Công chúa xuất giá vốn nên là việc long trọng được tổ chức trọng đại, phải chuẩn bị từ trước mấy tháng thậm chí là cả năm, thế nhưng hiện tại, nghi thức đưa tiễn cùng dàn nhạc được Quang Lộc Tự và Lễ bộ điều phối cần trăm người thực hiện khẩn trương gom cho đủ số. Hôn phục, mũ phượng, của hồi môn đều là các tư ngày đêm không ngủ qua loa chế tạo gấp gáp, đến ngày xuất giá miễn cưỡng xem như hoàn thành.
Vụ Nguyệt cùng một đám công chúa, phi tần khác theo Nguyên Võ đế và Thái hậu đi ra Kim Loan điện, văn võ bá quan đứng thành hai hàng phía dưới, nghi trượng cầm sách bảo cao giọng nói lời tốt lành, Tiêu Tịch Ninh mặc một bộ cát phục đỏ thẫm bước đi trên thềm ngọc đến cửa cung.
Nói là đi, nhưng lại càng giống bị hai ma ma khoẻ mạnh lôi kéo hai bên trái phải, mỗi một bước đi đều không nằm trong khống chế của nàng ta.
Bởi vì đội khăn chùm, Vụ Nguyệt cũng không nhìn thấy mặt Tiêu Tịch Ninh, nhưng nàng có cảm giác Tiêu Tịch Ninh lúc này tựa như một cái xác không hồn, được ma ma đỡ đến trước mặt Nguyên Võ đế hành lễ, sau đó được đưa vào kiệu lớn.
Ánh nắng bao phủ từng lớp mái ngói cung điện, không khí bỗng chốc trở nên nặng nề, thẳng đến khi tiếng kèn trống vang lên, đội ngũ đón dâu cùng đoàn sứ thần náo nhiệt di chuyển, lục tục xuất cung.
Nghi thức xuất giá kết thúc, yến tiệc sau đó Thái hậu cũng lấy cớ thân thể không tham gia mà lập tức hồi cung, Hoàng thượng cũng chỉ ở lại nói đôi câu rồi rời đi luôn.
Tứ công chúa xuất giá qua loa, Hoàng hậu thậm chí còn không xuất hiện, mà Trương thái phó là phụ thân của Hoàng hậu, vị cư tam công (đứng đầu ba chức quan lớn trong triều) lại không có một câu dị nghị. Trong cung yến ai cũng bưng chén cười nói vui vẻ, nhưng trong lòng tâm tư mỗi người lại khác nhau, có phần e sợ.
Vụ Nguyệt nghe thấy Cố Ý Uyển bên cạnh đang nhẹ giọng gọi mình.
Quay đầu lại, Cố Ý Uyển nói: "Chúng ta cũng nên về thôi."
Vụ Nguyệt vốn thấy phiền muộn, khẽ gật đầu, muốn gọi Hạ Lan Loan đi cùng nhưng kết quả lại phát hiện vị trí của nàng ấy trống không từ bao giờ, cũng không biết đã chạy đi nơi nào.
Nhìn một vòng bữa tiệc cũng không gặp, Vụ Nguyệt chỉ có thể rời đi trước cùng Cố Ý Uyển.
Ra khỏi đại điện, hai người đi về phía Đông Lục cung.
Cố Ý Uyển thổn thức cảm khái, "Cuối cùng thì sự tình này cũng kết thúc."
Lúc trước nàng biết chuyện cung Vụ Nguyệt ầm ĩ cũng đã lập tức đến hỏi thăm, ai ngờ Hoàng thượng lại lập tức hạ chỉ để Tiêu Tịch Ninh đi hoà thân, nàng cũng lo lắng một hồi lâu.
Tính tình Tứ công chúa nàng hiểu rõ, không dễ dàng để yên như vậy, ầm ĩ đến mức cá chết lưới rách cũng có thể.
Cho đến hôm nay, đội ngũ đón dâu rời khỏi hoàng thành, tim Cố Ý Uyển mới có thể đặt xuống.
"Đúng vậy." Vụ Nguyệt nhẹ giọng đáp lời.
Nhớ tới lúc sáng nhìn Tiêu Tịch Ninh bị hai ma ma giữ chặt nhét lên kiệu, Vụ Nguyệt không nói nên lời cảm giác trong lòng, chỉ nghĩ ác giả ác báo.
