Ánh trăng tĩnh lặng như nước, loang lổ hắt bóng vào phòng, mơ hồ chiếu tới thân ảnh nhỏ bé ngồi trên giường.

Vụ Nguyệt ôm đầu gối, vùi nửa khuôn mặt vào cánh tay, ánh mắt nàng trống rỗng, tờ giấy trong tay bị vò đến mức nhăn nhúm.

Nàng không phải con của mẫu phi, nàng thế mà lại không phải là con của mẫu phi, Vụ Nguyệt chớp mắt, sự bất lực trong lòng không nhịn được tràn ra, phảng phất giống như con thú nhỏ đi lạc trong bóng đêm.

Hoá ra, nàng là con của Tạ gia, không những thế, còn là huynh muội với Tạ Vụ Hành, huynh muội ruột thịt.

Hoá ra, tiểu muội mà Tạ Vụ Hành tìm lúc trước, lại chính là nàng.

Vụ Nguyệt hốt hoảng run rẩy, trong mắt tràn ngập không thể tin.

Hai tay nàng nắm chặt, tờ giấu bị vò nát trong tay, góc giấy cứng rắn cứa qua lòng bàn tay nàng, cảm giác đau đớn bén nhọn nhắc nhở nàng, đây không phải là mơ.

Vụ Nguyệt chỉ cảm thấy trái tim mình, máu trong người mình lạnh lẽo vô cùng, nàng liên tục lắc đầu, rồi lại vội vàng mở tờ giấy trong tay ra.

Chữ trên giấy bị vò đã không còn nhìn rõ ràng, nhưng nàng vẫn nhớ rất rõ, giấy viết là, thiên mệnh tương hợp, lương duyên không tránh khỏi.

Vụ Nguyệt mê man, người mà thiên mệnh tương hợp với nàng, lại chính là ca ca ruột thịt.

Vụ Nguyệt rơi nước mắt, quả nhiên không thể làm ra chuyện lừa dối Bồ Tát, nhất định sẽ bị trừng phạt, hiện giờ nàng phải làm gì bây giờ.

Vụ Nguyệt qua loa lau nước mắt, bất chợt nàng nghe thấy có tiếng đẩy cửa rất khẽ ở bên ngoài, thân thể run rẩy giật mình.

Nàng vội vàng giấu mình vào chăn đệm, cắn ngón tay không để mình bật ra tiếng khóc, mặc kệ là ai đến, lúc này nàng không thể đối mặt, càng không dám đối mặt.

Tiếng bước chân khẽ khàng dừng lại trước giường, Vụ Nguyệt biết ngay lập tức, người tới là Tạ Vụ Hành, đôi mắt nàng chua xót, trái tim đau đớn.

Tạ Vụ Hành đứng lặng bên giường hồi lâu, thân hình hắn chìm trong bóng tối, nhìn qua thì có vẻ yên lặng nhưng trong mắt lại là từng cơn sóng dữ, ánh mắt gắt gao bao bọc lấy thân ảnh nhỏ xinh trên giường.

Hoá ra là Tạ gia dùng tính mạng toàn tộc để bảo vệ hắn, mẫu thân thần trí không rõ muốn tìm muội muội, là nữ nhi máu thịt bà mang nặng đẻ đau mười tháng ròng, bảo bà nhịn đau đưa cho người khác để chờ chết, sao bà có thể không phát điên.

Tiểu công chúa thay hắn gách vác tai hoạ, chỉ cần có chút bất trắc, nàng ắt hẳn sống không nổi đến hôm nay.

Bàn tay Tạ Vụ Hành nắm chặt, kinh mạch nổi lên, cảm xúc trong lòng hắn tất thảy đều trở nên đau đớn thấu xương, từ trái tim tràn đi khắp lục phủ ngũ tạng.

Cảm giác được đệm giường sau lưng lún xuống, Vụ Nguyệt nhắm chặt đôi mắt run rẩy, trong lòng đau đớn, đã đến mức này rồi, tương lai bọn họ sao có thể ở cùng một chỗ, sao có thể đối mặt lẫn nhau.

Cánh tay cách lớp chăn vòng qua ôm lấy nàng khiến Vụ Nguyệt giật mình.

Tạ Vụ Hành vô cùng cẩn thận, cẩn thận ôm nàng thật chặt, nhiệt độ cùng hơi thở quen thuộc khiến Vụ Nguyệt suýt chút nữa không nhịn được mà khóc thành tiếng.

Nàng muốn như trước vùi mình vào trong lòng hắn, để hắn thay nàng ngăn trở mưa gió cùng tất thảy bất an trong lòng, nhưng không thể, ôm hắn chính là tội nghiệt.

Tạ Vụ Hành chôn đầu vào sau gáy nàng, hô hấp trầm thấp tràn vào tai Vụ Nguyệt, khiến nàng chỉ thấy bi thương vô vọng, hắn hiện tại nhất định cũng thống khổ như vậy, giống như nàng không thể tiếp thu chuyện này.

Càng nghĩ, Vụ Nguyệt càng nghẹn giọng.

Chuyện này quá đột ngột, nàng chưa chuẩn bị sẵn sàng, tiểu công chúa nhắm mắt lại, ép mình ngủ say, chờ ngày mai đi, ngày mai nàng sẽ chuẩn bị thật sẵn sàng để đối mặt với hắn.

*

Hôm sau, ánh mặt trời loé lên nơi chân trời.

Nắng sớm ấp áp thay thế ánh trăng lành lạnh chiếu vào phòng, Tạ Vụ Hành đã không còn ở đây, đêm qua hắn cũng không ở lại lâu, chỉ yên lặng ôm nàng một lát rồi rời đi.

Vụ Nguyệt không biết mình như nào chịu được qua một đêm, lúc đứng dậy cả người đều thấy mê man choáng váng.

Tâm Đàn tiến vào hầu hạ, thấy nàng không có tinh thần, liền nhăn mày lo lắng: "Công chúa đêm qua ngủ không ngon sao?"

Vụ Nguyệt cố gắng xốc lại tinh thần, tìm cái cơ qua loa nói: "Ta gặp ác mộng, không ngủ ngon."

"Khó trách." Tâm Đàn ôm xiêm y lên, "Nô tỳ thấy sắc mặt người không được tốt."

Vụ Nguyệt mím môi cố nặn ra một nụ cười.

*

Dùng xong bữa trưa, Lan ma ma vào tẩm điện tìm tiểu công chúa, nhưng lại không thấy ai, hỏi Tâm Đàn mới biết nàng ở sau hậu viện tưới nước cho cây Lưu Tô.

Lan ma ma đi ra đằng sau, từ xa đã thấy Vụ Nguyệt ôm váy ngồi xổm dưới tán cây, trong tay cầm cái gáo múc nước tưới.

Thấy động tác của nàng chậm chạp, chờ tưới xong cũng không biết phải qua bao lâu, Lan ma ma lắc đầu đi tới, cầm lấy gáo nước trong tay bà cười nói: "Mặt trời lên đến đỉnh rồi, Công chúa đi qua bên kia nghỉ ngơi đi, để ta làm."

Vụ Nguyệt nhìn Lan ma ma, gật đầu khẽ gọi một tiếng ma ma rồi mới đứng lên đi ra hành lang ngồi xuống.

Lan ma ma tưới xong, cũng qua ngồi cạnh nàng, Vụ Nguyệt nghiêng đầu tựa lên vai Lan ma ma, nhìn cây Lưu Tô lẩm bẩm nói: "Hai tháng nữa Lưu Tô sẽ nở hoa, mẫu phi mà thấy nhất định rất vui vẻ."

Lan ma ma cười mỉm gật đầu, hiện giờ tiểu Điện hạ cũng bình an vô sự, nương nương nhất định vui vẻ vô cùng.

Vụ Nguyệt thong thả chớp mắt, xuất thần nói: "Ma ma, người nói, mẫu phi có yêu con không."

"Dĩ nhiên rồi!" Lan ma ma quay đầu nghiêm túc nhìn Vụ Nguyệt, "Nương nương thương Công chúa nhất."

Vụ Nguyệt gật đầu, tuy nàng không phải cốt nhục của mẫu phi nhưng mẫu phi quả thật đối với nàng rất tốt, người sẽ ôm nàng vào lòng, ôn nhu dỗ dành nàng.

Mắt Vụ Nguyệt ngậm nước, tuy rằng lúc ở lãnh cung khổ sở thiếu thốn, nhưng lúc đõ, mẫu phi cùng nàng vẫn rất hạnh phúc.

Mà mẫu thân, Vụ Nguyệt chậm rãi nắm chặt tay, nếu không phải không còn cách nào khác, người nhất định sẽ không nỡ để nàng lại trong cung.

Hơn nữa... còn có Tạ Vụ Hành... ánh mắt nàng tránh né, phải thay đổi xưng hô.

Hơn nữa... ca ca vẫn luôn tìm nàng, bọn họ nhất định đều rất yêu thương nàng.

Vụ Nguyệt chịu đựng cảm xúc chua xót trong lòng, không ngừng nói bản thân, biết sai phải sửa.

Cổ họng nàng nghẹn đắng, hít thở không thông, nàng dùng sức mấy lần mới miễn cưỡng bình tĩnh lại được.

May mắn nàng chưa nói với Lan ma ma chuyện của hai người, không thì hậu quả thật sự không thể lường, hiện tại vẫn còn kịp, đưa mọi chuyện quay lại với quỹ đạo ban đầu.

***

Vụ Nguyệt cùng Lan ma ma ngồi dưới hành lang nói chuyện một hồi lâu, hai người vừa ngắm cây Lưu Tô vừa chuyện trò, bất tri bất giác đã đến chạng vạng.

Thuận Ý chạy từ ngoài vào báo tin, nói là Tạ Vụ Hành lát nữa sẽ qua cùng dùng bữa tối.

Lan ma ma nghe vậy thì vui mừng đứng lên, "Ta lập tức sai người chuẩn bị."

Vụ Nguyệt thì hoảng hốt, hô hấp như nghẽn lại ở yết hầu, nàng hiện tại chưa sẵn sàng gặp hắn, còn Lan ma ma đã vui vẻ đi trù phòng.

Vụ Nguyệt nắm chặt tay, ánh mắt nhìn quan không trấn định, bọn họ là huynh muội, lại làm ra chuyện trái với luân thường, hiện tại sao có thể ở cùng một chỗ.

Vụ Nguyệt theo bản năng muốn trốn tránh, nhân lúc Tạ Vụ Hành còn chưa tới, dứt khoát rời khỏi Chiếu Nguyệt lâu, tránh đến cung của Hạ Lan Loan.

Vụ Nguyệt trốn ở chỗ Hạ Lan Loan đợi mãi đến khi trời tối hẳn, nàng nghĩ hẳn là Tạ Vụ Hành đã rời đi, mới mất hồn mất vía trở về Chiếu Nguyệt lâu.

"Công chúa về rồi." Tâm Đàn chờ ở trong sân thấy nàng về thì tiến lên đón.

Vụ Nguyệt không để ý gật gật đầu, đầu óc nàng vẫn bị những suy nghĩ hỗn loạn chiếm cứ, hoàn toàn không nhận ra, Tâm Đàn không hề đi theo vào tẩm điện hầu hạ như mọi khi.

Đẩy cửa điện ra, Vụ Nguyệt cúi đầu bước vào, cũng không để ý trong phòng có người.

Tạ Vụ Hành ngồi tựa trên ghế bành, trong tay cầm một quyển sách tuỳ ý lật qua lật lại, ánh mắt khẽ nhướng lên khoá chặt người vừa vào, thấy tiểu công chúa không nhìn mình, hắn âm u mở miệng: "Công chúa về rồi sao?"

Vụ Nguyệt giật mình, ánh mắt xuất thần ngẩng phắt lên, Tạ Vụ Hành chưa đi.

Hắn đứng lên, ôm lấy nàng, Vụ Nguyệt lập tức cứng đờ cả người.

Tạ Vụ Hành đặt sách xuống, cánh tay tự nhiên vòng qua eo nàng, "Công chúa để ta đợi rất lâu không nói, vào phòng còn không thèm nhìn ta."

Hắn đặt cằm lên vai nàng, hơi thở ấm áp quét qua vành tai nàng.

Thân thể va chạm dâng lên cảm giác quen thuộc bất giác run rẩy, Vụ Nguyệt vừa mê mẩn vừa xấu hổ, nhưng nàng vẫn phản ứng lại đẩy tay ra, lùi lại thoát khỏi lòng hắn, nhìn hắn đầy đề phòng.

Trên cánh tay Tạ Vụ Hành chỉ còn lưu lại hơi ấm mơ hồ, Công chúa dùng sức rất lớn đẩy hắn ra, Tạ Vụ Hành dừng lại một lát, hơi cúi người, ánh mắt nhìn thẳng Vụ Nguyệt, "Làm sao?"

Làm sao? Hắn còn hỏi nàng làm sao?

Vụ Nguyệt bởi vì kích động, hô hấp cũng run rẩy, hắn rõ ràng đã biết quan hệ của bọn họ, sao có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, lại có thể thản nhiên ôm nàng như vậy, thì thầm thân mật.

Như vậy là sai trái!

Tạ Vụ Hành nhận ra cảm xúc của nàng không đúng, lại kết hợp với chuyện nàng đi cung của Hạ Lan Loan, lập tức hiểu ra, nàng cố ý trốn hắn.

Tạ Vụ Hành hỏi lại: "Xảy ra chuyện gì?"

Vụ Nguyệt ý thức được hắn không hề có ý định nói cho nàng sự thật, khí huyết dâng trào, chẳng lẽ hắn thật sự làm như không có chuyện gì sao.

Nàng đau đầu, cắn môi hỏi lại: "Ngươi không có chuyện gì muốn nói với ta sao?"

Vụ Nguyệt không khống chế được cảm xúc, đôi mắt phiếm hồng, "Ca ca..."

Tạ Vụ Hành híp mắt, "Công chúa gọi ta là gì?"

"Ta nghe thấy cả rồi!" Thanh âm nàng run rẩy, một ngày một đêm nàng không bình tĩnh được một khắc nào, "Chúng ta là huynh muội!"

Tạ Vụ Hành giật mình, sau đó nhíu chặt mày, hắn không ngờ tiểu công chúa lại nghe được đối thoại của hắn cùng Lan ma ma, lại còn chỉ nghe một nửa.

Đối mắt với ánh mắt bất lực ngập nước của Vụ Nguyệt, trái tim Tạ Vụ Hành đau nhức, "Công chúa nghe ta giải thích."

Tay hắn vươn ra muốn ôm nàng, Vụ Nguyệt lại vội tránh đi như tránh rắn rết, phản ứng của nàng khiến tim hắn lạnh xuống, cảm xúc điên cuồng cực đoan lại dần dần sinh trưởng.

Trầm mặc một lát, Tạ Vụ Hành hỏi: "Cho nên Công chúa định sẽ thế nào?"

Âm thanh hắn nhẹ nhàng khiến hô hấp Vụ Nguyệt trầm xuống, nàng không dám có suy nghĩ nào khác, giọng nói nghẹn ngào nói: "Cứ coi như... chưa có chuyện gì xảy ra đi..."

Ánh mắt Tạ Vụ Hành không rõ vui buồn, hắn chưa từng có suy nghĩ buông tha mối quan hệ của bọn họ dù chỉ là trong khoảnh khắc, vậy mà, tiểu công chúa hiểu lầm quan hệ của bọn họ xong liền không hề do dự.

Không hề do dự muốn từ bỏ hắn.

Tạ Vụ Hành cong môi, nhưng trong mắt không hề có ý cười.

Không giống, vì sao lại không thể giống hắn.

Bởi vì ngươi là kẻ điên, không hề quan tâm cái gì là đạo đức luân thường sao. Một thanh âm khinh bỉ phỉ nhổ chính mình vang lên trong đầu Tạ Vụ Hành.

Đúng, hắn sao có thể để Công chúa trở nên điên cuồng giống hắn.

Tạ Vụ Hành nhắm mắt lại, cố gắng áp chế sự cực đoan trong lòng, "Cái gì cũng chưa từng xả ra, làm huynh muội, Công chúa muốn như vậy sao?"

Trái tim đau đớn khiến Vụ Nguyệt rơi lệ, nhưng bọn họ đâu còn lựa chọn nào khác, nàng siết chặt tay gật đầu.

Tạ Vụ Hành nhìn thấy nàng như vậy, trong mắt là ngập tràn sự kiên quyết muốn phủi sạch quan hệ với hắn, lời nói ra miệng lại không hề kiêng nể: "Chuyện đã xảy ra rồi sao lại có thể coi như chưa từng xảy ra? Công chúa thì có thể, nhưng người làm ca ca như ta sợ là không được, chẳng lẽ chỉ cần xem như chưa từng xảy ra thì ta thật sự chưa từng hôn nàng, chưa từng phá thân nàng?"

"Tạ Vụ Hành!" Vụ Nguyệt nâng cao giọng cắt ngang lời hắn, trong mắt chấn kinh, sao hắn còn dám nói ra.

"Không gọi ca ca nữa?" Tạ Vụ Hành cười.

Trong đầu Vụ Nguyệt tràn ngập khốn khổ cùng oán trách, nàng cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, ý định muốn thuyết phục Tạ Vụ Hành, "Ta biết nhất thời ngươi không thể tiếp thu chuyện này, ta cũng như vậy, nhưng đã đến mức này rồi..."

Vụ Nguyệt thở không nổi nói không nên lời, trong giọng tràn ngập chua xót, "Chúng ta chỉ có thể là huynh muội, hiện tại còn kịp vãn hồi, quên tất cả đi."

"Chờ ngươi nghĩ thông suốt rồi, tương lai... sẽ gặp được người thích hợp..." Vụ Nguyệt gian nan nói tiếp, yết hầu nàng khô khốc.

"Gặp gỡ người khác?" Thanh âm Tạ Vụ Hành lạnh lẽo.

Vụ Nguyệt nhắm mắt lại, ép bức bản thân phải nói ra, "Gặp được một người thực sự xứng đôi với ngươi."

Đuôi mắt Tạ Vụ Hành nhảy lên, tiểu công chúa thậm chí không tiếc đẩy hắn ra ngoài, không phải lần đầu tiên, lúc trước còn thu xếp tìm đối thực cho hắn, tại sao lại không ngoan như vậy.

Ánh mắt hắn nguy hiểm, Tạ Vụ Hành nghiến răng, cuối cùng hắn hỏi: "Vậy còn nàng?"

Vụ Nguyệt không dám nhìn hắn, nàng sợ chỉ cần vừa mở mắt, nước mắt sẽ không kìm được mà chảy ra, môi nàng mím lại trắng bệch: "Ta... cũng sẽ như vậy."

Lời của Vụ Nguyệt không cần nghi ngờ đốt lên một cây đuốc lớn trong lòng Tạ Vụ Hành, hắn tức giận, đi lên mấy bước, cúi đầu kéo mạnh Vụ Nguyệt vào lòng, ôm lấy ghì thật chặt.

Vụ Nguyệt hốt hoảng mở mắt ra, gắng sức muốn đẩy hắn đi, tách cánh tay hắn nhưng ngón tay nàng đỏ cả lên rồi cũng không làm được gì, nàng gấp gáp khóc oà lên.

Tạ Vụ Hành cúi đầu liếm đi từng giọt nước mắt trên mặt Vụ Nguyệt, cánh môi hắn ấm áp cạy mở miệng nàng mới miễn cưỡng làm cho lửa giận trong lồng ngực giảm đi một chút, âm thanh khó lường, "Công chúa cũng sẽ như vậy sao?"

"Cũng sẽ để người khác giống như ca ca hôn nàng?" Cảm giác được Vụ Nguyệt run rẩy, Tạ Vụ Hành không lưu tình niết cằm nàng nâng lên, ngoan độc hôn mạnh xuống, "Hôn nàng như thế nào?"

Lệ khí trong mắt hắn làm người ta sợ hãi, Vụ Nguyệt bị doạ, nàng bị ép ngẩng cổ gian nan hít từng hơi.

Tạ Vụ Hành nói: "Há miệng!"

Vụ Nguyệt vẫn cứ khóc, năn nỉ hắn: "Chúng ta như vậy là sai..."

"Sai chỗ nào?" Tạ Vụ Hành không đồng ý nói, "Là huynh muội thì không được sao?"

Vụ Nguyệt không nói được gì, đồng tử mở lớn khiếp sợ nhìn hắn, đương nhiên không thể.

Tạ Vụ Hành biết rõ mình là người điên, hắn không bình thường, hiện giờ lại muốn lôi kéo tiểu công chúa điên cùng với hắn, cùng hắn trầm luân.

Hắn không để ý lộ ra biểu cảm vặn vẹo trước mặt nàng, "Huynh muội thì càng tốt, chúng ta cùng một dòng máu, ai cũng không thân mật hơn hơn chúng ta được, chúng ta cùng nhau sinh ra, cũng chỉ thuộc về nhau."

Hắn còn tiếc nuối không phải đây.

Tạ Vụ Hành nghiêng đầu hôn lên gáy Vụ Nguyệt, từng câu từng từ như kéo nàng vào vực sâu, "Muội muội không phải nên thuộc về ca ca sao? Hơi thở của chúng ta giao hoà, vĩnh viễn không chia cách."

Vụ Nguyệt run rẩy không ngừng, lời của Tạ Vụ Hành đánh thẳng vào lý trí của nàng, rõ ràng là sai, tất cả đều sai, nhưng nàng lại tránh không thoát, thân thể nàng đã quá quen thuộc với sự đụng chạm của hắn, nàng không có sức lực nào để phản bác.

Tạ Vụ Hành khẽ gật đầu một cái, con ngươi đen tối khoá chặt Vụ Nguyệt, "Ca ca nói có đúng không?"

Vụ Nguyệt rối loạn, hô hấp loạn mà suy nghĩ lại càng loạn hơn, tim đập không kiểm soát, nàng chỉ biết nàng không thể làm sai thêm nữa, chỉ có thể cắn môi lắc đầu.

Tạ Vụ Hành hừ một tiếng rồi lại cười, bỗng nhiên ôm lấy nàng nâng lên, Vụ Nguyệt hoảng sợ kêu một tiếng, nước mắt không ngừng chảy.

Tạ Vụ Hành trực tiếp ôm Vụ Nguyệt đến trước gương trang điểm, đẩy mặt nàng qua, ép nàng nhìn chính mình trong gương, môi mỏng của hắn dán sát bên tai nàng nói từng chữ: "Để ca ca nhìn xem, nàng nói dối như thế nào."

Hơi thở nóng bỏng của hắn thổi qua vành tai nàng, tai nàng đỏ như nhỏ máu, hắn không khách khí ngậm lấy, ra sức mút hôn.

Ánh mắt Vụ Nguyệt ngập nước, nhìn qua màn sương trước mắt thấy chính mình trong gương, thần sắc tan rã, choáng váng không nhìn rõ.

Đầu óc nàng nổ tung, choáng váng hoa mắt, bọn họ sao có thể làm ra loại chuyện xấu hổ như thế này, loại chuyện thế gian không thể dung thứ.

Nàng liều mạng muốn quay đi nhưng Tạ Vụ Hành lại nắm chặt cằm nàng không buông.

Hắn nhả dái tai nàng ra, chớp mắt thưởng thức dáng vẻ bị bắt nạt của nàng. Tai nàng bị giày vò đến mức sưng đỏ, như có chút đau lòng thương tiếc, Tạ Vụ Hành lại cẩn thận nhẹ nhàng liếm hôn.

Cổ họng Vụ Nguyệt tràn ra từng tiếng ngâm khe khẽ, nàng cũng ngày càng run hơn, Tạ Vụ Hành cười rộ lên, vùi đầu vào gáy nàng nhẹ nhàng cọ, lời nói mê hoặc dụ dỗ: "Mặc kệ những người ngoài kia được không, hoà hợp giao triền với nhau, đẹp đẽ đến mức nào chứ."

Vụ Nguyệt sụp đổ đến nơi, dựa vào tia lý trí cuối cùng dùng sức lắc đầu, Tạ Vụ Hành kéo căng khoé môi, trực tiếp kéo vạt áo nàng ra, mắt đối mắt với nàng trong gương, "Không thừa nhận sao, Công chúa rõ ràng cũng rất thích."

Hắn nâng ngón tay cẩn thận vẽ lại từng hình hoa thêu trên yếm của nàng, giọng nói bâng quơ nhưng tàn nhẫn vạch trần chân tướng: "Bằng không... sao nơi nào cũng đỏ lên thế này... lại còn run như vậy."

Cảm giác tội lỗi cùng xấu hổ đánh úp tới ép Vụ Nguyệt đến mức thở không nổi, nàng nhắm mắt lại, không chịu nhìn hắn nữa.

Tạ Vụ Hành có biện pháp khiến nàng phải mở mắt ra, bàn tay hắn nâng một bên chân nàng lên, gác lên mép bàn, ý thức hắn muốn làm cái gì, Vụ Nguyệt sợ tới mức vội vàng lùi lại nhưng bị hắn vô tình giữ chặt.

Vụ Nguyệt hoảng sợ mở bừng mắt, trong gương là một hình ảnh khiến hồn phách nàng như muốn vỡ vụn, Tạ Vụ Hành lưu loát cởi từng lớp áo, ở dưới ánh mắt sũng nước của nàng, từng chút một chen vào huyệt khẩu ẩm ướt...

"Công chúa nhìn cho thật kỹ."

Thanh âm ngoan độc lại mơ hồ lộ ra chút phấn khởi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play