Hai tiếng thú gầm vang vọng trong không gian, sóng âm khủng khiếp khiến cậu chấn động đến mức đầu óc căng trướng.

Kim Long tản ra thần uy vô thượng, liếc nhìn Tiểu Kha bằng hai con mắt to như cối xay.

Hoả Phượng ở phía bên kia được bao phủ trong ngọn lửa đỏ rực, cũng đang đánh giá con người nhỏ bé này.

Hai con thần thú cùng lúc bay lên trời và bay lượn quanh cậu bé.

Sau đó, Kim Long há miệng phun ra một giọt máu vàng, còn Hỏa Phượng thì mở miệng phun ra một giọt máu đỏ.

Hai giọt máu lập tức thấm vào cơ thể cậu bé.

Trong lúc Tiểu Kha choáng váng thì đột nhiên bị uy áp ngập trời làm cho chấn động mà ngất đi, ý thức lại rơi vào bóng tối...

Nhìn thấy cậu bé bất tỉnh và ngã xuống đất, hai đại thần thú phun ra sóng ánh sáng bao bọc lấy cậu.

Tiểu Kha ngất xỉu trên mặt đất bị một lực nhẹ nhàng nâng lên, chậm rãi ngồi xếp bằng trong hư không.

Một luồng khí tức cổ xưa và thần thánh tỏa ra từ cơ thể cậu, linh khí màu xám đen bao quanh cơ thể cậu.

Trong cơ thể, chất lỏng linh khí màu trắng sữa ban đầu đã chuyển thành màu xám đen.

Hai giọt máu của thần thú lơ lửng trong đan điền, lần lượt chiếm giữ hai bên đan điền.

Không biết qua bao lâu, Tiểu Kha mới từ từ mở mắt.

Thứ hiện ra trong tầm mắt là trần nhà trắng xóa và đôi mắt lo lắng của ba chị gái.

Phát hiện em trai cuối cùng cũng đã tỉnh, Vương Tư Kỳ lập tức đi đến bên cậu hỏi.

"Em trai cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào khó chịu không?” Hương thơm sảng khoái truyền đến, Tiểu Kha ngơ ngác nhìn Vương Tư Kỳ. Có lẽ đã lâu không nghỉ ngơi nên đôi mắt cô đỏ ngầu, sắc mặt hốc hác.

Hai chị gái còn lại cũng không khác mấy, ai nấy đều đang nhìn cậu đầy lo lắng.

Trong lòng Tiểu Kha nóng lên, vui vẻ nói với ba chị gái. "Chị ơi, em không sao hết. Em rất khỏe đó."

Nói xong, cậu ngồi dậy nhảy ra khỏi giường, mỉm cười ngọt ngào với ba người.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ba cô gái cuối cùng cũng buông bỏ được lo lắng. "Khụ!"

Một tiếng ho khan lạnh lùng của người đàn ông vang lên ngoài cửa, chính là Vương Nhạc Hạo phát ra.

Tiểu Kha nghỉ hoặc nhìn cha, trong lòng có một loại dự cảm không lành.

Quả nhiên, Vương Nhạc Hạo lấy từ sau lưng ra một cây gậy gỗ nhỏ, vẻ mặt âm trầm nói.

"Thằng nhóc thối, sao con dám tới nơi nguy hiểm như vậy? Không nói tiếng nào lại chạy đến căn cứ địch ngủ say, không sợ người khác ăn thịt con sao? Hại cả nhà lo lắng chết đi được, hôm nay ông đây sẽ dạy dỗ con!"

Ông giơ cây gậy gỗ lên và đi về phía Tiểu Kha, vẻ mặt nghiêm túc.

"XíI Bọn họ ăn con được mới là lạ."

Tiểu Kha thấp giọng lẩm bẩm, nhanh chóng núp sau váy Vương Tư Kỳ, ôm chặt đùi chị gái.

Phải nói là chân chị gái trắng nõn, vừa mịn vừa mềm...

Nhìn thấy cha càng ngày càng gần, dường như thật sự muốn đánh mình một trận.

Cậu ngẩng đầu lên, tủi thân làm nũng với chị gái. "Chị, Tiểu Kha sai rồi, cha muốn đánh em, em sợ đau!"

Vương Tâm Như hơi nhếch khóe môi, sau đó không tự chủ được mà cười khẽ.

Vương Nhạc Nhạc đứng trước mặt cha, nhẹ nhàng nói.

"Được rồi cha, con biết cha không nỡ đánh Tiểu Kha mà. Nó đã biết sai rồi, doa nó tí là được..."

Vương Nhạc Hạo lúng túng ho khan hai tiếng, sau đó cất cây gậy đi. Ông quả thực không nỡ đánh đứa con trai quý hoá của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play