Ba năm sau khi vợ qua đời, Nhan Phùng Khanh muốn cưới bạn gái lúc ấy đã qua bốn mươi tuổi vào cửa. Nào ngờ mẹ ruột của Hề Vạn Thanh từ chối, bà nói đã quen với cuộc sống nhàn nhã một mình, không muốn bước vào cửa hào môn, mà đứa con do bà sinh ra dĩ nhiên cũng theo mẹ.
Nghe nói Nhan Phùng Khanh đã động chân tình, khóc ướt gối cả một đêm nhưng không muốn làm người trong lòng khó xử, ông đành phải mặc Hề Vạn Thanh lưu lạc bên ngoài.
Nhan Quán Ngọc làm anh cả, tuổi tác so với Hề Vạn Thanh có khi phải hơn ngoài hai mươi tuổi. Nhan gia có tiếng là dòng dõi thư hương, ông ta vẫn luôn thiên vị yêu thương người em trai này, chỉ là từ nhỏ Hề Vạn Thanh đã được nuôi dưỡng bên ngoài, không mấy thân thiết với người trong nhà.
Tâm trạng của Trì Châu rất phức tạp, lén lút nói với Hề Vạn Thanh: “Đây là gia đình bình thường mà anh nói hả?”
Hề Vạn Thanh nắm chặt ngón tay mềm mại của cô, cười nhạt biện minh cho mình: “Anh họ Hề, chỉ thừa hưởng chút dòng máu với Nhan gia mà thôi”.
Hay cho một câu ‘chỉ thừa hưởng chút dòng máu’, Nhan gia coi anh là con ruột, em ruột, còn anh thì coi người ta như cha dượng, anh họ hay sao?
Trì Châu mắng anh là đàn ông thối tha, tâm trạng hôm nay quả thực là vừa mừng vừa sợ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play