Vụ Nguyệt không muốn nghĩ tiếp, chuyển đề tài nói: "Gần đây khí sắc Hoàng tẩu ngày càng tốt."
"Phải không?" Cố Ý Uyển nâng tay vuốt ve hai má.
Chính nàng cũng không để ý, ước chừng là do Tiêu Phái không ở trong cung, nàng chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy, ưu tư cũng không còn, tâm tình quả thật thả lỏng không ít.
Vụ Nguyệt gật đầu: "Muội đã nói mà, y thuật của Trần thái y rất tốt."
Bàn tay xoa mặt của Cố Ý Uyển thoáng dừng lại, một lát sau mới cười đồng tình: "Đúng vậy."
Vụ Nguyệt nói xong liền nhìn thấy Trần Linh đứng ở chân tường phía xa xa, "Đó không phải là Trần thái y sao, thật trùng hợp."
Cố Ý Uyển nhìn theo phương hướng Vụ Nguyệt chỉ, quả nhiên thấy Trần Linh, còn có một thiếu nữ đứng đối diện hắn, hai người đang nói chuyện gì đó.
Cố Ý Uyển thu hồi tầm mắt, "Chúng ta đi thôi."
Vụ Nguyệt nghĩ Trần Linh đang nói chuyện cũng không cần chào hỏi hắn.
Nhưng hai người các nàng chưa kịp rời đi, Trần Linh đã nhìn thấy. Hắn vội nói với nữ tử trước mặt hai câu rồi đi tới.
Trần Linh chắp tay hành lễ: "Vi thần bái kiến Ngũ công chúa, bái kiến Thái tử phi."
Cố Ý Uyển thản nhiên ừ một tiếng, Vụ Nguyệt tủm tỉm cười chào hỏi hắn, "Ta còn đang khen tay nghề của Trần thái y với Hoàng tẩu, không ngờ lại gặp được ngươi, vốn định tiến đến chào hỏi nhưng thấy ngươi đang nói chuyện nên không tiện quấy rầy."
"Không quấy rầy." Trần Linh thấp giọng giải thích, "Đó là thiên kim của Phương thị lang, trước đây Phương thị lang thỉnh vi thần đi chữa bệnh cho nàng ấy, cho nên quen biết, ngẫu nhiên gặp nên hàn huyên vài câu."
Vụ Nguyệt chỉ thuận miệng nói, không ngờ hắn lại cẩn thận giải thích như vậy, tuy thấy kì quái nhưng nàng cũng đáp lời: "Hoá ra là vậy."
Trần Linh không lên tiếng nữa, ánh mắt vẫn luôn nhìn Cố Ý Uyển, phảng phất những lời vừa rồi hắn cố ý nói cho nàng nghe.
Cố Ý Uyển nhíu mày, không biết là vì sao chỉ nhàn nhạt đáp: "Thấy Trần thái y còn có việc bận rộn, ta cùng Ngũ công chúa cũng có việc, đi trước một bước."
Trần Linh giống như hồi tỉnh, cúi đầu tránh sang một bên.
Đi được một đoạn, Vụ Nguyệt quay đầu nhìn lại, Trần Linh vẫn còn đứng đó, ánh mắt nhìn về phía bên này, theo phương hướng là đang nhìn hoàng tẩu.
Trong lòng Vụ Nguyệt sinh ra hoài nghi, chỉ là đối với chuyện này nàng luôn rất chậm chạp, chỉ cho rằng Trần Linh vẫn luôn điều trị thân thể của Hoàng tẩu, để ý cũng là bình thường nên cũng không nghĩ nữa.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
*
Sau khi Tiêu Tịch Ninh xuất giá, Vụ Nguyệt cũng tưởng rằng sự tình đã kết thúc, nhưng ngay sau đó chuyện Hoàng hậu sử dụng tà thuật bị lộ ra, Nguyên Võ đế trực tiếp hạ thánh chỉ phế hậu.
Trương thái phó tự nhận giáo dục nữ nhi không đến nơi đến chốt, dâng tấu xin từ quan, con cháu Trương gia người bị biếm, người bị cách chức, sau một đêm Trương gia lụn bại.
Nguyên Võ đế bởi vì chịu nhiều đả kích, tình trạng thân thể xuống dốc không phanh, mà Tam hoàng tử đã lâu không về triều, Tạ Vụ Hành vốn là Ti Lễ giám Chưởng ấn nay nắm chức quyền phê tấu chương, thuận lý thành chương (lẽ đương nhiên) thành người nắm đại quyền.
Ban đầu Vụ Nguyệt còn không hiểu bốn chữ người nắm đại quyền này có nghĩa là gì, cho đến khi phi tần hậu cung vì phụ thân huynh đệ mình không gặp được Tạ Vụ Hành mà đánh chủ ý đến chỗ nàng, tặng không biết bao nhiêu lễ vật, lúc ấy nàng mới biết địa vị của Tạ Vụ Hành hiện tại cao như thế nào.
Hiện tại thân thể Hoàng thượng không tốt mới giao cho hắn quyền lực lớn như vậy, vạn nhất thân thể Hoàng thượng tốt lên rồi nhất định sẽ thu hồi hoàng quyền, Tạ Vụ Hành sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Khổ nỗi, phi tần của Hoàng thượng đưa lễ tới nàng lại không có cách nào từ chối, lại sợ gây thêm phiền toái cho hắn, cho nên mỗi lần thu lễ, ngày hôm sau Vụ Nguyệt đành phải lấy một món đồ quý trọng hơn đáp lại.
Qua lại thường xuyên như vậy, Vụ Nguyệt nhìn khố phòng của mình càng ngày càng trống trải mà đau lòng không thôi.
Hôm nay, lúc Tạ Vụ Hành đến Chiếu Nguyệt lâu, Vụ Nguyệt còn đang ngồi trước bàn viết viết tính tính xem thiếu hụt bao nhiêu.
Thân thể đột nhiên bị ôm lấy, nàng giật mình, cảm nhận được hơi thở quen thuộc bao lấy mình mới buông xuống lòng cảnh giác, quay đầu nhìn ra cửa, bảo đảm Lan ma ma không ở gần đây mới nhỏ giọng hỏi: "Sao chàng lại đến đây?"
"Nhớ Công chúa." Tạ Vụ Hành hơi cong eo, ôm chặt nàng, đầu hắn chôn vào bên gáy Vụ Nguyệt hít hà từng hương thơm của nàng.
Gần đây hắn bận rộn không thể phân thân, có chút thời gian liền vội vàng đến gặp tiểu công chúa, căn bản không đủ để thoả mãn dục vọng của hắn.
Hôm nay khó khăn lắm mới rảnh rỗi, cần tiểu công chúa đút hắn ăn no.
Vụ Nguyệt bị thổi hơi bên gáy liền nóng lên, nàng khẽ rụt cổ lại, bàn tay cầm bút run lên, nhớ rõ chính mình còn chưa tính xong liền đem sự chú ý lên quyển sổ nhỏ trên bàn.
Không nhận được đáp lại của nàng, Tạ Vụ Hành vốn đang nhẹ nhàng bất giác tăng lực đạo hôn nàng, hắn hơi thô lỗ: "Công chúa đang làm gì?"
"Tính sổ sách." Thanh âm Vụ Nguyệt không vui, lấy cùi chỏ đẩy hắn ra, "Ta sắp tính xong rồi, chàng đừng lộn xộn."
Tạ Vụ Hành nhăn mày, rốt cuộc là cái gì, dám phân tán sự chú ý của tiểu công chúa với hắn.
Tạ Vụ Hành không nói gì ôm lấy người, để nàng ngồi vào lòng mình rồi đưa tay lấy quyển sổ xem qua, "Đây là sổ gì?"
"Chàng còn hỏi à?" Vụ Nguyệt cau chóp mũi, nói cho hắn nghe.
Tạ Vụ Hành nghe mà buồn cười, hắn quả thật không biết, "Sau này Công chúa thích cái gì thì nhận cái đấy, không cần hứa hẹn gì cả, không thích thì ném đi, càng không cần để ý mặt mũi của kẻ khác."
Tạ Vụ Hành nói năng uyển chuyển, không nhận lễ của bọn họ, e là bọn họ sẽ càng sợ hãi, hận không thể cầu xin hắn nhận.
Vụ Nguyệt lo lắng đáp: "Ta chỉ là sợ chàng làm việc quá tuyệt tình, tương lai khiến người ta chán ghét, lại không tránh được miệng lưỡi thiên hạ."
Tiểu công chúa nhăn mày chững chạc đàng hoàng dạy dỗ hắn, nói tới nói lui vẫn là quan tâm hắn, khiến lòng Tạ Vụ Hành như nhũn ra.
"Được, đều nghe Công chúa."
"Tính xong rồi." Vụ Nguyệt nhìn lại từng khoản rạch ròi liền bắt đầu đau lòng, "Chàng có biết ta thiếu hụt bao nhiêu không?"
Vụ Nguyệt còn định chỉ cho hắn xem từng khoản, Tạ Vụ Hành đã cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, "Ta bù, Công chúa thiếu bao nhiêu ta bù bấy nhiêu."
"Làm như chàng có nhiều tiền lắm vậy." Vụ Nguyệt nói xong liền mím chặt môi.Hiện tại Tạ Vụ Hành e là thật sự rất có tiền, nhớ lại ngày đó còn là tên đáng thương ỷ lại vào nàng, trong lòng Vụ Nguyệt trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nàng thấy tự hào nhưng cũng có cảm xúc nói không rõ, nghiêm túc đưa tay về phía hắn: "Mang đến đây."
"Không vội." Tạ Vụ Hành cúi đầu hôn một cái vào lòng bàn tay nàng, âm thanh không lạnh không nóng vang lên, chậm rãi nói: "Trong lòng ta tràn đầy hình bóng Công chúa, nhưng Công chúa tựa hồ chẳng nghĩ đến ta."
Hàng mi dày che kín nửa con mắt, thần sắc lộ vẻ cô đơn.
Vụ Nguyệt bỗng nhiên nghĩ, trước mặt người khác chẳng lẽ hắn cũng yếu ớt đáng thương như vậy sao, vậy sao người khác lại sợ hắn.
Có lẽ chỉ ở trước mặt nàng hắn mới như vậy, tim Vụ Nguyệt đập nhanh hơn: "Không phải mà~"
"Vậy là gì?" Tạ Vụ Hành ngước mắt, ánh mắt níu lấy bóng hình nàng.
Đương nhiên cũng nhớ hắn, đặt biệt gần đây còn ít gặp, Vụ Nguyệt thường xuyên nghĩ đến hắn.
Nàng cảm thấy thừa nhận cũng không phải chuyện gì mất mặt, nhưng đối mặt với ánh mắt triền miên của Tạ Vụ Hành, trong ngực liền nổi lên một trận lửa nóng, nửa ngày sau mới mềm mại nói từng chữ: "Nhớ chàng~~"
Tạ Vụ Hành không rõ tại sao chỉ vài chữ lại có thể ngọt đến như vậy, thấm vào lòng hắn.
Hắn nâng tay nâng mặt Vụ Nguyệt lên, ngón tay khẽ chạm vào môi nàng, miệng nàng nhất định rất ngọt, so với lời nói bên tai còn ngọt hơn, "Vậy Công chúa hé miệng ra, để ta hôn được không..."
Hô hấp của Vụ Nguyệt đột nhiên dừng lại, ngượng ngùng xông thẳng lên đầu, cánh môi bị Tạ Vụ Hành nhẹ nhàng vuốt ve không nhịn được run lên, hắn sao có thể mặt không đổi sắc nói ra lời này.
Tạ Vụ Hành tới gần hơn, môi mỏng hé mở nói từng chữ, "Như vậy ta mới tin Công chúa thật sự nhớ ta."
Lồng ngực Vụ Nguyệt siết chặt, rõ ràng đã hôn nhiều như vậy, mà nàng vẫn khẩn trương, lần nào cũng trúc trắc như lần đầu thân cận với hắn.
Chỉ khác là, bên ngoài khẩn trương bao nhiêu, bên trong lại càng khát vọng bấy nhiêu.
Vụ Nguyệt chậm rãi hé môi, Tạ Vụ Hành nhìn chằm chằm cánh môi phiếm hồng, hô hấp thô đục, môi mỏng của hắn phủ lên.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài cắt ngang, là Thuận Ý: "Chưởng ấn."
Tạ Vụ Hành lười để ý tới, ngậm lấy lưỡi Vụ Nguyệt mút vào, Vụ Nguyệt lo lắng Lan ma ma đến, kích động đẩy hắn ra, lại bị hắn chụp lấy tay vòng ra sau lưng.
Nhìn qua không có bao nhiêu sức nhưng nàng lại không thể động đậy.
Một bên là cái lưỡi bị mút đến mức run rẩy, một bên là trái tim đập loạn vì hoảng sợ, hai loại cảm xúc kích động Vụ Nguyệt khiến nàng không chống đỡ nổi.
May mà Thuận Ý lại tiếp tục lên tiếng: "Chưởng ấn, Trọng Cửu đến truyền lời, nói là Sở phi chuyển dạ, dự đoán sắp sinh."
Tạ Vụ Hành nhíu chặt mày, lưu luyến không rời mút thêm vài cái mới buông Vụ Nguyệt ra, âm thanh khàn khàn đáp: "Đã biết."
Tạ Vụ Hành hôn xong, Vụ Nguyệt đỏ bừng mặt nhẹ nhàng thở ra, Tạ Vụ Hành nâng ngón tay lau đi vệt nước trên môi nàng, "Ta đi nhìn một cái, tối muộn lại đến thăm Công chúa."
Vụ Nguyệt vô thức liếm môi, động tác không thoả mãn bị Tạ Vụ Hành thu hết vào trong mắt, hắn bỗng nhiên bật cười.
Vụ Nguyệt lại đỏ mặt hơn, cắn lưỡi xấu hổ bước xuống từ người hắn, thúc giục hắn mau rời đi.
Tạ Vụ Hành cười cười đi ra khỏi phòng, chỉ là đêm đó hắn không đến.
Đến sáng ngày hôm sau, Vụ Nguyệt mới nghe Tâm Đàn nói, đêm qua Sở phi khó sinh, mãi đến tảng sáng mới sinh được một hoàng tử, Nguyên Võ đế long tâm đại duyệt, tấn phong nàng ta thành Sở quý phi.
*
Tin tức truyền đến tai Tiêu Phái, đã là nửa tháng sau.
Doanh địa dưới chân núi, thân tín của Tiêu Phái nhanh chóng đi vào chủ doanh, "Điện hạ, trong kinh có mật thư truyền đến."
Tiêu Phái mặc áo gấm, khuôn mặt hắn vốn dĩ là kiểu thư sinh tri thức nay lại bị chiến trường mài giũa lộ ra vài phần lãnh khốc, hắn nhận thư, mẫu tộc của Hoàng hậu xuống dốc, Sở phi sinh hạ Hoàng tử, mẫu bằng tử quý ngồi lên vị trí Quý phi, chưởng quản lục cung.
Tiêu Phái xem xong chỉ hỏi một câu, "Là Tạ Vụ Hành cho người đưa tới?"
Thân tín đáp: "Vâng."
Khuông mặt lạnh lùng của hắn thoáng giãn ra, cuộc chiến với Cao Phụng Nghị lần này kéo dài quá lâu rồi, phải tốc chiến tốc thắng.
Cao Phụng Nghị bị đuổi đánh dến Trạch Châu là vùng núi non trập trùng, hiện giờ chỉ còn chút tàn binh trốn trong núi không ra.
Tiêu Phái vuốt ve ngón tay, âm thanh lạnh lùng: "10 ngày nữa mà không bắt được Cao Phụng Nghị thì đốt núi buộc hắn ra."
*
Bởi vì tiểu hoàng tử vừa được sinh, lại thêm tin tức tiền tuyến truyền về đã bắt được Cao Phụng Nghị, hai chuyện đều khiến Nguyên Võ đế vui vẻ, không khí âm trầm vì Hoàng hậu đã tản đi không ít.
Ngày sinh nhật của Vụ Nguyệt cũng sắp tới gần, Nguyên Võ đế hạ lệnh cẩn thận thu xếp chuyện này.
Mà Vụ Nguyệt mãi đến trước hôm sinh nhật hai ngày nàng mới biết Tạ Vụ Hành và nàng có cùng một ngày sinh.
Tiểu công chúa khiếp sợ nhìn người đang cười khẽ trước mặt mình, "Không phải lúc trước chàng nói không nhớ rõ sao?"
Nàng còn nhớ lúc trước mới đem Tạ Vụ Hành về Trường Hàn cung đã từng hỏi qua sinh thần của hắn, khi đó rõ ràng hắn lắc đầu nói mình cũng không biết, trẻ con sinh ra trong nhà nghèo, lưu lạc tứ xứ không nhớ rõ sinh thần cũng không phải chuyện gì kì quái, Vụ Nguyệt cũng không nhắc đến nữa.
Tạ Vụ Hành nói: "Khi đó không dám nói có cùng ngày sinh với Công chúa."
Kỳ thật là, lúc trước hắn vẫn còn có lòng lợi dụng riêng, không nói cho nàng vì cũng không phải chuyện quan trọng, lại nghĩ rằng không cần có gì cần liên quan đến nàng.
Chỉ là không ngờ rằng, sau này hắn lại hận không thể hoà làm một với tiểu công chúa.
"Vậy còn năm ngoái thì sao?"
"Công chúa quên sao..." Tạ Vụ Hành cúi thấp đầu, "Khi đó Công chúa không cần ta."
Trong lòng Vụ Nguyệt buồn bực, khi đó hai người đang cãi nhau, nhưng hắn vẫn nhớ tặng lễ vật sinh nhật cho nàng, trong lòng nàng liền áy náy vô cùng.
"Vậy sao chàng không nói sớm cho ta, ta sao kịp chuẩn bị lễ vật." Nếu không phải ngẫu nhiên biết được từ miệng Trọng Cửu, nàng chỉ sợ đến bây giờ vẫn không biết.
Hôm nay mới để Vụ Nguyệt biết, Tạ Vụ Hành còn đang lo vẫn sớm, hắn cười trấn an tiểu công chúa mặt đầy vẻ tự trách, "Công chúa là lễ vật tốt nhất, chỉ cần Công chúa cùng ta trải qua sinh thần năm nay, là ta đã hài lòng rồi."
Tạ Vụ Hành cười nhưng trong ý cười lại đầy vẻ sâu xa khó lường, hắn đã mong chờ rất lâu.
***
Chạng vạng, Lan ma ma từ bên ngoài trở về, thấy Vụ Nguyệt buồn rầu ngồi thở dài, bà quan tâm hỏi: "Công chúa làm sao thế?"
Vụ Nguyệt kể cho Lan ma ma nghe.
Tuy Tạ Vụ Hành nói vậy, nàng vẫn thấy tự trách trong lòng, muốn bù đắp cho hắn, nhưng giờ chuẩn bị lễ vật gì cũng đã muộn.
Tuỳ tiện chọn một thứ thì chính nàng cũng cảm thấy qua loa lấy lệ, Tạ Vụ Hành tặng lễ vật cho nàng đều rất dụng tâm.
"Ma ma nói phải xử lý như nào." Vụ Nguyệt u sầu đầy mặt nhìn về phía Lan ma ma lại phát hiện bà đang ngẩn người.
"Ma ma..." Vụ Nguyệt lại gọi một tiếng.
Lan ma ma giống như không nghe rõ nàng nói gì, thần sắc cổ quái hỏi lại một lần, "Công chúa nói, Chưởng ấn cũng sinh vào ngày mùng ba tháng mười?"
"Cùng năm cùng tháng cùng ngày với Công chúa?" Lan ma ma nói xong chữ cuối cùng, đồng tử thắt chặt.
Vụ Nguyệt gật gật đầu, lại cảm thấy thật là trùng hợp, nhưng mấu chốt là, nàng nên tặng hắn cái gì mới tốt.
"Ma ma giúp con nghĩ biện pháp đi, hiện tại phải xử lý như thế nào?"
Lan ma ma siết chặt bàn tay đầy mồ hôi, trong mắt đều là vẻ hoảng sợ.
Họ Tạ, lại cùng năm cùng tháng cùng ngày sinh với Công chúa, thật sự có chuyện trùng hợp như vậy?
Nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên chuyện trùng hợp xảy ra trên người Tạ Vụ Hành.
Vụ Nguyệt thấy Lan ma ma chậm chạp không nói lời nào, thần sắc cũng không thích hợp, chần chừ gọi: "Ma ma?"
Lan ma ma bỗng nhiên lấy lại tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn Vụ Nguyệt, chậm rãi lắc đầu, dùng thanh âm khô khốc cứng đờ đáp: "... Ma ma... cũng không biết nên làm gì..."