Tạ Vụ Hành tuỳ ý để bọn họ đánh, không kêu lên cũng không phản kháng, giống như kẻ đã chết, lưng bị ép lên tường, lồng ngực đau như muốn vỡ ra nhưng hắn cũng không nhíu mày lấy một cái. Ánh mắt hắn rũ xuống, âm trầm như bóng đêm, chỉ liếc thấy từ xa có một bóng dáng nhỏ xinh đang nói gì đó. Khi thấy ngón tay Vụ Nguyệt chỉ về phía mình, hắn mới cảm thấy rõ mùi máu tươi trong miệng.
Hắn không nghe thấy nàng nói gì nhưng thấy rõ gương mặt nôn nóng của nàng, biểu hiện này quá quen thuộc. Môi hắn khẽ nhếch lên, ý cười dần lộ rõ hoà tan đi vẻ lạnh lùng trong mắt.
Thái giám quản sự căm tức nhìn Tạ Vụ Hành, hắn tưởng mình nhìn nhầm, lúc này rồi mà tên tiểu thái giám này vẫn còn cười được. Sắc mặt thái giám quản sự càng trở nên khó coi hơn.
Làn da thiếu niên trắng bệch không có chút huyết sắc càng làm nổi bật làn môi thấm máu, nụ cười trên mặt quỷ dị vô cùng.
Thái giám quản sự thấy lạnh cả người, hắn càng giận dữ, ra lệnh tay chân đánh mạnh hơn.
"Thái tử ca ca, có được không ạ?" Vụ Nguyệt sốt ruột nhìn Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn không trả lời, hắn nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ. Vụ Nguyệt nhìn về phía đám thái giám, mắt thấy những người đó càng đánh càng hăng, dưới tình thế cấp bách nàng không đợi Tiêu Diễn đáp ứng mà tranh lời nói trước, "Đa tạ Thái tử ca ca!", nói xong liền chạy đi.
Vụ Nguyệt chạy đến trước đám đông, đám người thượng cẳng chân hạ cẳng tay còn suýt đánh phải mặt nàng. Tiểu công chúa giật mình lùi bước, nàng không dám tiến lên nữa, chỉ có thể ở tại chỗ hét bọn họ dừng tay. Nàng tưởng rằng giọng mình rất lớn nhưng thanh âm vì sợ hãi mà run rẩy, vẫn không ai chú ý tới nàng.
Tạ Vụ Hành lướt qua đám người nhìn nàng. Sắc mặt tiểu công chúa trắng bệch, lông mi run rẩy, vành mắt đã đỏ lên. Tạ Vụ Hành nghĩ nàng sẽ như lần đầu gặp, bị doạ sợ liền chạy mất mà mặc kệ hắn.
Vụ Nguyệt hít một hơi thật sâu, nàng nhắm mắt xông về phía trước, dùng hết sức bình vừa đẩy vừa hét, "Dừng tay, tất cả dừng tay lại."
Quai hàm cắn chặt, lời nói cũng lớn hơn, thân thể gầy yếu đẩy một đám thái giám ra tới trước mặt Tạ Vụ Hành. Bả vai nàng bị đau, thân thể vì sợ hãi mà vẫn còn run rẩy, vậy mà nàng vẫn dám đứng trước mặt che chắn cho hắn.
"Ta bảo các ngươi dừng tay!" Vụ Nguyệt thở dốc, hung hăng trừng mắt với đám người.
Tạ Vụ Hành ở phía sau nàng, qua lớp quần áo mỏng manh hắn vẫn cảm nhận được nàng đang run rẩy. Trong mắt hắn lộ ra sự hoang mang hiếm thấy. Sao nàng lại dám xông tới.
Tạ Vụ Hành rũ mắt, cẩn thận quan sát sườn mặt Vụ Nguyệt. Vành mắt đỏ bừng, lông mi đã sớm thấm nước, cả người căng chặt như thú mẹ bảo vệ con, ra vẻ dũng cảm đứng chắn trước mặt hắn.
"Ngươi đừng sợ." Vụ Nguyệt kì thật rất sợ nhưng nàng vẫn trấn an tiểu thái giám ở phía sau.
Tạ Vụ Hành gật đầu, "Ừ"
Một đám thái giám thấy nàng liền bất ngờ, bọn họ không nhận ra Vụ Nguyệt, lại tưởng nàng là cung nữ.
Mấy người nhìn nhau, không đánh nữa nhưng cũng không có vẻ gì là hoảng loạn.
Vụ Nguyệt bình tĩnh lại, cố đè giọng để kiềm chế sự run rẩy, "Ai cho phép các ngươi đánh người?"
Trọng Thất vốn đã không ưa Tạ Vụ Hành luôn cùng người khác bắt nạt hắn, lại thấy Vụ Nguyệt không có vẻ gì là cung nữ có phẩm cấp cao, ỷ vào thái giám quản sự đang đứng ở đằng sau liền khinh thường nói: "Đây là chuyện của Viện thái giám, không liên quan đến ngươi."
Những người khác cũng hùa theo, thậm chí có kẻ còn muốn động tay kéo Vụ Nguyệt ra ngoài.
Tròng mắt Tạ Vụ Hành trầm xuống, lạnh lùng kéo Vụ Nguyệt ra sau lưng, ánh mắt hắn nhìn lướt qua tay kẻ vừa rồi có ý định chạm vào nàng, "Không liên quan tới nàng."
Trọng Bảy nheo mắt, nhìn qua hai người, hướng Vụ Nguyệt nói móc, "Hẳn là ngươi thấy hắn có cái mã ngoài nên muốn cùng hắn đối thực (1) nên mới muốn che chở hắn, phải không?"
Hắn quay đầu nhìn về mấy thái giám bên cạnh, "Thấy không, làm hoạn quan nhưng mặt đẹp cũng vẫn tốt chán."
Vụ Nguyệt tức giận, "To gan!"
"Hỗn xược, ai cho phép các ngươi nói chuyện với công chúa như vậy." Quản sự thái giám đi lên trước quát lớn, hắn ngượng ngùng cười, "Sao công chúa lại đến chỗ này vậy ạ?"
Quản sự thái giám rõ ràng biết nàng vậy mà lại cố ý đợi bọn họ mạo phạm nàng xong mới tiến lên. Đám người Trọng Thất cả kinh, không dám tin nhìn Vụ Nguyệt, thế mà nàng lại là công chúa.
Tạ Vụ Hành giả vờ mới biết, hắn quay đầu nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau, lúc này hắn mới cả kinh vội quỳ xuống, "Nô tài bái kiến công chúa."
Những người khác thấy vậy càng khiếp sợi, vội vàng quỳ rạp xuống đồng thanh nói, "Chúng nô tài bái kiến công chúa."
Trọng Thất mặt xám như tro tàn, nhớ lại những lời mình vừa nói, mồ hôi lạnh từ trán lăn dài.
Vụ Nguyệt không quan tâm người khác, đưa tay muốn đỡ Tạ Vụ Hành đứng dậy.
Tạ Vụ Hành rút tay về, "Nô tài không dám."
Vụ Nguyệt rụt tay lại, nàng chưa từng coi hắn là nô tài, bỗng nhiên giờ giữa hai người có khoảng cách như vậy khiến tiểu công chúa cảm thấy hụt hẫng.
Quản sự thái giám nhìn một đám người quỳ dưới đất có chút bất mãn, hắn nói, "Kẻ này làm sai, nô tài mới cho người giáo huấn hắn. Nô tài lập tức đem người về, không khiến công chúa phải hao tâm tổn sức."
Hắn đưa mắt ra hiệu, đám người liền định kéo Tạ Vụ Hành đi.
Vụ Nguyệt căng thẳng, nàng không thể để bọn họ mang tiểu thái giám đi.
Quản sự thái giám thấy Vụ Nguyệt vẫn đứng che chắn trước người Tạ Vụ Hành liền kinh ngạc, "Công chúa có ý gì?"
Vụ Nguyệt cố gắng bày ra bộ dạng công chúa, "Ta thiếu một thái giám, nhìn hắn thấy rất vừa ý, để hắn đến Trường Hàn cung hầu hạ đi."
Thái giám quản sự sửng sốt, cũng không để nàng được như ý, "Ái dà, chuyện này nô tài không thể quyết được, phân công mấy tên tiểu thái giám này như nào không dựa vào lời nói của nô tài được ạ."
Hắn tự nói mình vô dụng nhưng như đang ám chỉ Vụ Nguyệt không có quyền lực gì cả, không thể đòi người.
Vụ Nguyệt nhìn về phía Tiêu Diễn, nàng tự chủ trương đòi người, Thái tử ca ca lúc nãy chưa nói đồng ý.
Vụ Nguyệt chột dạ nhưng không để lộ ra trên mặt, "Vậy ai nói mới tính, ngươi gọi hắn tới đây."
Thái giám quản sự cười khinh khỉnh, "Công chúa xin đừng làm nô tài khó xử."
Ở cách đó một đoạn, Thường Hỉ thấp giọng xin chỉ thị của Thái tử, "Chắc là cần nô tài phải đi một chuyến rồi ạ."
Tiêu Diễn nhướng mày, ở trước mặt hắn thì lúc nào cũng câu nệ, sợ sệt, thế nhưng lại dám dũng cảm bảo vệ một tên thái giám, trước sau thật khác nhau.
Hắn nhìn kĩ Tạ Vụ Hành vẫn đang quỳ trên mặt đất, gật đầu.
Thường Hỉ nhận được sự đồng ý, liền tiến lên phía trước.
Vụ Nguyệt vẫn đang giằng co với thái giám quản sự, nàng siết chặt tay, răng cắn chặt môi tạo ra dấu vết mờ mờ, đang nghĩ có nên nhắc tới Thái tử hay không.
"Công chúa không cần để ý đến nô tài" Tạ Vụ Hành cúi đầu nói, xong lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng, "Nô tài không sao."
Hắn nói như vậy sao nàng có thể yên tâm, nàng nhìn về phía thái giám quản sự, đang định lên tiếng thì nghe thấy thanh âm của Thường Hỉ.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Thái giám quản sự thấy người tới là Thường Hỉ công công liền cúi người, "Thường Hỉ công công."
Thái độ rõ ràng cung kính hơn so với khi gặp Vụ Nguyệt.
"Nô tài bái kiến Ngũ công chúa." Thường Hỉ cúi người hành lễ với nàng, đem lời nàng định nói đều chặn lại.
Vụ Nguyệt để ý Tiêu Diễn cố ý không muốn lộ diện, nàng suy nghĩ một chút, không nói gì.
Thường Hỉ nhìn về phía thái giám quản sự, hỏi lại lần nữa, "Xảy ra chuyện gì?"
Thái giám quản sự tránh nặng tìm nhẹ, ẩu đả liền nói thành dạy dỗ, Vụ Nguyệt thành kẻ không hiểu chuyện đòi người vô lý, nói xong lại tỏ vẻ khó xử, "Công chúa nói muốn mang người đi như vậy có chút không hợp quy củ."
"Điều động thái giám quả thực phải do quan nội giám đảm đương."
Vụ Nguyệt nghe Thường Hỉ nói vậy liền lo lắng.
Thường Hỉ nhìn về phía nàng, "Nhưng nếu như Công chúa nhìn trúng tên này, muốn hắn theo hầu đương nhiên có thể, nô tài sẽ thông báo với quan nội giám."
Thái giám quản sự không can tâm nhưng cũng không dám trái lời Thường Hỉ, dù sao hắn cũng là người bên cạnh Thái tử. "Thường Hỉ công công nói đúng ạ."
Trong lòng Vụ Nguyệt như có pháo hoa nổ tung, mặt mày nàng vui vẻ, lúc trước đôi mắt còn phiếm hồng giờ đã tươi cười. Nàng nhìn về phía thái giám quản sự, khẽ hừ một tiếng, hất cằm nói, "Vậy ta liền mang người đi."
Thái giảm quản sự miễn cưỡng cười cười, "Vâng."
Nói xong nàng liền quay lại nghiêm trang nhìn Tạ Vụ Hành, "Ngươi theo ta."
Trên mặt nàng không biểu lộ gì cả nhưng bàn tay trong tay áo không nhịn được vẫy hắn.
Tạ Vụ Hành nhìn tay nàng, mở miệng nói, "Vâng"
Rời khỏi tầm mắt mọi người, bước chân của Vụ Nguyệt cũng nhẹ nhàng hơn, làn váy bay bay trong gió, trâm cài trên đầu lay động khiến con bướm trên đó cũng sống động như thật.
Tạ Vụ Hành đi theo nàng, tầm mắt đều đặt trên người phía trước.
Vui vẻ như vậy sao.
Vụ Nguyệt bỗng nhiên xoay người, Tạ Vụ Hành không kịp dời mắt, liền nhìn thấy trong mắt nàng tràn đầy ánh sáng.
"Ta đã nói sẽ không bị ai bắt nạt, còn có thể bảo vệ ngươi mà." Vụ Nguyệt kiêu ngạo nhìn hắn, "Sau này ngươi liền theo ta về Trường Hàn cung."
Nói đến đây nàng bỗng dừng lại như nhớ ra điều gì đó, nàng chỉ lo cứu tiểu thái giám mà quên mất một chuyện quan trọng.
Đang nói cười, khuôn mặt nhỏ liền suy sụp, lông mày nhăn chặt, so với khóc trông còn khó coi hơn.
Tạ Vụ Hành trong lòng lạnh đi hỏi, "Công chúa hối hận rồi sao?"
Vụ Nguyệt lắc đầu, không biết phải nói thế nào với hắn. Lan ma ma mà biết nàng tự chủ trương mang về một tiểu thái giám nhất định sẽ mắng nàng.
Mỗi bước trở về Trường Hàn cung như đang đeo đá, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Tạ Vụ Hành, lòng càng nặng nề hơn.
Hắn lớn như vậy giấu đi được... Vụ Nguyệt buồn rầu cắn ngón tay.
(1) Đối thực: Từ chỉ hành vi cung nhân tự sống chung với nhau. Ban đầu "Đối thực" chỉ hành vi quan hệ đồng tính nữ.Đây là bởi vì cung nữ trong cung không được ra ngoài, họ không tìm được nam giới để yêu đương, nên thúc đẩy một số cung nữ có quan hệ như một cách giải toả. Về sau, "Đối thực" ngày càng phổ biến để gọi thái giám và cung nữ kết giao. (Theo Wikipedia)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT