Chỉ còn tiếng lửa cháy bập bùng trong bếp lò, nước trong nồi cũng bắt đầu sôi vang lên tiếng sùng sục khe khẽ, căn phòng vốn không lớn nhưng lại nóng vô cùng, sức nóng làm cho đầu óc Vụ Nguyệt càng mê man, hắn vẫn kề sát bao phủ lấy nàng từ phía sau.
Hai cánh tay rắn chắc vòng ở eo kiên cố như kềm gắt, nàng thậm chí còn có thể cảm nhận được kinh mạch đang đập trên cánh tay hắn, nhiệt độ của hai người xuyên thấu qua lớp quần áo, không ngừng đốt lửa trên người nàng, khiến nàng không thể nghĩ ngợi được gì.
Vụ Nguyệt vẫn đang trong cơn khiếp sợ chưa hoàn hồn lại, từng chữ hắn nói nàng đều hiểu nhưng ghép lại với nhau thì nàng lại chẳng hiểu gì nữa cả, cái gì gọi là muốn ôm nàng, cái gì gọi là muốn kề cận.
Tựa hồ là hít thở có chút khó khăm, tiểu công chúa hơi hé môi, miệng nhỏ hít khí, mỗi một lần hô hấp, hắn đều cảm thấy thân hình mềm mại trong lồng ngực run rẩy.
Tạ Vụ Hành cúi đầu thật thấp, để mặc hơi thở của mình trở nên gấp áp, người trong ngực rõ ràng đều cảm thấy hết nhưng không thể thoát khỏi sự vây nhốt của hắn. Cánh môi nàng khẽ mở ra hít từng ngụm không khí, câu dẫn lấy ánh mắt của hắn.
Tạ Vụ Hành không làm gì cả, sâu trong mắt hắn là sự hỗn loạn, ánh mắt của hắn hết nhìn cánh môi run rẩy của nàng lại chuyển lên gò má trắng tuyết gần ngay trước mắt.
"Công chúa, có phải nô tài rất đáng chết không?"
Tiếng nói trầm thấp của hắn kết hợp với lửa nóng trong mắt trở thành hai thái cực trái ngược nhau. Mí mắt khẽ nhướng, ác liệt quan sát đôi mắt phiếm hồng của tiểu công chúa, lông mi nàng như cánh bướm khẽ chớp, làm cổ họng hắn cũng ngứa ngáy theo.
Tiểu công chúa thiện lương như vậy, dễ dỗ, sao có thể để mặc hắn thống khổ đây.
"Đương nhiên là không phải rồi!"
Quả nhiên, tiểu công chúa của hắn không hề do dự mà phản bác lại.
Lời này nói ra cũng như phá vỡ tấm lưới vô hình trói buộc nàng, Vụ Nguyệt khẽ cử động thân mình, sau đó cố gắng khiến bản thân mình tỉnh táo lại, từ trong suy nghĩ hỗn loạn tìm về một tia lý trí.
Hoá ra, không phải mình nàng nghĩ nhiều, Tạ Vụ Hành đúng là không bình thường, chỉ là nàng đoán đúng một nửa, bản thân hắn cũng ý thức được mình khác thường, hơn nữa hắn còn rất thống khổ cùng bất lực, kỳ thật hắn vốn không phải như thế, thậm chí còn không biết tại sao mình sẽ như vậy.
Vụ Nguyệt miễn cưỡng nghĩ thật kĩ càng, có lẽ Tạ Vụ Hành có suy nghĩ này cũng không phải do nguyên nhân mà nàng nghĩ, dù sao thái giám cũng sẽ không có dục vọng.
Vụ Nguyệt khẽ nhéo bàn tay đang run của mình, rồi nàng đưa tay ra nắm lấy tay Tạ Vụ Hành, kéo tay hắn.
"Nô tài sai rồi sao?"
Hắn tự phủ nhận bản thân khiến trong lòng Vụ Nguyệt tê rần, nơi lòng bàn tay của nàng còn cảm nhận được sự run rẩy của hắn, kinh mạch nhảy lên, giống như hắn đang cố gắng kìm nén điều gì.
Tay nàng dừng lại giữa không trung, không tiếp tục kéo tay hắn ra nữa, ở trong lòng hắn xoay người lại, nhưng vẫn cố ý kéo ra một chút khoảng cách, nghiêm mặt nói: "Ngươi nghe ta nói!"
Tạ Vụ Hành cúi dầu, lông mi dài che khuất ánh mắt, hắt bóng lên mặt hắn càng làm lộ rõ cảm giác cô đơn tịch liêu.
Vụ Nguyệt nghĩ ra được một lý do, "Ngươi chỉ là coi ta như người thân nhất, muốn thân cận cũng rất bình thường, giống như ta đối với Lan ma ma, với Vân nương nương cũng là như vậy."
"Thật không?" Tạ Vụ Hành nhìn tiểu công chúa đang cố gắng tìm cớ, hỏi lại: "Rời xa công chúa, nô tài cảm giác như thân thể mình bị lột đi một lớp da, không thấy công chúa thì liền khó chịu."
Từng câu từng chữ của hắn khiến đầu quả tim Vụ Nguyệt run lên, nàng càng sốt ruột tìm cho hắn một lý do, "Nhất định là bởi vì lần trước cãi nhau, chúng ta tách ra một thời gian dài, cho nên ngươi mới thấy bất an."
Vụ Nguyệt vừa nói vừa gật đầu đồng tình với chính mình, nàng cảm thấy chính là nguyên nhân này, bởi vì lúc trước nàng tức giận nói không cần hắn, hắn mới giống như con chó nhỏ, mèo nhỏ bị vứt bỏ, thiếu cảm giác an toàn nên mới ôm nàng chặt như vậy.
Đúng vậy, chính là lý do như này, Vụ Nguyệt cũng đang thuyết phục chính mình như vậy, cảm giác bất ổn kia cũng bị đè xuống, nàng như vừa trút được gánh nặng.
Nếu đã như vậy, nàng không cần sợ hãi khẩn trương nữa.
Tạ Vụ Hành không đáp cũng không biểu hiện ra điều gì, hắn lặng lẽ nhìn sắc mặt nàng, tiểu công chúa không giấu được tâm tư, nghĩ gì đều viết hết cả lên mặt.
Nếu tiểu công chúa của hắn cảm thấy lý do này có thể chấp nhận được, vậy thì chính là như thế.
"Thật sự là như vậy sao?" ánh mắt tối đen của hắn khẽ loé lên một tia sáng mong chờ.
"Đương nhiên!" Vụ Nguyệt trợn tròn mắt, nghiêm túc nói.
"Vậy..." Thần sắc Tạ Vụ Hành thấp thỏm, "Nô tài có thể ôm công chúa như vậy nữa không?"
Nếu chỉ là ôm thì... có thể, lông mi Vụ Nguyệt khẽ run nhẹ, nhưng nếu như làm những chuyện kỳ quái khác...
Cảm nhận được thân thể tiểu công chúa trong lòng mình khẽ cứng đờ, Tạ Vụ Hành lộ ra sự chua xót trong mắt, "Chỉ có như vậy... nô tài mới có thể khẳng định... công chúa... sẽ không vứt bỏ nô tài... lần nữa..."
Nghe hắn một câu nô tài, hai câu nô tài, lòng Vụ Nguyệt đã mềm nhũn, cuối cùng đành gật đầu.
Tạ Vụ Hành được một bước lại muốn tiến thêm một bước, "Vậy công chúa có thể cũng ôm nô tài được không?"
Trong miệng hắn là lời khẩn cầu nhưng ánh mắt thì suýt nữa không giấu được lửa nóng. Hắn muốn tiểu công chúa chủ động dùng cánh tay mềm mại vòng qua eo hắn, thân thể mềm mại tựa vào lồng ngực hắn, cùng hắn kết hợp.
Vụ Nguyệt đang lúc mềm lòng, dù sao cũng là nàng hiểu lầm hắn, như vậy chỉ cần an ủi hắn một chút là được, để hắn không sợ hãi nữa. Nàng nghĩ vậy, liền đưa tay nắm lấy áp hắn, đầu ngón tay khẽ cọ qua lớp vải, vòng ra sau lưng.
Nàng đang nghĩ tới việc vỗ lưng an ủi hắn thì cánh tay Tạ Vụ Hành đặt trên thắt lưng đã ôm chặt lại, Vụ Nguyệt liền bị đẩy về phía trước, thân thể mềm mại ép chặt vào lòng hắn, dán chặt lên lồng ngực Tạ Vụ Hành.
Vụ Nguyệt như ngã vào trong lòng hắn, nàng ngơ ngác trừng mắt, bên tai là từng tiếng tim đập nặng nề, làm nhịp tim của nàng cũng rối loạn theo.
Không biết có phải là do áo quần chật quá ép vào người hay do vải vóc ma sát, mà nàng có cảm giác toàn thân tê dại khó hiểu.
Vụ Nguyệt không thở được, ôm chặt quá, nàng muốn đẩy hắn ra một chút.
"Công chúa thật tốt." Tạ Vụ Hành nhắm mắt, tiếng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng, lông mi hắn khẽ run rẩy, đuôi mắt cũng phiếm hồng.
Thôi, không cần làm tổn thương hắn thêm, hôm nay là nguyên tiêu, hắn không có người thân nào, chỉ có mỗi mình nàng.
Vụ Nguyệt buông tay, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, chỉ là không có tác dụng mấy.
"Nước đã đun xong chưa?" Bên ngoài thình lình truyền đến tiếng nói chuyện của Lan ma ma.
"Ma ma đến, đừng để người chê cười." Vụ Nguyệt nhỏ giọng, thuận thế chui ra khỏi lòng hắn, linh hoạt giống như con thỏ nhỏ.
Nàng như trút được gánh nặng hít vào mấy hơi, còn ôm nữa sẽ nghẹn chết mất.
Lan ma ma đẩy cửa bước vào, giơ tay phẩy phẩy trước mặt, đi qua bếp lò liền thấy, "Nước bốc hơi hết cả rồi, đun kiểu gì đến mức không còn giọt nào vậy, cũng không bắc xuống."
Bà quay đầu nhìn hai người đang đứng một bên, thần sắc Tạ Vụ Hành tự nhiên, "Mải nói chuyện với công chúa, nhất thời quên mất."
Vụ Nguyệt còn đang mải nghĩ lý do, chậm nửa nhịp mới gật đầu.
Tạ Vụ Hành thấy trên mặt nàng hồng hồng, cười cười đi sang một bên, "Ta lại đun ấm khác."
Lan ma ma thì đi kiếm nồi luộc bánh.
Cảnh tượng bận rộn trong bếp lại ấm áp thần kì, làm sự khác thường trong lòng Vụ Nguyệt cũng rút đi, nàng nghĩ rốt cuộc cũng đã nói rõ mọi chuyện với hắn, vô cùng vui vẻ giúp hắn luộc bánh.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Vừa qua ngày mười lăm, khoảng thời gian lạnh nhất cũng đi theo.
Nghi Ninh cung.
Vụ Nguyệt chờ Cố Ý Uyển uống thuốc xong mới vội vàng đưa mứt quả qua.
"Khí sắc của Hoàng tẩu tốt hơn nhiều rồi." Vụ Nguyệt đắc ý nói.
Cố Ý Uyển mím môi ngậm miếng mứt trong miệng, cười nói: "Còn không phải nhờ muội sao?"
Dị tượng ở Đông cung đã tra ra manh mối, Tiêu Phái cũng không đến tìm nàng nữa, xác thật giải được không ít sầu, bên cạnh còn có Vụ Nguyệt ngày ngày thúc giục nàng uống thuốc, thân thể cũng dần khá lên.
Vụ Nguyệt cười đến cong cả mắt, nhìn cung nữ dẫn Trần Linh vào, vội nói: "Vậy phải nói là công lao của Trần thái y."
Cố Ý Uyển cũng quay đầu lại xem, Trần Linh đã tiến vào phòng, chắp tay nói: "Bái kiến Thái Tử phi, Ngũ công chúa."
Hắn đi đến cạnh bàn, "Vi thần đến bắt mạch cho Thái Tử phi."
Trần Linh như bình thường bắt mạch cho Cố Ý Uyển, "Phương thuốc trước đã giúp Thái Tử phi phục hồi được một thời gian, lần này vi thần sẽ điều chỉnh một phương thuốc khác."
"Trần thái y cứ làm." Cố Ý Uyển ôn nhu nói.
Vị thái y Trần Linh này không nhiều lời bao giờ cũng không thể hiện nhiều cảm xúc, nhưng y thuật thì rất tốt.
Trần Linh đi sang một bên kê phương thuốc.
Lại có một cung nữ khác tiến vào, "Thái Tử phi, Hạ Lan công chúa dến."
