Thâm, thân hình lại mảnh khảnh, giống như là trộm mặc quần áo của người lớn, sẽ không khỏi khiến người qua đường chú ý, cả đầu ngón tay trắng như tuyết cũng bị che lại.

Khương Nại chậm rãi hô hấp, sau khi bình tĩnh lại cảm xúc xúc động đêm nay, vốn dĩ muốn gọi cho người đại diện.

Ai ngờ vừa quay đầu, tầm mắt liền chú ý tới đằng sau cái cột cách không xa.

Nữ sinh cho cô mượn bút bi kia dẫn theo em gái, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô.

Không kịp lên tiếng ngăn cản, Khương Nại đã thấy cô bé không thể tin được mà hô lên: “Aaaa… Là Khương Nại, không sai, chính là chị!”

—–

Lúc rạng sáng 1 giờ 25 phút.

Tần Thư Nhiễm nhận được điện thoại liền chạy nhanh tới phòng cấp cứu ở bệnh viện.

Trực ban là một bác sĩ nữ, sau khi xử lý xong vết thương ở chân phải của Khương Nại liền thu dọn dụng cụ y tế rồi đi ra ngoài trước.

“Nại Nại à, đêm nay em muốn hù chết chị à!”

Tần Thư Nhiễm đóng chặt cửa lại, ánh đèn chói lóa trên đỉnh đầu chiếu xuống, xoay người thấy Khương Nại cúi đầu ngồi ở trên giường, mái tóc đen nhánh rũ xuống che đi biểu cảm trên mặt, có lẽ là bị cảnh các fan chen chúc ở sân bay dọa rồi, hiện tại còn chưa hoàn hồn.

“Không sao chứ?”

Khương Nại chậm rãi ngẩng đầu, cảm giác đau nhẹ ở chân đã giảm, sắc mặt không còn tái nhợt, ngượng ngùng cười cười với chị: “Chị Thư Nhiễm, lại gây phiền phức cho chị rồi.”

Thấy cô còn cười được, Tần Thư Nhiễm cũng thở phào nhẹ nhõm, kéo ghế dựa ngồi xuống: “Tiểu tổ tông ơi, em còn nhớ rõ mình là nữ minh tinh không đấy? Chạy tới sân bay làm cái gì… Còn bị mấy fan nhận ra nữa chứ.”

Khương Nại chớp mắt hai cái, không hé răng.

Tần Thư Nhiễm vừa nhìn là biết có chuyện, nhìn chằm chằm Khương Nại, hỏi: “Sao?”

Những năm gần đây của Khương Nại, người mà cô có thể giãi bày tất cả những gì trong lòng cũng chỉ có người đại diện nhà mình.

Cô lựa chọn thẳng thắn. Nhắc tới anh, đôi mắt đen nhánh rất sáng, vô cùng xinh đẹp: “Đến đó để lưu lại phương thức liên lạc cho Tạ Lan Thâm.”

“Bé ngoan của chị… Trước đây thấy em đối với nam nhân nào cũng vô dục vô cầu, không nghĩ tới lúc bắt đầu theo đuổi nam nhân lại hoang dã như vậy?”

“Anh ấy không giống người khác.”

Khương Nại lắc đầu, giọng điệu rất nghiêm túc.

Tần Thư Nhiễm cũng lười đấu khẩu với cô. Dù sao cuộc đời ngắn ngủi, gặp được một người đàn ông điều kiện tốt lại còn thuận mắt thì đi thử nghiệm một chút cũng được. Cô không hỏi việc này nữa mà nhắc tới một chuyện khác.

Đại khái là bất mãn tích tụ quá nhiều lại quá lâu, ngữ khí rất có ý vui sướng khi người gặp họa: “Đêm nay Dư Nam Sương đi thử vai bị chê cười náo loạn, nghe nói là bị Đàm Cung soi mói các kiểu, diễn mười lần liên tiếp cũng chưa đạt tiêu chuẩn.”

Khương Nại bày ra biểu cảm không nằm ngoài dự đoán, đạo diễn Đàm có yêu cầu rất cao đối với diễn viên, mọi người trong giới đều biết.

Tần Thư Nhiễm nói: “Dư Nam Sương, cô gái này thật là… Ông trời không thưởng cho cơm ăn thì còn cách nào nữa đâu. Chị thấy không đùa được… Trước tiên em ở nhà dưỡng thương cái chân đi, ngày mai chị đi thăm dò tin tức từ miệng Đàm Cung.”

“Vâng.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp