Chạng vạng, ánh nắng cuối ngày tịch liêu chiếu lên con đường rải đá của hoàng cung, mấy cung nhân đang nâng kiệu đi về phía Chiếu Nguyệt lâu.
Một bàn tay trắng nõn đẩy mành kiệu ra, Vụ Nguyệt nhìn về phía Chiếu Nguyệt lâu cách đó không xa, nghĩ một chút nói: "Dừng ở đây đi."
Thuận Ý đi bên cạnh nghe vậy liền lệnh cho cung nhân hạ kiệu.
Vụ Nguyệt cúi người đi ra khỏi kiệu, vừa bước một bước, đôi chân dưới váy liền nhịn không được bủn rủn, bắp đùi cũng bị ma sát sinh đau đớn.
Vụ Nguyệt cắn môi, cố gắng không phát ra thanh âm, chỉ là lông mi dài che khuất đôi mắt đã đỏ bừng.
Vụ Nguyệt chớp mắt, hít sâu mấy hơi, cố gắng giấu đi vẻ khác thường chậm rãi về Chiếu Nguyệt lâu.
"Công chúa về rồi."
Nghe thấy phía sau có thanh âm, Vụ Nguyệt rối rắm quay đầu lại.
Người nói là Tâm Đàn, trong tay nàng ấy cầm một cái giỏ đựng mấy bông hoa sen cùng đài sen.
Tâm Đàn bước nhanh đến trước mặt Vụ Nguyệt, cười nói: "Công chúa cuối cùng cũng về rồi, ma ma lải nhải nhắc đến người cả đêm."
Vụ Nguyệt hoảng hốt, nàng ở ngoài Chiếu Nguyệt lâu chần chừ gần một khắc đồng hồ, do dự không dám đi vào, lúc này Tâm Đàn nói như thế nàng lại càng thêm thấp thỏm, tim cũng lạnh đi.
Nàng rời cung tròn một ngày một đêm, ma ma nhất định lo lắng hỏng rồi, nếu bà biết đã xảy ra chuyện gì... Vụ Nguyệt mất hết cam đảm, dưới đáy lòng nàng la hét không thôi, dưới lớp áo dài, hai tay nàng siết chặt, đầu ngón tay vò vào nhau đỏ bừng.
"Nô tỳ đi nói với ma ma Công chúa đã trở về, đỡ khiến bà lo lắng." Tâm Đàn tiến lên hai bước, thấy Vụ Nguyệt vẫn còn đứng tại chỗ liền hoang mang hỏi, "Công chúa không vào sao?"
Vụ Nguyệt không dám nghĩ ma ma đã lo lắng đến mức nào, nàng siết chặt bàn tay đầy mồ hôi, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng.
"Đi đi." Trong con ngươi lộ vẻ sẵn sàng chịu chết.
Đi qua hành lang, Tâm Đàn nói: "Nô tỳ đi trước, tìm ma ma."
Vụ Nguyệt gọi nàng ấy lại, "Thôi, để ta tự đi tìm."
Vụ Nguyệt nhìn về phía dãy phòng phía sau, mới vừa rồi còn có tâm lý sẵn sàng chịu tội, giờ lại thấy sợ hãi.
Chỉ có thể nghĩ, ma ma thương nàng nhất, nếu nàng chủ động nhận lỗi, rồi lại chịu khó dỗ dành ma ma, có lẽ bà sẽ nguôi giận.
Nhưng lần này lỗi của nàng nghiêm trọng như vậy, Vụ Nguyệt mệt mỏi bẹp miệng, thực sự rất muốn khóc.
Dù sao thì cũng không tránh được, nàng hạ quyết tâm, dù có thế nào cũng đến trước phòng của Lan ma ma gõ cửa.
"Vào đi." Rất nhanh, trong phòng truyền đến thanh âm Lan ma ma.
Vụ Nguyệt kéo cửa ra, nhu thuận gọi, "Ma ma, con về rồi..."
Lan ma ma còn tưởng là cung nữ, đang định hỏi có phải là Vụ Nguyệt về rồi không, thấy rõ người trước mặt là nàng, lông mày nhíu chặt cuối cùng cũng thả lỏng ra, thanh âm nghiêm khắc,"Công chúa còn biết đường trở về à?"
Vụ Nguyệt ngoan ngoãn cúi đầu, chuẩn bị sẵn tinh thần mặc kệ ma ma trách cứ như thế nào cũng không phản bác.
"Đi từ sáng sớm, đến đêm cũng cũng không thấy trở về, Công chúa muốn làm ta lo chết sao?!" Lan ma ma vừa nói vừa nâng mặt Vụ Nguyệt lên, cẩn thận nhìn một lần.
Thấy toàn thân nàng không sao, thần sắc mới hoà hoãn.
"Ma ma... đêm qua..."
Vụ Nguyệt ấp a ấp úng, chần chừ không biết nói như nào, cũng không biết phải giải thích như nào, nhưng lại nghe Lan ma ma nói" "Công chúa cùng Hạ Lan công chúa ngủ ở hành cung cũng được thôi, nhưng phải sai người về báo một tiếng chứ!"
Vụ Nguyệt giật mình, ánh mắt không xác định nhìn Lan ma ma.
Ánh mắt nàng xoay chuyển, thông minh không nói gì nữa đợi ma ma tiếp tục.
"May mà Chưởng ấn cho người đến truyền lời, không thì ta thật sự lo lắng muốn chết." Lan ma ma bất đắc dĩ lắc đầu, "Sau này Công chúa không được như thế nữa, ma ma lớn tuổi rồi, không chịu nổi bị doạ."
Vụ Nguyệt phản ứng lại rất nhanh, là Tạ Vụ Hành giúp nàng giấu giếm, nàng vốn còn định cứ như vậy mà thừa nhận hết tất cả với bà...
Nhưng nếu ma ma đã không hoài nghi, Vụ Nguyệt mím môi, nàng không dám chủ động nói ra chuyện này...
Ít nhất là không phải lúc này, ở trong lòng suy nghĩ cẩn thận một phen, Vụ Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, hứa hẹn: "Ma ma, con cam đoan sau này sẽ không để người phải lo lắng nữa."
Lan ma ma còn định dạy dỗ thêm vài câu, nhưng lại thấy nàng làm nũng, cuối cùng không nói gì được nữa, chỉ cảm thán: "Cũng không còn sớm nữa, Công chúa nghỉ ngơi đi, ta sai người dâng thiện, một lát nữa là có thể ăn cơm."
"Vâng." Vụ Nguyệt gật đầu.
Qua được ải Lan ma ma, Vụ Nguyệt nhẹ nhàng thở ra một hơi, cục đá trong lòng cũng rơi xuống.
*
Dực Hà cung.
Quản sự ma ma cầm đũa ngọc thay Sở Thái hậu gắp thức ăn, trong miệng khuyên nhủ: "Thái hậu, thân thể là quan trọng nhất, người ăn chút đi."
"Ai gia sao có thể nuốt trôi." Sở thái hậu nhăn mày đưa mắt nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, một chút khẩu vị cũng không có.
Đêm qua, sau bữa tiệc Triệu Tịnh Ngưng vẫn chưa hồi cung, ngay cả thái tử bà ta an bài cũng không có tin tức, chỉ biết là Vụ Nguyệt đã hồi cùng.
Trừ chuyện này ra, thì gió êm sóng lặng.
Đến cùng sự tình sau đó Tạ Vụ Hành xử lý như nào vẫn hoàn toàn không biết.
Sở thái hậu càng nghĩ càng khó chịu, "Lui xuống đi."
Ma ma còn muốn khuyên, Sở thái hậu phất tay, "Ai gia ăn không vào."
Sở thái hậu nâng tay xoa hai bên thái dương, chỉ thấy phiền lòng, hối hận mình đã quá xúc động.
Bà vẫn cho rằng Tạ Vụ Hành thờ ơ đối với những trêu chọc bên ngoài là bởi vì hắn không trọn vẹn, không có dục vọng như nam nhân bình thường, vậy mà lại không ngờ, hắn thế mà lại ái mộ Tiêu Vụ Nguyệt.
Bà đã là Thái hậu, là nữ nhân tôn quý nhất Thiên hạ, điều này càng làm cho bà không cam lòng.
Hồi tưởng lại những gì mình đã đi qua, hồi tưởng Tạ Vụ Hành tự giễu mình là hoạn quan lúc trước, hoá ra hắn là đang cười nhạo bà. Bà chỉ là nhất thời nóng giận, muốn trả thù.
Hiện tại tỉnh táo rồi mới thấy mình đúng là đã phạm vào sai lầm lớn, hiện giờ Hoàng đế còn nhỏ, chọc giận hắn, đối với mình là không có lợi.
Sở thái hậu buộc mình tỉnh táo lại, Tạ Vụ Hành một tay che trời, nhưng vẫn phải phụ thuộc vào Hoàng quyền, cho dù biết bà ta làm thì thế nào, hắn nhất định không dám động vào mình.Đúng, bọn họ là người cùng một thuyền, hắn không dám động vào bà.
Sở tháu hậu từ từ giãn mi tâm, nói với ma ma: "Đi xem Hoàng thượng ngủ dậy chưa?"
"Dạ." Ma ma đáp rồi đi ra ngoài đại điện.
Sở thái hậu thì đi vào nội điện, dựa người vào ghế mềm, trong tay là chiếc quạt tròn khe khẽ phe phẩy.
Chỉ là một lúc sau, ma ma đi rồi liền quay lại, bước chân lộn xộn, thanh âm gấp gáp, "Thái hậu..."
"Không xong rồi... Thái hậu..."
Sở thái hậu mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng kêu liền mở đôi mắt nhập nhèm ra, cơ hồ là ngồi dậy ngay lập tức, "Xảy ra chuyện gì?"
Ma ma mồ hôi đầy đầu, sắc mặt trắng bệch, nói năng lộn xộn: "Hoàng thượng... không thấy Hoàng thượng đâu... Tể... tể tướng..."
Không đợi bà ta nói xong, Sở thái hậu đã vội đứng lên, bước chân lảo đảo chạy ra ngoài điện.
Cung trang phiền phức bị kéo lê trên mặt đấy, làn váy dài vướng chân bà làm bà suýt ngã mấy lần nhưng cũng không dám chậm lại mà chạy không ngừng.
Đến khi bà đuổi tới tẩm điện của Hoàng đế, dáng vẻ chật vật không còn một chút vẻ ung dung cao quý của Thái hậu.
Trong điện lặng yên không tiếng động không có một cung nữ thái giám nào, khó trách Hoàng thượng mất tích cũng không có ai đến bẩm báo, chỉ mơ hồ thấy sau rèm có một bóng người.
Sở thái hậu thở gấp, chạy vọt vào.
Tạ Vụ Hành bình thản ngồi cạnh cửa sổ, trong tay cầm một cái trống bỏi khi có khi không lắc qua lắc lại, nghe thấy Sở thái hậu vào hắn cũng không thèm nhìn qua một cái.
Sở thái hậu sợ hãi nhìn hắn, hắn lại càng bình thản, còn bà ta thì đã thấy sống lưng lạnh toát. Cố gắng hít sâu vài hơi, Sở thái run giọng: "Hoàng thượng đâu?"
Tạ Vụ Hành hỏi: "Không phải đang ở đây sao?"
Chỗ nào? Sao bà không thấy?
Sở thái hậu nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng nhi tử của mình ở đâu cả, bà vội vàng chạy về trước mấy bước tới cạnh nôi, nhìn xuống cũng chỉ thấy trống trơn.
Mười ngón tay bám vào thành nôi, móng tay gãy truyền đến từng trận đau đớn, Sở thái hậu nhắm chặt mắt, xoay người cố gắng nở nụ cười nhìn Tạ Vụ Hành, "Sao Ai gia lại không thấy."
Tạ Vụ Hành ngẩng đầu bố thí cho bà ta một ánh mắt, "Không phải đang ở đây sao?"
Nói rồi hắn lắc lắc cái trống bỏi trong tay, con ngươi lạnh lẽo không chút để ý nhìn lại.
Sở thái hậu không hiểu, hắn rõ ràng đang đùa bỡn bà ta, thanh âm cũng dần gấp gáp tức giận: "Rốt cuộc là ở đâu?!"
Đột nhiên, đồng tử bà co lại, đáy mắt tràn đầy kinh hãi, bà nhìn thấy trên tay Tạ Vụ Hành dính đầy máu, mà máu kia là chảy từ chiếc trống bỏi xuống, bà ta chớp mắt cẩn thận nhìn lại, mặt trống vốn không phải là giấy bình thường... mà... mà giống như... da mặt bị kéo căng...!
Trong đầu ầm một tiếng nổ vang, máu dồn lên đầu, tứ chi lạnh lẽo, Sở thái hậu hoảng sợ hít từng ngụm khí, trước mắt cũng ngày càng tối, thân thể lập tức mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Bà ta không ngừng lắc đầu... không... không thể nào...
Hắn không dám... Sao hắn dám giết Hoàng đế... Sở thái hậu liều mạng thuyết phục chính mình, sự tuyệt vọng đã lan khắp tứ chi bà ta... sao hắn dám... vậy mà... hắn lại dám...!
Bà cắn chặt khớp hàm, trong mắt điên cuồng sợ hãi, "Con của ta... Con của ta đâu... Trả con lại cho ta!"
Tạ Vụ Hành đứng dậy đi đến trước mặt bà tay, ngồi xổm xuống trước mặt bà, giơ tay lắc lắc cái trống bỏi trong tay, trên mặt là ý cười không đổi.
Thấy Sở thái hậu run rẩy không nhận, Tạ Vụ Hành khó hiểu hỏi: "Sao Thái hậu lại không lấy?"
Sở thái hậu kinh ngạc nhìn trống bỏi trong tay hắn, trong nháy mắt hoàn toàn sụp đổ, hắn là ác quỷ, ác quỷ!
Bà ta thét lên rồi vội vàng lui về sau, hai chân đạp trên mặt đất, làn váy cũng lộn xộn dơ bẩn.
Bà ta cứ lùi mãi, cho đến khi lưng đụng phải cái nôi đằng sau, rồi như nhớ ra điều gì, lại nhào lên muốn cầm lấy cái trống bỏi.
Tạ Vụ Hành đúng lúc giơ tay lên.
Sở thái hậu vồ hụt, nhìn chằm chằm cái trống trong tay hắn, khóc nức nở nói: "Van xin ngươi... trả con cho ta... van xin ngươi..."
Tạ Vụ Hành hờ hững nhìn bà, "Ngươi cho mình là thứ gì chứ, dám động thủ với Công chúa!"
"Ta không dám... ta không dám nữa..." Sở thái hậu nhào qua kéo áo bào hắn.
Tạ Vụ Hành ghét bỏ lùi lại mấy bước, ném cái trống bỏi trong tay cho bà ta.
Sở thái hậu run rẩy ôm nó vào lòng, khóc đến mức tê tâm liệt phế, "Mẫu hậu sai rồi... Mẫu hậu sai rồi..."
Bỗng nhiên đang khóc bà ta lại chuyển sang cười quái dị: "Mẫu hậu nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt."
Tạ Vụ Hành từ trên cao nhìn xuống, lát sau liền thản nhiên phân phó: "Còn không may thỉnh Thái y đến xem bệnh cho Thái hậu nương nương."
Thái y tới chỉ thấy Sở thái hậu ôm cái trống bỏi hoàn toàn bình thường nói nhảm không thôi, cứng rắn nói cái trống chính là Hoàng thượng, dù thế nào cũng không chịu buông tay.
Mà Hoàng thượng, rõ ràng đang được Tể tướng ôm trong lòng, ngoan ngoãn ngủ say.
Thái y chau mày chẩn đoán một phen, cuối cùng nói: "Thái hậu bị trúng gió độc, thần trí mê loạn."
"Vậy xem ra, Thái hậu không thể chăm sóc Tân đế được rồi." Tạ Vụ Hành đưa đứa trẻ trong lòng cho Trọng Cửu, tiếp tục hạ lệnh: "Từ hôm nay, Thái hậu ở Dục Hà cung dưỡng bệnh, bất luận là ai, cũng không được quấy rầy."
Cung nhân Dục Hà cung quỳ đầy đất, sắc mặt ai cũng trắng bệch sợ hãi.
Trọng Cửu theo Tạ Vụ Hành rời đi, nghĩ bụng Sở thái hậu như này vẫn còn tốt chán, hai kẻ ám toán Công chúa hôm qua, còn bị khổ hình tra tấn không còn hình người.
Trống bỏi kia cũng là lột da của bọn họ xuống làm thành.
Chuyện ở Dục hà cung, một chữ cũng không truyền tới Chiếu Nguyệt lâu, chờ Vụ Nguyệt dùng bữa xong, trời cũng tối hẳn.
Tâm Đàn xách nước vào hầu hạ Vụ Nguyệt tắm rửa, vừa cởi quần áo liền nhìn thấy toàn thân nàng đều dấu hôn, Tâm Đàn cả kinh suýt nữa kêu ra tiếng.
Sau khi nhận ra đây là dấu vết gì, nàng ấy lập tức mặt đỏ tai hồng cúi đầu không dám nhìn nữa.
Vừa nãy Trọng Cửu đến đưa thuốc, nói là tắm rửa xong thì bôi cho Công chúa, nàng còn tưởng là Công chúa va đập vào đâu bị thương, nào ngờ sẽ thấy một hình ảnh như thế này.
Nàng ấy khẽ ngước mắt liếc nhìn, da thịt Công chúa vốn trắng nõn, bây giờ bị từng dấu vết đỏ như hoa mai in lên, đỏ trắng giao thoa, lộ ra vẻ kiều mỹ đáng thương không nói nên lời.
Cũng không biết Chưởng ấn sao có thể xuống tay độc ác như vậy, Tâm Đàn nhìn thấy cũng run sợ.
Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ không dám nói ra miệng, Tâm Đàn nhanh chóng thay Vụ Nguyệt tắm rửa, rồi lại lấy thuốc mỡ ra, nói với Vụ Nguyệt, "Chưởng ấn phân phó nô tỳ bôi thuốc cho Công chúa, có thể nhanh tan bầm."
Bộ dáng giật mình vừa rồi của Tâm Đàn đã khiến Vụ Nguyệt xấu hổ không thôi, vất vả lắm mới nhịn được đến khi tắm xong, giờ nàng ấy còn muốn bôi thuốc, Vụ Nguyệt lập tức lấy chăn bao kín mình lại.
Thật lâu sau, thanh âm ồm ồm vọng từ trong chăn ra, "Không bôi."
Tâm Đàn cầm thuốc trong tay, đi không được, ở cũng không xong.
Lúc này sau lưng bất chợt có tiếng mở cửa, Tâm Đàn quay lại nhìn thấy là Tạ Vụ Hành, vội vàng cúi người hành lễ.
Tạ Vụ Hành đi vào, "Để ta."
Tiểu cung nữ đưa thuốc mỡ cho hắn rồi lập tức lui ra ngoài.
Tạ Vụ Hành ngồi xuống cạnh giường, đưa tay kéo chăn, Vụ Nguyệt cố chấp giữ chặt một đầu.
Tạ Vụ Hành buông tay, cười nói: "Công chúa nếu không bôi thuốc, e là sẽ còn phải khó chịu thêm mấy ngày nữa."
Vụ Nguyệt kéo chăn xuống, căm giận trừng hắn, bỗng nhiên nàng tung chăn như con thú nhỏ nhào qua.
Miệng nhỏ mở lớn cắn mạnh xuống bả vai hắn, trong miệng vẫn còn oán giận nói: "Đều tại chàng, khiến ta khó chịu không nói, còn làm ta mất mặt như vậy!"
Vụ Nguyệt cũng không có bao nhiêu sức lực, Tạ Vụ Hành đương nhiên không đau, mà răng nhọn của nàng còn khiến hắn run lên.
Hắn dứt khoát mặc kệ nàng cắn, nâng tay vén áo nàng, ngón tay dính một chút thuốc cẩn thận bôi.
Thuốc mỡ bị đầu ngón tay xoa lọna dần trở nên tan ra, cũng khiến Tạ Vụ Hành dễ dàng vẽ lại từng đoá hoa mai trên người Vụ Nguyệt, cảm giác ngứa ngáy trên da thịt từng chút từng chút tràn vào tận tim nàng.
Vụ Nguyệt lập tức không còn bao hơi sức cắn hắn, cánh môi khẽ mở thở hổn hển, trên trán cũng thấm mồ hôi.
Hô hấp rối loạn sát bên tai hắn, động tác dưới ngón tay cũng ngày càng rõ ràng, hô hấp giao hoà.
Vụ Nguyệt chỉ cảm thấy trong mũi đều là mùi hương của hắn, ngón tay hắn khiến người nàng dần nóng hơn, hơi thở vụn vỡ.
Tạ Vụ Hành biết tiểu công chúa nhu nhược kiều diễm đã sớm bị hắn chinh phục trở nên thành thục, giống như trái đào chín mọng, chỉ cần chạm nhẽ đã mở ra, bên trong đều là nước quả ngon ngọt.
Vụ Nguyệt hơi híp mắt, thân thể khống khống chế dần kề sát hắn hơn, bất chợt một cơn đau nhói khiến nàng tỉnh táo lại, hơi nước mê man trong mắt cũng tản đi, hai má đỏ hồng.
Hiện tại nàng không hề trúng dược.
Vụ Nguyệt lập tức đẩy hắn ra.
Tạ Vụ Hành hừ một tiếng, siết chặt hông nàng, không cho phép nàng lùi lại, "Công chúa đừng lộn xộn, còn chưa bôi thuốc xong đâu."
Tạ Vụ Hành cảm giác thân thể nàng căng cứng liền thả lỏng tay, cũng không phải vì hắn thiện tâm, mà muốn Vụ Nguyệt phải nhìn cho rõ, hắn bôi thuốc cho nàng như nào, lại thoải mái vò nắn hai con thỏ trắng của nàng như nào.
Vụ Nguyệt không biết nhìn đi đâu, lông mi ẩm ướt thấm nước mắt, nàng càng không biết đêm qua bộ dáng của mình trông như nào, nhưng hiện tại, nàng hoàn toàn tỉnh táo, càng tỉnh táo lại càng có nhiều suy nghĩ hỗn loạn khiến nàng hoảng hốt.
Nàng muốn giục Tạ Vụ Hành nhanh một chút, nhưng thần sắc hắn lại chuyên chú không hề có điểm gì khác thường, giống như chỉ có mình nàng suy nghĩ lung tung.
Vụ Nguyệt lại càng xấu hổ hơn, cắn môi ngăn mình suy nghĩ linh tinh.
Thật vất vả mới bôi xong một loạt các dấu hôn trên người nàng, Vụ Nguyệt cảm thấy như mình vừa được vớt từ dưới nước lên, chỗ nào cũng thấy ẩm ướt, nhưng cũng may đã kết thúc.
Tiểu công chúa như trút được gánh nặng thở ra một hơi, nhưng đột nhiên mắt cá chân lại bị Tạ Vụ Hành nắm chặt kéo về phía hắn, Vụ Nguyệt lập tức mất trọng tâm nằm ngửa xuống chăn nệm.
Nàng vội vã đẩy tay hắn ra, trong miệng kêu không ngừng: "Đừng... ta còn đau..."
Tạ Vụ Hành ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt cực kì ra vẻ chính nhân quân tử, "Ta biết, chỗ này của Công chúa là bị thương nặng nhất, cần phải bôi thuốc thật kĩ."
Bôi thuốc, Vụ Nguyệt kinh ngạc chớp mắt, nàng còn tưởng là hắn muốn... Vụ Nguyệt nóng mặt, chân nàng đặt trên đầu gối Tạ Vụ Hành khẽ run rẩy, ngón chân cuộn lại.
Tiểu công chúa thẹn thùng cực kì, thật sự là khiến người ta thương tiếc.
"Không lẽ... Công chúa cho rằng..." Tạ Vụ Hành dừng một chút, bật cười dỗ dành, "Ta thương tiếc..."
Hắn chậm rãi lấy thuốc ra tay, hắn nhìn vào "đoá hoa" bị tàn phá có chút đáng thương, ánh mắt sâu thẳm, một lát sau dần trở nên bình thản, dưỡng tốt rồi hắn lại "ăn".
Vụ Nguyệt bị tiếng cười của hắn làm lỗ tai nóng bừng, lại có chút cáu giận, nhưng mọi cảm xúc ngay khoảnh khắc ngón tay hắn chạm vào, đã bay biến hết cả.
Ban đầu nàng vẫn còn chút đau đớn nhưng sau đó, thuốc mỡ dần tan ra, cảm giác ấm nóng cũng theo đó mà truyền lên.
Nàng chưa từng cảm nhận rõ ngón tay của Tạ Vụ Hành như vậy, hoa tay của hắn, khớp xương, ngón tay thứ nhất, rồi lại ngón tay thứ hai...
Trong mắt Vụ Nguyệt càng ngày càng hỗn loạn, hai gò má đỏ bừng, chỉ có miệng hé mở cố sức hít từng hơi, nàng nuốt nước bọt xuống yết hầu khô khốc, liều mạng nghĩ sang chuyện khác, "Đêm qua... chàng... chàng cho người... về truyền lời cho Lan ma ma sao?"
Vụ Nguyệt nói một câu mà ngắt thành từng chữ rời rạc.
Tạ Vụ Hành cũng không đáp lời, toàn bộ sự chú ý của hắn đều dừng ở ngón tay bôi thuốc cho nàng, hắn bôi cực kì cẩn thận, từng ngóc ngách đều chiếu cố qua, mãi cho đến khi nhìn thấy "cánh hoa" của nàng có ánh nước lấp lánh, hận không thể một miếng ăn vào bụng.
Yết hầu hắn nhấp nhô lên xuống, lời ít ý nhiều mà đáp: "Ừm."
Vụ Nguyệt run rẩy, hô hấp hỗn loạn: "Ta còn định, nếu ma ma biết, liền... cứ thế ăn ngay nói thật..."
Ánh mắt Tạ Vụ Hành hơi dừng lại, động tác bôi thuốc cũng thong thả hơn, nhưng lại không hề có ý định ngừng lại.
Hiện giờ hắn chưa xác định được đến tột cùng chân tướng là như thế nào, Lan ma ma biết những gì, nhưng nếu giờ nói ra, vạn nhất có phiền toái thì e là sẽ có xử lý.
Tạ Vụ Hành ngẩng đầu nhìn Vụ Nguyệt, ánh mắt nàng ẩm ướt, hắn lần nữa lấy thuốc, ngón tay lại càng cố tình đâm vào sâu hơn.
Kỳ thật dù kết quả có là gì hắn cũng không quan tâm, nếu không tốt... Tạ Vụ Hành ôm cả thân thể run rẩy của Vụ Nguyệt vào lòng, ánh mắt dọc theo sống lưng nàng nhìn xuống, bắt gọn vết bớt đỏ bừng bên hông nàng.
Cũng chưa chắc là không tốt.
Nghĩ đến việc hai người có thể cùng chung huyết mạch, bọn họ sẽ không bao giờ tách rời, ánh mắt Tạ Vụ Hành càng ngày càng tối, có một sự cực đoan khó diễn tả bằng lời điên cuồng nhảy múa trong mắt hắn.
Như vậy cũng tốt.
"Tạ Vụ Hành... chàng bôi xong chưa?"
Nghe thấy âm thanh đáng thương của tiểu công chúa, Tạ Vụ Hành mới thu lại những suy nghĩ điên cuồng kia, thu tay lại thay nàng mặc quần áo.
Tạ Vụ Hành nhìn vết nước ẩm ướt trên áo bào mình, trên mặt tràn đầy ý cười trêu ghẹo Vụ Nguyệt, "Bôi thuốc thôi mà, sao Công chúa lại "ướt" vậy?"
Vụ Nguyệt đỏ mặt vội chui vào trăn trốn, nhìn hắn vẫn rất thản nhiên, nàng không cam lòng cắn môi, nhưng da mặt hắn dày như vậy.
Vụ Nguyệt nhớ đến chỗ đau của hắn, ánh mắt thăm dò nói: "Chàng không phải đã mọc ra sao... để ta xem..."
Nàng không tin hắn không biết xấu hổ như vậy.
Tạ Vụ Hành không nói lời nào, ngay trước mặt Vụ Nguyệt đứng lên, đưa tay lập tức cởi áo.
Vụ Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn chỉ hai ba lần đã cởi sạch, chỉ còn lại tiết khố, ngón tay hắn dừng lại ở dây đai.
"Công chúa thực sự muốn xem?" Tạ Vụ Hành như xác nhận lại lần nữa với nàng.
Vụ Nguyệt mở to mắt, hắn thật sự để nàng nhìn.
Vẻ tự tin trong mắt nàng triệt để biến mất, đuôi mắt đỏ hồng, lắp bắp nói: "Ai... ai muốn xem chứ!"
Nói xong, liền lập tức đẩy hắn ra rồi quay đi.
Tạ Vụ Hành vốn còn đang ung dung cũng thay đổi nét mặt, lùi lại mấy bước, nhặt quần áo dưới đất nhanh chóng choàng lên người, lại cẩn thận không để tiểu công chúa nhìn thấy vết bớt tương tự ở trên eo hắn, xong xuôi mới cười nói: "Công chúa không nhìn thì thôi vậy."
Hắn dịu dàng nói: "Không còn sớm nữa, Công chúa nghỉ ngơi đi."
Rời khỏi Chiếu Nguyệt lâu, Tạ Vụ Hành chậm rãi đi từng bước trên con đường rải đá tối đen, bóng dưới thân hắn bị kéo dài.
Trọng Cửu theo sát phía sau, chợt nghe âm thanh hắn nhàn nhạt truyền đến, "Đem toàn bộ sổ sách ghi lại quá trình mang thai năm đó của Ninh quý phi đến đây, người nào còn sống cũng tìm cho ra."