Vụ Nguyệt nói: "Là biểu tỷ"
Cố Ý Uyển phân phó cung nữ, "Mau mời vào."
Hạ Lan Loan theo cung nữ đi vào trong, thấy Vụ Nguyệt ở đây liền sắng giọng, "Ta biết ngay ngươi đến chỗ Ý Uyển mà."
Cố Ý Uyển cười nói tiếp: "Không phải, là ta độc chiếm muội ấy."
Bởi vì có Vụ Nguyệt ở giữa, Cố Ý Uyển cùng Hạ Lan Loan cũng coi là thường xuyên quan lại mà quen biết.
"Không được." Hạ Lan Loan bày ra bộ dạng như muốn cướp người, kéo cánh tay Vụ Nguyệt ôm lấy, "Giờ đến lượt ta, ta muốn nàng."
"Ai nói." Cố Ý Uyển cố ý trêu ghẹo nàng, cũng ôm lấy bên tay còn lại của Vụ Nguyệt.
Vụ Nguyệt bị kẹp ở giữa, khó xử nhìn hai người, yếu ớt nói: "Không thì cùng nhau chơi...?"
Nàng quay đầu nhìn Hạ Lan Loan thương lượng, "Biểu tỷ muốn đi đâu, ta cùng Hoàng tẩu đi cùng tỷ."
Hạ Lan Loan cùng Cố Ý Uyển nhìn bộ dáng sốt sắng của nàng thì liếc nhau cười ra tineesg.
Vụ Nguyệt lúc này mới phản ứng lại là nàng bị trêu chọc, cũng không tức giận, chỉ đỏ mặt nói, "Vậy... chúng ta đi ngự hoa viên dạo đi."
Hạ Lan Loan đương nhiên đồng ý.
Nhưng Cố Ý Uyển lại sợ lạnh, "Các muội đi đi thôi."
Bây giờ trừ phi là tất yếu, nàng đều không rời khỏi Nghi Ninh cung.
Trần Linh ở một bên vừa viết xong phương thuốc, nói: "Thỉnh thoảng ra ngoài một chút cũng tốt cho thân thể của Thái tử phi."
Vụ Nguyệt nghe thấy liền kéo tay Cố Ý Uyển, mềm giọng nói: "Hoàng tẩu cùng đi đi mà~"
Lúc này Cố Ý Uyển mới đồng ý cùng hai người đi ra ngoài.
*
Ba người cùng tản bộ trong Ngự Hoa viên, Hạ Lan Loan bỗng nhiên viên được một quả bóng tuyết nhỏ, bất thình lình ném vào cổ Vụ Nguyệt khiến nàng rùng mình một cái, nén giận hô, "Biểu tỷ!"
Hạ Lan Loan hướng nàng nhướng mày, cười đến là vui vẻ, Vụ Nguyệt nhất thời giận dỗi, cũng nhặt tuyết ném Hạ Lan Loan.
"Tốt!" Hạ Lan Loan mở to hai con mắt, "Con thỏ con nhà muội muốn tạo phản đúng không!"
Vụ Nguyệt thấy nàng viên được một cục tuyết cực kì lớn, sợ tới mức xoay người bỏ chạy, Hạ Lan Loan cũng không định bỏ qua cho nàng.
Vụ Nguyệt thấy tránh không thoát liền dứt khoát phản kích lại.
Hai người cứ như thế ở trong sân ném tuyết qua lại.
Cố Ý Uyển nhìn bông tuyết bay lả tả trước mặt thì cười rộ lên, nói với cung nữ bên cạnh, "Chúng ta tránh xa chút, kẻo lại bị ngộ thương."
Cung nữ liền đỡ nàng ngồi xuống trong đình nghỉ mát.
Vụ Nguyệt mới đầu còn phản kích được hai lần, nhưng lúc sau liền rơi xuống thế hạ phong, tuyết làm cả người nàng đều lạnh, chỉ có thể trốn.
Vụ Nguyệt cũng hoảng chạy bừa để trốn, cũng không để ý nhìn đường, nghe thấy Cố Ý Uyển nói cẩn thận thì đã muội, vừa xoay đầu lại thì đâm sầm vào một lồng ngực vững chãi.
Nàng che lại cái mũi bị va đau, lùi lại mấy bước thì bị đối phương ôm lấy eo.
"Công chúa cẩn thận."
Thanh âm quen thuộc lọt vào tai, Vụ Nguyệt sửng sốt chớp mắt ngẩng đầu, lúc này mới nhìn rõ nàng đâm phải ai.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Tạ Vụ Hành thấy nàng đã đứng vững mới buông tay khỏi eo, sau đó đưa lên phủi nhẹ tuyết còn đọng trên tóc nàng, "Trùng hợp đi ngang qua."
Hạ Lan Loan cùng Cố Ý Uyển đều chạy tới, Cố Ý Uyển lo lắng hỏi Vụ Nguyệt, "Muội không sao chứ?"
"Không sao." Vụ Nguyệt lắc lắc đầu, nàng còn cảm thấy rất vui nha.
"Biểu tỷ lợi hại thật, lần sau lại chơi tiếp.
Hạ Lan Loan cười đồng ý.
Tạ Vụ Hành nhăn mặt, còn có lần sau? Hắn nhìn tiểu công chúa bộ dạng chật vật trước mắt, tóc tai đều bị tuyết làm ướt hết cả, lộn xộn rối tung, nước tuyết còn đọng trên mặt trên cổ nàng, từ cổ nàng chảy vào trong vạt áo.
Tạ Vụ Hành không vui liếc nhìn Hạ Lan Loan, "Xiêm y Công chúa bị ướt rồi, e là không thể tiếp tục dạo chơi cùng nhị vị."
Cố Ý Uyển gật đầu, "Muội mau trở về thay quần áo đi, đừng để bị cảm."
"Vậy muội về trước, biểu tỷ nhớ đưa hoàng tẩu về." Vụ Nguyệt nói xong liền đặt tay mình lên cánh tay Tạ Vụ Hành, cùng hắn trở về Chiếu Nguyệt lâu.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Tuy rằng trong Chiếu Nguyệt lâu có lò sưởi nhưng cũng không đến mức quá nóng, mà giờ phút này Vụ Nguyệt chỉ cởi bỏ một lớp áo choàng cùng một lớp áo ngoài bị thấm ướt tay áo, nhưng cả người vẫn nóng đến hoảng.
Hai chân nhỏ của nàng rũ xuống từ trên đùi Tạ Vụ Hành không nhịn được đong đưa, từ trong cổ họng phát ra tiếng run rẩy, mất tự nhiên nói: "Cho ta xuống."
Tạ Vụ Hành cầm một cái khăn khô trong tay, mặt không đổi sắc nói, "Không phải công chúa đã nói ta có thể ôm sao?"
Vụ Nguyệt giật gạiat khoé miệng, đúng là nàng từng nói, nhưng sao lau mặt thôi mà cũng phải ôm, nàng còn đang ngồi trên chân hắn, rất kỳ quái.
"Công chúa cứ lộn xộn thì ta sẽ không lau được." Tạ Vụ Hành tựa như bất đắc dĩ nói, gân xanh trên cổ khẽ nhảy lên.
Nghe hắn nói vậy, nàng liền nhịn xuống không động đậy được, nhưng đôi mắt ngập nước lại không nhịn được cứ nhìn mãi.
Tạ Vụ Hành cầm khăn, cẩn thận lau đi vết nước trên mặt nàng, từ trên trán xuống đến gò má, rồi là cổ...
Khi khớp ngón tay của hắn khẽ chạm nhẹ qua cổ nàng, Vụ Nguyệt nhịn không được run lên, nàng định mở miệng ngăn lại, nhưng Tạ Vụ Hành đã lau xong, vẻ mặt hắn không có điểm nào khác thường.
Ngược lại, Vụ Nguyệt lại cảm thấy chỗ da thịt bị hắn chạm qua đều nóng lên, nàng cắn môi, mũi chân giấu trong giày thêu khe khe cuộn tròn lại. Lông mi Vụ Nguyệt khẽ chớp động, tránh khỏi tầm mắt hắn. Nàng thật sự không nhịn được, nói: "Ta muốn đổi tư thế..."
"Vì sao?" Tạ Vụ Hành thưởng thức ánh mắt lấp lánh như sao của nàng, bởi vì xấu hổ mà đỏ lên, vừa nhu nhược lại vừa đáng thương.
"Ta tưởng... hôm ấy công chúa từng nói... có thể... Công chúa không thích, thì thôi vậy."
Bộ dạng nhượng bộ lấy lòng làm Vụ Nguyệt cảm thấy là do nàng quá mức để ý. "Thôi..." Vụ Nguyệt nhỏ giọng ngập ngừng, nàng cũng không biết nên nói như thế nào, Tạ Vụ Hành cũng không hiểu được, càng nói càng xấu hổ.
"Ngồi như vậy ta mới có thể nhìn thấy rõ ràng mà lau mặt cho công chúa." Tạ Vụ Hành ép mặt nàng vào ngực hắn, nhìn phần gáy không có một giọt nước nào ở đằng sau, thấp giọng nói: "Còn chỗ này nữa, cũng bị nước chảy vào."
Vụ Nguyệt còn chưa kịp phản ứng nước chảy vào chỗ nào, Tạ Vụ Hành đã cầm khăn lên, dán lên phần gáy cùng vạt áo sau lưng nàng, chậm rãi chà lau.
Giống như lông vũ quét qua, cảm giác nhẹ đến mức không rõ ràng, ngược lại còn khiến nàng thấy ngứa ngáy vô cùng, đầu quả tim cũng nhảy dựng lên, mắt nàng còn hồng hơn so với sắc trời hoàng hôn ngoài cửa sổ.
Vụ Nguyệt siết chặt làn váy trong tay, không hiểu cảm xúc lúc này của mình, chuyện gì đang xảy ra?
Đến khi Vụ Nguyệt sắp nín thở đến ngất rồi Tạ Vụ Hành mới mở lòng từ bi, buông khăn ra, "Được rồi, đã lau xong."
Ánh mắt của hắn phản chiếu đôi mắt mê man của tiểu công chúa.
Thật đáng ghét, hắn lại cưỡng ép nàng, tiểu công chúa của hắn ngây thơ như vậy, sao có thể gấp được. Đúng vậy, không được gấp gáp, mắt tiểu công chúa ngập nước, giống như sắp khóc đến nơi, nước mắt của nàng, hắn cũng luyến tiếc.
Nghe thấy Tạ Vụ Hành bảo lau xong rồi, Vụ Nguyệt vội vàng trượt xuống khỏi người hắn nhưng eo nàng nhanh chóng bị ôm lại, Tạ Vụ Hành dựa cằm lên vai nàng, lẩm bẩm nói: "Cuối cùng cũng được ôm công chúa, vài ngày không gặp, ta lại bắt đầu thấy bất an..."
Suy nghĩ của Vụ Nguyệt vốn đã hỗn loạn giờ phút này vì mấy câu của hắn mà chính thức tan rã, Tạ Vụ Hành hiện giờ quá thiếu cảm giác an toàn, nàng phải trấn an hắn nhiều một chút, mới có thể khiến hắn tốt lên.
*
Vụ Nguyệt vốn nghĩ là, chỉ cần an ủi Tạ Vụ Hành một thời gian là có thể bình ổn bất an của hắn, nhưng hắn chẳng có vẻ gì là giảm bớt cả, ngược lại càng ngày càng gần nhau hơn, nàng cũng cảm thấy có chỗ nào đó không ổn lắm.
Nhưng không ổn chỗ nào thì nàng cũng không biết, chỉ là mỗi lần hai người ở cạnh nhau suy nghĩ của nàng sẽ hỗn loạn, nàng lại càng sợ ở cạnh hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Vụ Nguyệt cảm thấy như vậy không phải là biện pháp hay, nhưng lại không biết phải nói với ai, người duy nhất có thể giúp nàng nghĩ kế chỉ có một...
Vụ Nguyệt hạ quyết tâm trong lòng, tìm biểu tỷ!
***
Hạ Lan Loan hiếm khi thấy cảnh tượng lạ lùng hỏi, nhìn chằm chằm Vụ Nguyệt ngồi trong cung của nàng, "Bình thường đều là ta đến tìm muội, sao hôm nay muội lại chủ động qua đây rồi."
Vụ Nguyệt ngồi xuống đối diện nàng, "Muội có chuyện muốn hỏi biểu tỷ."
Hạ Lan Loan vốn đang lười biếng nửa nằm nửa ngồi ườn ra trên ghế quý phi, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vụ Nguyệt thì cũng nghiêm chỉnh ngồi thẳng dậy, "Chuyện gì mà khiến muội sốt sắng như vậy."
Vụ Nguyệt cắn cắn môi, có chút khó nói, "Tạ Vụ Hành... dạo gần đây... không được bình thường..."
Hạ Lan Loan nghe vậy, liền tiếp tục ườn ra, nàng còn tưởng là chuyện gì, "Sao lại là tên thái giám kia chứ, tâm tư của muội ở đúng chỗ một chút."
Vụ Nguyệt cúi đầu siết ngón tay, chọn lọc từ ngữ cẩn thận rồi mới nói, "Có lẽ là do lần trước muội cùng Tạ Vụ Hành cãi nhau, khiến trong lòng hắn luôn cảm thấy bất an, cảm giác bị vứt bỏ, hắn cũng không có gia đình nên cực kỳ ỷ lại muội... Bình thường phải ôm muội mới thấy an tâm..."
Vụ Nguyệt nói rất nghiêm túc, Hạ Lan Loan đi từ sự khó hiểu dần thấy rõ ràng, "Khoan đã... hắn nói với muội như vậy?"
Nếu là người khác nói, Hạ Lan Loan có thể sẽ tin, nhưng đây là Tạ Vụ Hành, dù có tìm bừa bất kì ai đến hỏi, hắn cũng sẽ không tin!
"Hắn rất đau khổ, cũng bất lực..." Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Vụ Nguyệt nhìn chằm chằm Hạ Lan Loan.
"Muội để hắn ôm?" Thần sắc Hạ Lan Loan kì lạ.
Vụ Nguyệt khẽ chớp mắt, nàng biết như vậy là không hợp lễ nghi quy củ, ấp úng nói: "Chỉ... một chút thôi. Hơn nữa hắn là hoạn quan..." Vụ Nguyệt không biết sao lại bổ sung thêm một câu như vậy.
Hạ Lan Loan nghe Vụ Nguyệt nói liền biết muội muội của nàng không hề có tí lòng phòng bị nào, "Vậy muội có biết hoạn quan cũng cần phát tiết không?"
Bấn an gì chứ, nàng sao có thể tin, Hạ Lan Loan căm phẫn trong lòng, tên thái giám chết bằm kia dám có ý đồ với tiểu Vụ Nguyệt của nàng.
"Phát tiết?" Vụ Nguyệt không hiểu lắm nhìn nàng.
Hạ Lan Loan liền nhỏ giọng giải thích cho nàng nghe, Vụ Nguyệt nghe xong mặt mày liền trắng bệch, nàng dường như quên mất, trong cung cấm có không ít thái giám ưa thích làm loại chuyện này, nhưng nàng chưa từng đánh đồng bọn họ với Tạ Vụ Hành...
Tiểu công chúa lắc đầu chắc chắn mười phần nói, "Hắn không phải là người như thế!"
Hạ Lan Loan còn định nói, Vụ Nguyệt lại không muốn nghe nữa, nàng không thích người ta nói xấu về Tạ Vụ Hành.
Vụ Nguyệt nhẹ giọng lẩm bẩm, "Ta chỉ muốn hỏi biểu tỷ, có biện pháp gì hay không, khiến hắn không thấy thấp thỏm sợ hãi như vậy nữa."
Nàng sợ rằng mình không thể giúp hắn mãi được, ngược lại còn làm hắn bị ảnh hưởng.
Hạ Lan Loan thấy không đả thông được nàng, lại thấy muội muội kiên định tin tưởng Tạ Vụ Hành như vậy thì thấy có lẽ do nàng ấy suy nghĩ nhiều rồi.
Nhưng mà nói thế nào đi nữa, một tên thái giám lại đi ôm công chúa là đạo lý gì chứ, ánh mắt của nàng khẽ thay đổi, "Vậy muội tìm cho hắn cái đối thực (1), để hắn có chuyện làm, đương nhiên không tìm muội nữa."
Vừa giải quyết chuyện hắn đi tìm Vụ Nguyệt, lại vừa giúp hắn không thấy bất an, một mũi tên trúng hai đích!
(1) Đối thực: Từ chỉ hành vi cung nhân tự sống chung với nhau. Ban đầu "Đối thực" chỉ hành vi quan hệ đồng tính nữ. Đây là bởi vì cung nữ trong cung không được ra ngoài, họ không tìm được nam giới để yêu đương, nên thúc đẩy một số cung nữ có quan hệ như một cách giải toả. Về sau, "Đối thực" ngày càng phổ biến để gọi thái giám và cung nữ kết giao. (Theo Wikipedia)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT