Đầu tháng Tám, toàn phim <Dung Trang> đã đóng máy, Tuân Lan cuối cùng cũng được giải thoát từ trong bận rộn.
Tuy nhiên tạm thời cậu vẫn chưa thể nghỉ ngơi được, <Tìm> sắp được chiếu, chính là thời gian để nhà sản xuất chạy quảng bá. Mặc dù Tuân Lan là vai phụ nhưng độ nổi tiếng rất tốt, phía nhà sản xuất làm sao có thể bỏ qua cậu được, vì vậy Tuân Lan cũng được kêu đi chạy theo toàn bộ hành trình. Đặc biệt là trong những ngày trước và sau khi chiếu, đôi khi Tuân Lan phải chạy mấy nơi trong một ngày.
Bây giờ bộ phim đã chiếu, hôm nay Tuân Lan có buổi biểu diễn lưu động tại một số rạp chiếu phim và trung tâm mua sắm ở Kinh Thị, lướt những bức ảnh trực tiếp về buổi diễn lưu động mới nhất của Tuân Lan trong ngày trên Weibo, Kỳ Niên cau mày.
Lại ốm rồi...
Anh tưởng rằng sau khi đóng máy là Tuân Lan có thể chăm sóc thân thể thật tốt, kết quả sau mấy lần chạy tới chạy lui như vậy, Tuân Lan được anh vất vả nuôi về có da có thịt trong đoàn phim trước đó lại sụt gần hết.
Kỳ Niên cúi đầu nhìn Tiểu Hoa đang ngồi xổm trên đùi mình, chọc chọc đầu nó, lẩm bẩm: "Gần đây em ấy bận quá, cũng không có thời gian videocall với nhóc."
Cũng không có thời gian nói chuyện với anh.
Kỳ Niên mở web đặt vé xem phim ra, <Tìm> vừa được chiếu, hơn nữa lại là trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh nên vé cho vài ngày tới đều đã được bán xong hết từ trước rồi.
Kỳ Niên còn chưa xem phim, anh muốn hỏi Tuân Lan khi nào có thời gian, anh muốn mời cậu đi xem phim.
Một âm báo WeChat đột nhiên vang lên cắt ngang suy nghĩ của Kỳ Niên.
Là tin nhắn Tuân Lan gửi đến, hỏi anh: [ A Niên, ngày mai anh có rảnh không? ]
Kỳ Niên thẳng lưng, anh trả lời: [ Có. ]
Tuân Lan: [ Mời anh đi xem phim, thời gian hơi muộn, anh đi không? ]
Một bức ảnh được gửi đến, đầu ngón tay trắng nõn thon gầy của Tuân Lan kẹp hai tấm vé xem phim <Tìm>.
Kỳ Niên khẽ nhếch khóe môi: [ Đi. ]
Sau một ngày bận rộn, chân vừa nhức vừa đau, Tuân Lan nằm trong xe nghỉ ngơi, nhìn thấy câu trả lời này thì cũng cong môi, ngón tay gõ chữ: [ Không dẫn anh Phi theo. ]
Kỳ Niên: [ Được, không dẫn theo. ]
Vì thế sau chín giờ tối hôm sau, Lưu Phi tình cờ ra ngoài rót nước nhìn thấy Kỳ Niên ăn mặc chỉnh tề giản dị thì ngạc nhiên nói: "Cậu muốn ra ngoài à?"
Kỳ Niên gật đầu: "Ừm."
"Sao không cho tôi biết trước?" Lưu Phi nói, vội vàng xoay người định đi thay quần áo.
"Cậu đi đâu, làm gì vậy?" Lưu Phi đuổi theo sau hai bước, không yên lòng nói, "Thật sự không cần tôi đi theo hả?"
"Không cần..." Kỳ Niên nói.
Nhìn bóng dáng Kỳ Niên lái xe rời đi, Lưu Phi gãi gãi đầu, đang thắc mắc sao đêm khuya rồi mà Kỳ Niên đi ra ngoài làm gì, trong lòng chợt nghĩ đến, hắn trở về phòng cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi video cho Tuân Lan.
Khi nhận cuộc gọi, Tuân Lan đang mang giày, cậu không có xe, lát nữa Kỳ Niên sẽ đến đón cậu.
Video được kết nối, Lưu Phi mặc đồ ngủ thấy Tuân Lan cũng đang sửa soạn đi ra ngoài thì chợt hiểu ra mọi chuyện. Hắn biết ngay, đôi mắt sáng như đuốc và thần kinh radar của hắn đã nhận ra có gì đó không thích hợp giữa Kỳ Niên và Tuân Lan khi đang quay <Dung Trang> rồi.
"Đi hẹn hò à?" Lưu Phi biết rõ còn cố hỏi.
Tuân Lan bị nụ cười của hắn làm cho có chút ngượng ngùng, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như không, "Xem phim, tôi vẫn chưa xem qua phim mình đóng. Bạn nhỏ kia của nhà anh ra ngoài chưa?"
"Vừa mới đi thôi..." Lưu Phi cười nói, "Được rồi tôi cúp máy đây, buổi tối hai người chú ý an toàn."
Tuân Lan cúp máy, cũng mang giày xong, cậu chỉnh lại cổ áo trước gương to ở cửa, đội mũ lưỡi trai lên rồi đi ra ngoài.
Xuống lầu không lâu thì xe Kỳ Niên đã đến.
Dù sao thân phận của bọn họ vẫn hơi đặc biệt, Tuân Lan đặt là suất chiếu đêm, thời gian chiếu là sau mười một giờ nên khi đó cũng không có quá nhiều người xem.
Hai người đi ăn tối trước rồi mới chậm rãi tản bộ đến rạp chiếu phim.
Bọn họ đến vừa đúng lúc, khi đi qua bộ phim bắt đầu check vé vào rạp, Tuân Lan cũng không vội mà đi mua đồ ăn vặt với Kỳ Niên trước.
Ở mấy cửa sổ bán hàng đều có người, Tuân Lan chọn một cửa có ít người xếp hàng, Kỳ Niên đứng bên cạnh cậu. Ngay khi họ vừa xếp hàng, hai cô gái cũng đến mua đồ ăn vặt đứng xếp phía sau Tuân Lan.
Mặc dù cả hai đều đeo khẩu trang và đội nón, nhưng dáng cao chân dài, khí chất rất tốt, dọc đường đến đây người đi đường đi ngang qua đều sẽ nhìn về phía họ, hai cô gái này cũng không khỏi len lén đánh giá.
Tuân Lan không nhìn thấy hai người phía sau, cũng không bận tâm, còn Kỳ Niên lại căn bản không để ý đến xung quanh.
Sau khi hai tay đều cầm đồ ăn vặt, Tuân Lan nhận ra cậu còn chưa lấy vé xem phim ra, bèn nghiêng người sang nói với Kỳ Niên: "Vé ở trong túi tôi, anh lấy đi."
Sau khi Kỳ Niên lấy vé ra, bên cạnh có một cặp đôi vội vàng chạy tới check vé, Kỳ Niên ôm lấy vai Tuân Lan tránh sang một bên. Chờ sau khi cặp đôi này đi qua thì mới đi check vé với Tuân Lan.
Hai cô gái kích động nhìn nhau, một cô trong đó không nhịn được mà cầm chiếc điện thoại đã chuẩn bị sẵn trước lên lén chụp lại cảnh này.
Đóng phim là công việc, còn xem phim là tận hưởng.
Bộ phim chiếu đến phân nửa, đã đến phân cảnh Nhập Tứ ám sát nam chính.
Trên thực tế, Nhập Tứ không hề có ý định giết nam chính, mà sau khi nam chính rời khỏi tổ chức thì vẫn luôn đang tìm kiếm một nơi yên bình. Nhưng trong mắt Nhập Tứ, trên thế giới này không hề có nơi an bình thực sự, trong thời loạn thế, phân tranh ở khắp mọi nơi, an bình thực sự chỉ có một chữ chết.
Cho nên, lần này Nhập Tứ đi là đi tìm kiếm sự giải thoát.
Kết thúc cuộc ám sát này, cổ Nhập Tứ bị một lưỡi dao sắc bén cắt ra một đường máu, hắn ngửa mặt ngã xuống, vài chiếc lá trúc khô vàng tung bay, nước mưa rơi trên mặt. Camera quay từ trên cao, là đôi mắt của Nhập Tứ từ nhẹ nhõm đến vô hồn.
Ánh sáng nhấp nháy của màn hình phim in trên mặt Kỳ Niên, khi quay cảnh này là anh quan sát toàn bộ quá trình.
Lúc đó nhân viên êkip bên cạnh cầm ống nước tạo mưa nhân tạo, những giọt nước từ trên cao rơi xuống, Tuân Lan nằm trên mặt đất, bị Dư Quang Huy yêu cầu không được nhắm mắt, tốt nhất là đến lông mi cũng đừng nhúc nhích.
Điều này thật sự quá khó thực hiện, nhưng Tuân Lan thử qua hai lần đã thành công, khiến Dư Quang Huy cũng khen cậu tận mấy lần.
Nhưng bọn họ cũng không biết rằng từ sau khi Tuân Lan nhận được kịch bản và biết có một cảnh như vậy, cũng đã từng tưởng tượng ra cảnh tượng khi Nhập Tứ chết. Vậy nên mỗi tối trước khi phim bắt đầu quay, cậu đều sẽ dành thời gian rất lâu ở trong phòng tắm, bật vòi hoa sen và mở to mắt, để bản thân từ từ thích nghi với cảm giác mưa rơi vào mắt.
Cũng không có gì ngạc nhiên khi Tuân Lan là một người được khen ngợi nhiều nhất trong bộ phim này, nhiều người đã xem phim đều bày tỏ rằng họ rất ngạc nhiên trước khả năng diễn xuất của Tuân Lan.
Mấy năm nay, chỉ cần là người thường xuyên chú ý đến Tuân Lan đều có thể thấy được sự tiến bộ của cậu về mặt kỹ năng diễn xuất, trong kỳ nghỉ hè <Dục Bình Lan> và <Manh Phi Giá Đáo> được phát sóng, diễn xuất của Tuân Lan đều rất tự nhiên và đã có thể dễ dàng khiến mọi người đồng cảm.
Nhưng vì ngoại hình của cậu quá xuất sắc nên rất dễ làm mọi người chỉ chú ý đến ngoại hình mà bỏ qua kỹ năng diễn xuất của cậu. Nhưng lần này, với vai diễn Nhập Tứ trong <Tìm>, Tuân Lan đang đi trên con đường làm diễn viên cuối cùng đã chính thức lọt vào trong mắt công chúng.
Ngay cả một nhà phê bình phim nào đó nổi tiếng là miệng độc sắc bén cũng khẳng định kỹ năng diễn xuất của Tuân Lan và cho biết mình rất mong chờ nhiều tác phẩm của cậu hơn nữa.
Nhưng một bộ phim chiếu rạp không có khả năng được người yêu thích 100%, <Tìm> cũng vậy, và mọi người cũng vậy.
Cũng vẫn còn rất nhiều bình luận nói Tuân Lan bình hoa, nhưng những bình luận này không đáng kể.
Điều duy nhất khiến Kỳ Niên không thoải mái là vào đêm đầu tiên bộ phim chiếu, anh nhìn thấy có người trên Weibo ghép couple Tuân Lan và Mâu Việt Bân và cắt ghép hai người thành một cặp trong một video.
Là một người mỗi ngày dạo super topic "NL", còn là N chính chủ, Kỳ Niên lục lọi super topic mà không tìm thấy bất kì video nào của anh và Tuân Lan, thế nên đã đăng câu hỏi trong super topic.
Có người nói với anh rằng người theo NL bọn họ quá ít, thái thái sản xuất đồ ăn lại càng ít, hiện tại dường như cũng vẫn chưa có thái thái biết chỉnh sửa video nào phát hiện ra cặp bảo vật này. Sau đó người kia còn an ủi anh, nói là đợi <Dung Trang> được lên sóng là ok rồi, ngày tháng chịu đói không lâu nữa, nhịn một chút.
Phía sau bộ phim đã hết cảnh có Tuân Lan, sự chú ý của Kỳ Niên đã không còn trên phim nữa. Anh thay đổi tư thế ngồi, dựa vào tay vịn bên trái, bởi vì bên đây gần với Tuân Lan hơn. Khi làm việc này, thật ra trong lòng Kỳ Niên cũng không phải cố ý mà anh chỉ vô thức lựa chọn ở vị trí gần Tuân Lan nhất thôi.
Người bên cạnh cũng hơi di chuyển, Tuân Lan dựa vào tay vịn bên phải, lại lần nữa kéo gần khoảng cách của hai người.
Giọng nói của Tuân Lan vang lên bên tai anh, "Khi phim của anh lên sóng thì anh nhớ mời tôi đi xem nhé."
Đây là tín hiệu hứa hẹn, trong ánh sáng lờ mờ, Kỳ Niên đáp: "Được..."
Đến khi bộ phim kết thúc thì đã gần hai tiếng trôi qua.
Hai người đi toilet một chuyến.
Bồn rửa tay của rạp chiếu phim được bố trí bên ngoài, nam nữ dùng chung.
Khi Tuân Lan đang rửa tay, có một cô gái từ phía bên kia đi ra để rửa tay, khi nhìn thấy Tuân Lan, dường như cảm thấy là một anh chàng rất đẹp trai nên nhìn nhiều mấy lần qua gương.
Tuân Lan vô tình ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt của cô gái trong gương, động tác rửa tay của cô gái kia chững lại rồi nhìn cậu đăm đăm.
Tuân Lan cúi đầu kéo thấp vành nón xuống.
Khi cậu xoay người đi, cô gái đó đột nhiên kêu lên: "Tuân Lan? Anh có phải Tuân Lan không?"
Cô gái đó thấy cậu phủ nhận thì ngược lại cô hơi sững sờ.
Lúc này đang lúc bộ phim kết thúc, có rất nhiều người tới toilet, cũng có rất nhiều cô gái. Giọng nói vừa rồi của cô gái không nhỏ nên khiến vài cô gái khác đi ra nghe thấy, các cô nói: "Lan Lan nào thế?"
Giọng điệu rất thân quen, mấy cô gái này có vẻ là biết nhau.
Tuân Lan đã nhanh chóng đi ra ngoài, nghe thấy cô gái phía sau nói: "Mình cảm thấy hình như mình nhìn thấy bé cưng Lan..."
"Cục cưng Lan?!"
"Ahhh cục cưng Lan ở đâu thế?"
"Chị em cậu lừa mình đúng không, sao mà bé cưng Lan có thể ở đây được?"
Tuân Lan vừa mới hội hợp với Kỳ Niên ở bên ngoài, phía sau đã vọng đến tiếng bước chân lộn xộn, Tuân Lan ngoái đầu lại thoáng nhìn thì thấy nhóm nữ sinh kia đang đứng đó nhìn cậu với đôi mắt tỏa sáng, như thể đang xác định điều gì đó.
Tuân Lan chợt thấy không ổn, kéo Kỳ Niên nói: "Đi mau, tôi bị nhận ra rồi."
Quả nhiên, một tiếng hét nhanh chóng vọng đến từ phía sau: "Ahhh là bé cưng Lan thật kìa, đôi mắt này dáng người này đánh chết tôi cũng nhận ra!"
Những tiếng hú hét này nhanh chóng kinh động những người khác trong rạp chiếu phim, nhưng cũng may lúc này đã hơn một giờ sáng nên không có nhiều người lắm. Tuân Lan kéo Kỳ Niên bước vào thang máy trước khi nhóm cô gái đuổi kịp, thang máy đi xuống tầng một, sau khi cửa thang máy mở ra hai người cũng không dừng lại mà tiếp tục bước nhanh ra ngoài, lúc đi ra cửa thì nhóm cô gái đã đi ra từ một thang máy khác.
Hai người lại cất bước chạy, vòng qua một chỗ ngoặt, hai người mới trốn vào một nơi đèn đường không thể chiếu tới mà dừng lại để trốn. Sau đó nhìn nhóm các cô gái lật đật chạy đến và đuổi theo theo một hướng khác.
Mãi cho đến khi không nghe thấy bất kì động tĩnh gì thì Tuân Lan mới thở phào nhẹ nhõm, không ngờ cậu cũng có một ngày bị người ta dí theo như thế này.
Chạy được một lúc, nhịp thở của Tuân Lan vẫn còn hơi hổn hển, vừa rồi chạy nhanh quá, Tuân Lan hỏi: "A Niên, anh có sao không?"
"Không sao..." Giọng nói trầm thấp của Kỳ Niên truyền đến từ hướng phía trên Tuân Lan một chút, hơi thở nóng bỏng khi nói chuyện vừa vặn quét qua tai cậu.
Cả người Tuân Lan hơi run lên, giờ cậu mới nhận ra tư thế bây giờ giữa cậu và Kỳ Niên hơi sai sai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT