*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mùa thu trời thường tối sớm, Tạ Vụ Hành đun nước xong trời cũng tối hẳn, hắn đặt bó củi trong tay xuống, đứng dậy múc nước đổ vào thùng.
Cửa sau lưng bị đẩy ra, Tạ Vụ Hành quay người nhìn lại, người đến vẻ mặt tươi cười, chính là hai tiểu cung nữ hồi sáng.
Xuân Đào tiến đến trước mặt hắn, Tạ Vụ Hành nhớ nhưng lười để ý đến nàng ta.
"Tiểu công công" Xuân Đào tươi cười nhìn hắn, thấy thùng nước bên chân hắn liền nhanh nhảu nói: "Đây là nước cho công chúa phải không? Ta giúp ngươi bê."
Xuân Đào đưa tay cầm lấy thùng nước nhưng lại có một cánh tay khác giật lại.
"Không nhọc ngươi lo."
Âm thanh lạnh lẽ làm Xuân Đào sửng sốt, mắt nàng mở to nhìn thiếu niên tuấn tú trông có vẻ vô hại trước mặt, tưởng như giọng điệu lạnh lùng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Tạ Vụ Hành cong môi, "Vẫn là để ta đưa đi"
"Cùng là người hầu hạ một cung, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà." Xuân Đào cũng biết nàng chậm trễ chuyện hầu hạ nên đương nhiên muốn biểu hiện một chút trước mặt công chúa.
Mặc dù không được lòng nàng nhưng nếu tương lai công chúa đắc thế sẽ không trách phạt nàng quá nặng.
"Đây là việc nặng, vốn là việc ta nên làm, nếu ma ma biết sẽ trách tội." Mắt hắn cong cong hình cung, miệng cười như không cười đáp lại.
Mắt hắn vốn là kiểu mắt hoa đào đa tình, lại có chút lạnh lùng, mặt mũi đẹp đẽ, dù biết rõ người trước mắt là thái giám, Xuân Đào cũng nhịn không được mà đỏ mặt.
Tạ Vụ Hành nhìn phòng củi lửa, suy nghĩ một chút, "Nếu ngươi muốn hỗ trợ thì bổ củi đi, lát nữa Lan ma ma sẽ qua kiểm tra, ta sợ không kịp."
Xuân Đào sao có thể nguyện ý làm mấy việc nặng nhọc như vậy, nhưng nghe đến Lan ma ma liền gật đầu, "Được."
Tạ Vụ Hành cười trào phòng, tự mình xách nước ra ngoài.
Trong phòng đã sớm thắp nến, Vụ Nguyệt ngồi ở ghế tròn trước gương, nàng ngẩng đầu cho Lan ma ma tháo tóc, đôi má đào trắng ngần được ánh nến chiếu lên trông càng mềm mại. Nàng đang nhỏ nhẹ nói chuyện cùng Lan ma ma.
Tạ Vụ Hành xách nước vào, Vụ Nguyệt thấy hắn liền không có tâm tư cùng Lan ma ma nói chuyện, nàng nghển cổ nhìn theo bóng hắn, môi cũng dần nhếch lên, giống như gấp không chờ nổi muốn cùng hắn nói chuyện.
Chỉ là, tiểu công chúa đối với ai cũng như thế cả.
Tạ Vụ Hành vẫn luôn cúi đầu, "Ma ma, nước tới rồi."
"Xách vào phòng trong đi." Lan ma ma nghiêng đầu, ngón tay chỉ ra phía sau bức rèm.
"Vâng" Tạ Vụ Hành đẩy rèm ra đi nào tịnh thất.
Hắn nhanh chóng đổ đầu thùng tắm, liếc bóng dáng tiểu công chúa không yên phận trên ghế, chỉ sợ nếu Lan ma ma không ở trong phòng nàng đã đứng dậy rồi.
Đôi mắt sáng ngời còn nhìn hắn chớp chớp, làm hắn cũng tò mò, tiểu công chúa muốn nói gì với hắn đây.
Hắn hạ mắt, hướng Lan ma ma nói: "Nô tài canh giữ ở bên ngoài, ma ma có chuyện gì cứ gọi một tiếng là được."
Lan ma ma quan sát cả ngày, thấy Tạ Vụ Hành tuy ít nói nhưng tay chân nhanh nhẹn, cũng là người hiểu quy củ, bà tương đối vừa lòng.
Tạ Vụ Hành đứng canh ngoài cửa phòng, phía sau nhanh chóng truyền đến tiếng nước, kèm cả tiếng nức nở như châu ngọc.
Tiếng nói mơ hồ truyền ra cũng không nghe rõ, Tạ Vụ Hành nâng mắt, vểnh tai lắng nghe động tĩnh ở bên trong.
"Đau quá, ma ma"
Vụ Nguyệt định là đợi ma ma đi thì sẽ nói chuyện với Tạ Vụ Hành, nhưng Lan ma ma lại thình thình lấy khăn mềm phủ lên người nàng, nhẹ nhàng giúp nàng xoa bóp khiến tiểu công chúa không nhịn được phải kêu lên.
Lan ma ma thương tiếc an ủi nàng, "Công chúa chịu đựng một chút, nước nóng mới có tác dụng."
Vụ Nguyệt cắn môi nhẫn nhịn, hốc mắt cũng ướt, môi dưới bị nàng cắn hiện lên dấu vết mờ mờ, nàng run rẩy nhịn nhưng vẫn không ngăn được âm thanh tràn ra từ cổ họng.
Từng tiếng đứt quãng đều rơi vào tai Tạ Vụ Hành, sáng nay hắn đã nghe tiểu công chúa kêu đau một lần.
Tạ Vụ Hành xoay người, nhìn ánh nến bập bùng giữa nhà, mày hơi nhăn lại.
Vụ Nguyệt gian nan, mãi mời chườm xong, nàng thả lỏng cơ thể, thổi ra một hơi, cả người cũng thấy nhẹ nhàng hơn.
Lan ma ma cầm khăn hỏi: "Công chúa thấy tốt hơn chưa?"
Trên trán Vụ Nguyệt có một chút mồ hôi, gương mặt cũng ửng đỏ, trước ngực cũng bị chườm đỏ lên. Tuy nhìn trông ghê nhưng cũng không còn trướng nữa, Vụ Nguyệt chớp chớp mắt nói, "Tốt hơn rồi."
"Vậy được rồi"
Lan ma ma đem quần áo tới cho nàng, Vụ Nguyệt vội vàng cầm lấy mặc vào, che khuất đi ngực mình như sợ lại bị xoa nắn.
Chờ đến khi hầu hạ nàng lên giường, Lan ma ma mới rời khỏi phòng, bà thấy Tạ Vụ Hành vẫn còn đứng trước cửa liền nói, "Ngươi cũng đi nghỉ đi."
Tạ Vụ Hành nói, "Quản sự công công dạy dỗ nô tài, chủ tử chưa ngủ vẫn phải đứng hầu ở ngoài chờ phân phó, ban đêm cũng phải đến canh ba mới được rời đi."
"Nô tài tu ba kiếp mới được hầu hạ công chúa, nhất định sẽ tận tâm tận lực, không dám chậm trễ."
Nếu Lan ma ma thích nhắc tới quy củ với hắn, vậy hắn liền đem quy củ nói cùng bà.
Thấy Tạ Vụ Hành kiên trì, Lan ma ma cũng có cái nhìn khác, công chúa đối với hắn là đại ân, nếu như hắn thật lòng báo đáp thì bên người nàng sẽ có thêm một kẻ trung thành, không phải chuyện xấu.
Nghĩ vậy, Lan ma ma gật đầu nói: "Vậy ngươi liền ở đây chờ đi."
Đợi Lan ma ma đi xa, Tạ Vụ Hành mới nâng mắt nhìn. Mà ở bên trong phòng, Vụ Nguyệt cũng đang lắng tai nghe động tĩnh, thấy tiếng bước chân đã đi xa, nàng liền gấp gáp xốc chăn xuống giường, rón rén bước đến cửa.
Vụ Nguyệt nhẹ tay kéo cửa, thò đầu ra nhìn, thấy Tạ Vụ Hành đang đứng trên hành lang liền vui vẻ.
"Tạ Vụ Hành!"
Nàng hạ thấp âm lượng gọi một tiếng, nhưng vẫn nghe ra được có bao nhiêu vui vẻ.
Tạ Vụ Hành quay người lại, "Công chúa"
Tiểu công chúa có một đôi mắt đen lúng liếng, nàng cảnh giác nhìn về hướng Lan ma ma mới rời đi trước xong mới quay lại hắn, vẫy vẫy tay, nhẹ giọng thúc giục, "Ngươi mau vào đây."
Khác hẳn với vẻ ngây thơ mềm mại sáng nay, giờ trông như một tiểu hồ ly bướng bỉnh.
Tạ Vụ Hành im lặng đi theo Vụ Nguyệt vào phòng trong. Vụ Nguyệt tự mình lấy hộp đồ ăn lúc trước ra, Tạ Vụ Hành đứng bên ngoài rèm nhìn vào trong. Đột nhiên nến trong phòng phụt tắt, mà rõ ràng đêm nay trời không có gió.
"Không biết công chúa gọi nô tài vào là có chuyện gì?" Tạ Vụ Hành lạnh nhạt hỏi
Vụ Nguyệt lấy được hộp đồ ăn xong liền xoay người lại, nghe thấy tiếng hắn liền khó chịu, không phải đã nói rồi sao, nàng lại phải nói lại một lần nữa mới được.
"Ta đã bảo ngươi không cần xưng nô tài nữa mà."
Tạ Vụ Hành không lộ sắc mặt trả lời, "Không hợp quy củ."
Hắn là người để ý đến quy củ thế sao, nếu đã nói quy củ, sao còn dám tiến vào phòng nàng.
Vụ Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, "Nếu ngươi không nghe lời, ta liền không cho ngươi nữa." Nói xong đem hộp đồ ăn giấu ở sau lưng.
Cho hắn? Tạ Vụ Hành nhìn hành động của Vụ Nguyệt, không nói gì.
"Khổ thân ta còn lén lút giấu ma ma, ngươi thì hay rồi, chỉ làm ta bực thêm."
Vụ Nguyệt càng nói càng bực tức, quay đầu đi không để ý đến hắn.
Tạ Vụ Hành bất động, lúc trước công chúa nói như vậy, hắn vốn không để trong lòng, nàng thương hại cũng được, nàng lương thiện cũng được, tất cả sẽ theo thời gian tan thành mây khói thôi. Thế nhưng công chúa lại hết lần này đến lần khác...
Vụ Nguyệt thấy hắn không nói gì liền hừ lạnh một tiếng, tâm tư của nàng đều bày hết lên mặt, nàng thật sự tức giận.
Tạ Vụ Hành ngập ngừng một chút nói, "Là nô tài không phải."
Vụ Nguyệt lại càng bực hơn, dậm dậm chân, "Ngươi biết là không phải mà còn làm."
Tạ Vụ Hành liếc nàng một cái, môi mỏng mím chặt, một lúc sau mới nói, "Sẽ không có lần sau."
Vụ Nguyệt dễ dỗ, giận nhanh mà hết cũng nhanh, mặt mày nàng giây trước còn tức giận nhưng lúc sau đã tươi cười, nàng đem lồng cơm đưa đến trước mặt hắn, "Nhanh ăn đi, đều cho ngươi."
Tạ Vụ Hành không nhận lấy mà nhìn môi nàng, nụ cười này phá lệ xinh đẹp cực kì.
Vụ Nguyệt thấy hắn bất động liền kéo tay áo hắn đến cạnh bàn, nàng mở hộp lấy một miếng phù dung tô (1) đưa qua.
"Ăn đi"
Vụ Nguyệt ăn thử một lần thì thấy món này ngon nhất, nàng vội vàng muốn hắn nếm thử.
Tạ Vụ Hành nhận lấy điểm tâm, đưa lên miệng cắn một cái, chậm rãi nhai nuốt.
"Thế nào? Có ngon không?" Vụ Nguyệt gấp gáp hỏi.
Ngon hay không quan trọng sao, đối với hắn no bụng là được rồi, ăn cái gì cũng như thế cả, hắn nhìn người trước mặt, hai tay nàng chống má nhìn hắn đầy mong chờ.
Tạ Vụ Hành nhẹ gật đầu, "Ăn ngon"
Mắt Vụ Nguyệt sáng lên, nàng không trả lời, chỉ là vui vẻ hơn rất nhiều, nhìn chằm chằm hắn ăn tiếp.
Ánh mắt đầy đắc ý của nàng rơi vào trong mắt hắn khiến Tạ Vụ Hành cảm thấy lòng mình như được trấn an. Thế nhưng, hắn dám vào phòng nàng không phải vì mấy miếng điểm tâm này, "Vừa nãy ở bên ngoài, ta nghe thấy công chúa kêu đau, có chỗ nào bị thương sao?"
Vụ Nguyệt nghe hắn hỏi, bất giác nhăn mày: "Không phải bị thương, nhưng so với việc bị thương còn đau hơn."
Tạ Vụ Hành không hiểu ý, nhìn nàng chằm chằm, hắn chưa kịp hỏi thêm ánh mắt đã bất giác ngừng lại ở một chỗ.
Hai cánh tay tiểu công chúa vô thức ôm vào người, ở nơi nềm mại trước ngực chỉ có độc một lớp áo mỏng, theo động tác của nàng mà bị chèn ép lại, lộ ra trước mắt hắn là lớp cổ áo mở rộng, quang cảnh bên trong trắng nõn, thấp thoáng có thấy đường cong mềm mại.
Vụ Nguyệt cúi đầu, ánh mắt nàng cũng đỏ như ánh nến, có chút mông lung không biết giải thích sao. Nàng uể oải ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn vào ngực mình, con ngươi màu mực, trắng đen rõ ràng.
Hai má nàng đỏ bừng, lan ra tai xuống đến cổ.
Vụ Nguyệt lớn lên trong sự bảo bọc của Lan ma ma cùng Vân nương nương, chưa từng tiếp xúc với nam tử nào nên nàng không hiểu chuyện nam nữ, bằng không sao có thể chỉ mặc áo ngủ để Tạ Vụ Hành vào phòng.
Thế nhưng bị hắn nhìn như vậy, không hiểu sao nàng lại có chút ngượng ngùng, cảm giác không giống như khi Lan ma ma cùng Vân nương nương nhìn nàng. Nàng vội kéo áo lại che tay trước ngực.
Cũng may Tạ Vụ Hành hắn là hoạn quan, nàng biết hoạn quan không giống nam tử bình thường, hắn nhìn thấy cũng không sao. Huống hồ các nương nương trong cung cũng đều có hoạn quan hầu hạ đấy thôi. Nghĩ xong nàng cũng thoáng thả lỏng, cũng không quá đề phòng hắn.
"Ma ma nói thân thể ta đang lớn lên, ngươi cũng không hiểu được đau như nào."
Tạ Vụ Hành mắt nhìn, tai nghe, cảm xúc trong mắt có chút không rõ ràng. Áo ngủ trước ngực nàng vẫn không hoàn toàn che khuất đường cong kia, lưỡi hắn đảo qua hàm răng, chỉ thấy trong miệng là hương vị ngọt ngào của điểm tâm còn sót lại. Cuối cùng hắn cũng hiểu, công chúa nói đau là chỗ nào đau.
(1) phù dung tô