Tạ Vụ Hành vẫn bình thường như không, hắn kéo tay Vụ Nguyệt đồng thời cúi đầu, ngậm lấy quả vải nàng đang cầm trên tay vào miệng.

Hai mắt Vụ Nguyệt trợn tròn, nếu như hắn không nói câu vừa rồi nàng vẫn thấy bình thường, dù sao bây giờ nàng đang giả làm thái giám, hầu hạ hắn ăn uống là bình thường, nhưng câu "tâm can" kia...

Hắn như thế khác nào thừa nhận trước mặt mọi người mình làm nam sủng, nàng lặng lẽ liếc mắt nhìn mấy vị quan viên ngồi dưới, chỉ sợ lúc này, trong lòng bọn họ đã có đủ chuyện để nói.

Mí mắt Vụ Nguyệt giật giật, mặt mũi đều không còn, nàng hận không có cái lỗ nào để lập tức chui xuống.

Tạ Vụ Hành thong thả ăn, làm như không có việc gì gật đầu với nàng, hắn khẽ hất cằm: "Thêm quả nữa."

Vụ Nguyệt trừng hắn, ánh mắt hắn ngậm ý cười, vừa thấy là biết không có ý tốt, nàng giậm chân ở dưới gầm bàn lén đá hắn một cái.

Đầu gối bất chợt bị đè lại, "Còn muốn ầm ĩ? Không phải ta đuổi hết người đi rồi sao?"

Hắn hắn hắn! Vụ Nguyệt nghẹn họng, hắn thật sự không cần mặt mũi nữa sao?

Nhưng thấy hắn có tâm trạng như vậy thì sự tình e là đã được giải quyết, Vụ Nguyệt giận dữ mím chặt môi, nếu hắn đường đường là một Tể tướng mà không cần mặt mũi thì một tiểu thái giám như nào cũng cần gì chứ, dù sao hồi cung rồi cũng không ai biết nàng là ai.

Vụ Nguyệt dứt khoát mặc kệ, nàng thẳng eo thể hiện bộ dạng cậy sủng sinh kiêu cáu kỉnh, tiểu công chúa kéo mâm trái cây đến trước mặt mình, tự mình bóc vải cho vào miệng, "Ta sợ bản thân hầu hạ không tốt, Chưởng ấn chi bằng cứ gọi hai người kia lại đây đi."

"A... xem ra là sủng ngươi đến mức vô pháp vô thiên rồi."

Thanh âm Tạ Vụ Hành lạnh nhạt, ánh mắt lại dừng ở trên bờ môi ẩm ướt của nàng, hắn nghĩ vải nàng ăn nhất định sẽ ngon hơn rất nhiều vải hắn vừa nếm thử.

Mã đại nhân chỉ nghe thấy tiếng Tạ Vụ Hành cười lạnh còn tưởng tiểu thái giám thật sự đã chọc giận Tể tướng, nhưng ngoài ý muốn, Tể tướng nói xong liền không có thêm câu nào nữa.

Hắn nghi hoặc nhìn lén, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Vụ Hành đang nhìn lại: "Muốn xem chúng ta diễn kịch à?"

Mã đại nhân trừ phi không cần mạng nữa, không thì sao dám xem, hắn vội cúi đầu xuống, hận không thể móc hai con mắt mình ra làm như chưa từng thấy gì cả.

"Không ăn sao?"

Tạ Vụ Hành thản nhiên nói một câu, mọi người lập tức động đũa, ai nấy đều chăm chú vào mấy đĩa thức ăn trước mặt, liếc mắt một cái cũng không dám nhìn thêm.

Cảm giác bị cường quyền áp bách này khiến không khí bữa tiệc mười phần đè nén.

Vụ Nguyệt vốn mang tâm trạng muốn ầm ĩ với hắn cũng mất hứng, nàng đương nhiên không phải vì sợ hãi mà là lo lắng, một đường đến đây chứng kiến nhiều chuyện, trong lòng cũng chồng chất bất an, đến giờ phút này lại càng phóng đại.

Tạ Vụ Hành làm như không nhìn thấy tâm tư Vụ Nguyệt, tiếp tục đề tài lúc trước: "Thật sự không bóc cho ta nữa?"

Vụ Nguyệt khẽ lắc đầu, Tạ Vụ Hành dùng thời gian ngắn leo lên vị trí này, đương nhiên không phải là lấy đức thu phụ lòng người, thần tử phục hắn cũng không thật sự là thần phục, mà là khuất phục thủ đoạn cùng quyền thế của hắn.

Nhưng cứ thế mãi, thanh danh của hắn thật sự sẽ bị huỷ hoại không còn một mảnh.

Mã đại nhân còn đang kinh sợ, lần này hắn đã hiểu, Tể tướng thật sự sủng ái tiểu thái giám này, vì thế liền nịnh bợ nói; "Nếu tiểu công công thích ăn, hạ quan lập tức sai người dâng thêm."

Tạ Vụ Hành gật đầu: "Đưa vào xe ngựa."

Hắn nói xong liền phủi áo đứng lên, Mã đại nhân vội vàng đi theo, "Tể tướng muốn rời đi sao?"

Vụ Nguyệt cũng không ngờ Tạ Vụ Hành lại muốn đi đường suốt đêm như vậy.

Trọng Cửu bên cạnh đáp lời, "Huyện Sùng có giặc cỏ làm loạn, Chưởng ấn muốn đến xử lý."

"Dạ dạ, quả là không thể chậm trễ." Mã đại nhân đáp lời, "Hạ quan cố ý cho người chuẩn bị một ít đặc sản địa phương, tấm lòng thôi, Tể tướng nhận cho."

Hắn nói xong liền phất tay cho người đi lấy "tấm lòng".

Trọng Cửu thì dẫn Vụ Nguyệt lên xe ngựa trước.

Lúc Tạ Vụ Hành lên xe ngựa thì thấy Vụ Nguyệt đang nhìn vải trên bàn mà ngẩn người, hắn cười ngồi vào bên cạnh nàng, giang tay kéo tiểu công chúa vào lòng, đầu tựa vào vai nàng, "Công chúa còn giận ta à?"

Vụ Nguyệt giật mình, nghiêng đầu nhìn Tạ Vụ Hành, "Hôm nay trong bữa tiệc có chuyện gì à, có người giám thị chúng ta?"

Tạ Vụ Hành không trả lời nàng, "Sao Công chúa lại hỏi vậy?"

Vụ Nguyệt nói "Chàng khác với bình thường."

Tạ Vụ Hành hứng thú, "Khác như thế nào?"

Hắn chọn ám vệ cho dù là ngoại hình hay giọng nói cũng đều tương đồng, thậm chí cả thần thái cũng huấn luyện ra được vài phần giống, ngay cả Trọng Cửu có đôi lúc cũng không phân biệt được.

"Dù sao cũng khác." Vụ Nguyệt mơ hồ nghĩ, trong mắt có ánh sáng bập bùng, "Ta cũng không nói rõ được."

"Nhất định là bởi vì ta không để ý đến nàng, cũng không ăn vải trên tay nàng, không lúc nào cũng nghĩ đến Công chúa, trong lòng chỉ có Công chúa... như vậy mới giống ta thường ngày." Tạ Vụ Hành giống như bừng tỉnh đại ngộ, hắn nghĩ lại những chuyện ám vệ không dám nàng, cũng chỉ có hắn mới có thể lưu lại dấu vết trên người nàng, "Ta nói đúng không, tiểu tâm can."

Âm thanh của hắn kéo dài thì thầm vào tai Vụ Nguyệt khiến một bên mặt của nàng nóng lên, "Chàng biết rồi còn hỏi."

Tạ Vụ Hành cười, "Cho nên Công chúa tức giận à?"

"Nói bậy." Vụ Nguyệt đỏ mặt, "Ta chỉ giận vì chàng không nói trước cho ta biết."

"Còn có, sao chàng ra ngoài một chuyến đến lúc quay lại thì không sợ người khác giám thị nữa thế?"

Tạ Vụ Hành trầm ngâm không đáp, hắn tiện tay cầm một quả vải lên, cẩn thận bóc vỏ, xong xuôi mới nói: "Thay vì đề phòng, không bằng cứ để người ta hiểu lầm."

Như vậy sẽ không liên luỵ đến Công chúa, dù có dơ bẩn cũng chỉ có một mình hắn.

"Tạ Vụ Hành." Vụ Nguyệt nghiêm túc, đâu chỉ là hiểu lầm, chờ qua tối nay, Tạ Vụ Hành sẽ có thêm cái danh đoạn tụ chi phích (đồng tính).

Lúc ấy nàng không nghĩ đến, không nên cùng hắn ầm ĩ.

"Không phải chuyện gì lớn." Tạ Vụ Hành cười đưa vải lên môi Vụ Nguyệt.

Vụ Nguyệt nào có tâm tư ăn, nàng há miệng định nói Tạ Vụ Hành đã nhanh chóng đẩy vải vào.

"Ưm~~" Vụ Nguyệt tránh không thoát, đành phải ngậm lấy quả vải, hàm hồ nói: "Hiện giờ có rất nhiều người bất mãn với chàng, dù sao chàng cũng là qua mặt bao người để cầm quyền, trước mắt cần thu phục lòng người."

Vụ Nguyệt rốt cuộc nuốt xong quả vải, thấy Tạ Vụ Hành đưa tay, nàng nhổ hạt ra nói tiếp: "Nhưng chàng sao có thể không kiêng nể gì cả, cứ như thế mãi vậy."

Tạ Vụ Hành ngước mắt, lại nhét thêm cho nàng một quả vải nữa, hắn nhìn cái lưỡi mềm mại của nàng đảo tới đảo lui, ánh mắt dần tối lại.

"Tạ Vụ Hành!" Vụ Nguyệt nói một câu mãi không xong, nhíu mày oán trách: "Ta không cần ăn!"

Tạ Vụ Hành nhìn thịt quả trắng muốt đảo qua đảo lại trên cái lưỡi đỏ hồng của nàng, "Vậy để ta ăn..."

Âm cuối biến mất giữa môi răng hai người, Tạ Vụ Hành cạy mở miệng nàng, lưỡi hắn vói vào trong lấy đi thịt quả, thịt quả bị nàng cắn nát hoà cùng nước bọt trong miệng chẳng mấy đã đổi chỗ sang phía hắn.

Mắt hắn hơi nheo lại, ánh sáng trong mắt di chuyển, đầu lưỡi khẽ liếm đôi môi đỏ mọng mím chặt như nhấm nháp, sau đó lại một lần nữa thò vào miệng nàng, quả nhiên, ngọt hơn cả hoa quả.

Thịt quả trong miệng nàng bị hắn ăn sạch sẽ, thế mà Tạ Vụ Hành vẫn làm như không đủ, hắn dùng cái lưỡi thô ráp khuấy đảo khoang miệng yếu ớt của nàng, không buông tha dù chỉ là một kẽ hở.

Vụ Nguyệt không trốn được, hô hấp cũng ngày càng mỏng manh, nàng còn chưa nói xong.

Nàng cố gắng rụt lưỡi lại, vất vả lắm mới thả lỏng được một chút, nhưng sau đó một quả vải mát lạnh được dán lên cánh môi, ý đồ như dụ dỗ nàng há miệng.

Vụ Nguyệt ra sức đẩy ra, môi mím chặt, ngay cả nói cũng không dám há to miệng: "Tạ Vụ Hành, chàng... chàng nghe ta nói xong đã."

Tạ Vụ Hành biết tiểu công chúa lo lắng cái gì, kì thật trước khi đi gặp mấy người Triệu minh, hắn còn đang nghĩ không biết có nên buông tay không, nhưng nếu đi nhầm một bước, e là sẽ vạn kiếp bất phục.

Tạ Vụ Hành giấu đi vẻ u ám trong mắt, khẽ lẩm bẩm: "Không sao, Công chúa không cần lo lắng, ai cũng không thể làm gì được ta, ta cam đoan với nàng."

Tạ Vụ Hành ngậm vải dán lên môi Vụ Nguyệt, không cho tiểu công chúa có cơ hội hỏi thêm, cũng nhấn chìm bản thân trong mê luyến.

thấy Vụ Nguyệt còn không chịu há miệng, hắn trực tiếp nâng tay bóp hai má nàng, khớp hàm khẽ thả lỏng, ánh mắt tối đen lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Tạ Vụ Hành đẩy được quả vải vào trong miệng Vụ Nguyệt thì lưỡi hắn cũng chen vào theo, nghiền nát thịt quả rồi thì lại ích kỉ giành về không để lại cho nàng chút nào, thậm chí còn mút hết toàn bộ nước ngọt.

Vụ Nguyệt cảm giác mình sắp bị hắn hút hết dưỡng khí, yết hầu nàng khô khốc, đêm hè vốn nóng nực, trong xe ngựa lại càng khó chịu, dần dần trên người nàng đã chảy đầy mồ hôi, suy nghĩ cũng dần mông lung, nàng không còn tâm trí đâu lo chuyện khác.

Thậm chí Tạ Vụ Hành tách ra rồi nàng cũng không biết. Hắn cúi đầu nhìn đôi mắt mờ sương mê ly của tiểu công chúa, miệng nhỏ vô lực mấp máy hít từng hơi.

Hắn đem ngón tay cầm quả vải chạm khẽ lên môi nàng, tiểu công chúa lại giống như cực kì khát run rẩy liếm lấy đầu ngón tay hắn.

Hắn vui đùa cố tình rụt tay lại, Vụ Nguyệt lập tức nắm lấy ống tay áo, nàng ngẩng cổ đuổi theo ngón tay hắn, cái gáy nhỏ nhắn trắng muốt vẽ lên một đường cong xinh đẹp, đầu lưỡi hồng hào lộ ra giữa hai cánh môi.

"A~~~" Tiếng cười khẽ của hắn như gọi lý trí nàng quay về, Vụ Nguyệt tràn đầy cảm giác xấu hổ, nàng mím chặt môi, ý định đập rơi quả vải trong tay Tạ Vụ Hành.

Hắn nhanh tay lẹ mắt, ngay trước mặt nàng, thả quả vải vào trong miệng.

Tạ Vụ Hành ăn rất thong thả, thanh âm hắn đoan chính nhưng lời nói ra lại vô cùng không biết xấu hổ: "Quả nhiên, dính chút nước của Công chúa thì vải ngọt hơn rất nhiều."

"Chàng... bậy bạ!" Vụ Nguyệt cắn chặt môi, chẳng mấy đã hiện dấu răng mờ mờ, hai má nàng đỏ bừng, nghẹn nửa ngày mới nói được một câu, "Sao có thể dính chút nước trên miệng ta mà thành ngọt được, cũng đâu phải là có mật.:

"Có lẽ là thật sự có mật đấy." Tạ Vụ Hành làm như thật mà gật đầu, "Nếu không thì sao ta ăn lại thấy càng ngày càng ngọt, vào đến tim cũng vẫn ngọt."

"Hừm." Tạ Vụ Hành chậc lưỡi, âm thanh khó lường nhấn nhá từng chữ, "Không thì để ta nếm kĩ lại xem."

Vụ Nguyệt nghe vậy thì lông mi nàng run lên, thấy hắn lại chậm rãi bóc vải, trong lòng nàng bất giác dâng lên một suy nghĩ doạ người, vội vàng khép chân lại, nàng cũng không dám nói gì nữa, chỉ cần hắn bóc được một quả liền vội vàng ăn hết.

Lúc đầu hắn bóc còn chậm, Vụ Nguyệt còn kịp ăn, nhưng một lát sau hắn như nắm được bí quyết, hai ngón tay khẽ động một chút thịt quả đã hoàn chỉnh tách khỏi vỏ.

Vụ Nguyệt ăn không nổi liền muốn khóc, vừa tủi thân vừa hung dữ cảnh cáo hắn, "Tạ Vụ Hành!"

"Ăn không nổi nữa?" Lúc này hắn mới ngước mắt lên, hứng thú nhìn Vụ Nguyệt, hia má nàng phồng lên, đầu lưỡi dù muốn di chuyển cũng tốn sức.

"Vậy còn lại để ta ăn cho." Tạ Vụ Hành cố làm như bình thường, nhưng vừa dứt lời thì Vụ Nguyệt liền bị hắn ôm ngồi lên đùi.

Vụ Nguyệt hoảng sợ hai mắt nàng trợn tròn, cong eo lên muốn trốn.

Tạ Vụ Hành chỉ cần dùng chút sức vòng tay lại, tiểu công chúa liền không thể động đậy, nhưng nếu nàng khóc nhanh quá, hắn sợ mình sẽ mềm lòng.

Nghĩ như vậy, hắn cúi đầu hôn khẽ lên vành tai nàng.

Vụ Nguyệt hơi giật mình, hắn không cuồng nhiệt như mọi khi mà chỉ nhẹ nhàng thổi khí bên tai nàng, giống như cành liễu quét qua, như gần như xa thổi qua làn da nàng, dần dần cảm giác ngứa ngáy lan tràn ra toàn thân, hắn khó có được dịu dàng một lần.

Vụ Nguyệt vốn còn đang căng thẳng đột nhiên được xoa dịu, trống ngực nàng đập thình thịch, hô hấp cũng dần thay đổi.

Tạ Vụ Hành giống như đang giăng một tấm lưới lặng lẽ cuốn lấy nàng, hắn từng bước từng bước buộc chặt lấy tứ chi Vụ Nguyệt, chờ đến lúc nàng phản ứng lại thì đã chìm đắm trong tấm lụa mềm của hắn mà không có cách nào giãy dụa.

Cảm nhận thấy tiểu công chúa đã buông lỏng đề phòng, Tạ Vụ Hành đưa tay đến trước mặt nàng, để nàng nhổ mấy quả vải nuốt không trôi ra tay mình, sau đó không nhanh không chậm dỗ dành: "Thử một chút thôi."

Vụ Nguyệt nâng hàng lông mi ẩm ướt lên nhìn hắn, nàng tuy sợ hãi nhưng trái tim lại mềm nhũn vô thức tin tưởng hắn.

Nhìn dáng vẻ nàng như vậy ai cũng đều sẽ luyến tiếc, Tạ Vụ Hành cũng như vậy, vì thế hắn nói chắc như đinh đóng cột, "Ta bảo đảm..."

Hẹn chap sau foodplay nhé =)))) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play