Đại quân Hoa Hạ càn quét căn cứ một lượt, càng nhìn càng thấy sợ hãi.
Hơn trăm ngàn xác chết của kẻ thù nằm rải rác khắp căn cứ, vô số tay chân gãy nằm rải rác trên mặt đất.
Binh sĩ may mắn sống sót cũng bị binh sĩ Hoa Hạ bắn chết không thương tiếc.
Ai cũng biết nếu người chiến thắng cuối cùng là quân E thì họ sẽ chỉ tàn ác hơn mà thôi...
Khi một nhóm binh sĩ đang tuần tra thì bất ngờ nhìn thấy một cậu bé năm trên mặt đất.
Nhớ tới mệnh lệnh của Vương Nhạc Hạo, mọi người vội vàng đem cậu bé đến trước mặt ông.
Nhìn thấy đúng là con trai mình, Vương Nhạc Hạo lo lắng kiểm tra, cuối cùng phát hiện...
Sau khi tiêu hao hết linh lực, Tiểu Kha mệt mỏi nhắm mắt lại. Ý thức dần dần chìm vào bóng tối vô tận...
Cậu chỉ cảm thấy linh hồn mình không ngừng rơi xuống, như đang dần chìm xuống đáy biển.
Không biết đã ngủ bao lâu, tưởng chừng chỉ vài phút nhưng cũng tựa như hàng chục năm trôi qua.
Sau khi dần dần tỉnh lại, Tiểu Kha mệt mỏi mở mắt. Cậu tò mò nhìn xung quanh, trong mắt đầy khiếp sợ. "Ể, đây là đâu? Không phải vừa rồi mình đang ở căn cứ à. Sao giờ lại ở đây?"
Tiểu Kha ngạc nhiên khi thấy mình xuất hiện cạnh một cung điện trắng xám uy nghi.
Phía trên cửa, trên biển số nhà có khắc một ký tự đặc biệt, không thuộc bất kỳ thể chữ nào cậu đã học.
Nhưng cậu lại có thể hiểu được loại chữ này, ngoài cửa ghi rõ ràng - thần điện Hỗn Độn!
Bậc thang bên ngoài cung điện cao hơn bậc thang dành cho người trưởng thành, bên cạnh bậc thang có hai bức tượng đá hình các con thần thú trông sống động như thật.
Một pho tượng là thần thú Kim Long, một pho tượng là thần thú Hoả Phượng.
Hai bức tượng đá cao hàng trăm mét, toát ra uy áp thần thánh.
Không biết tại sao, cậu cảm giác bên trong cung điện có một luồng khí tức bí ẩn thu hút cậu, như đang kêu gọi cậu đến đó.
Tiểu Kha nhuq ma xui quỷ khiến bước tới trước, chậm rãi bước tới bậc thềm.
Càng đến gần tượng đá càng cảm nhận được một uy áp khó giải thích, đó là cảm giác kép từ thể xác đến tâm hồn.
Khi cậu dùng tay chạm vào các bậc thang, lực đẩy kịch liệt ngay lập tức đẩy cậu ra xa hơn mười mét.
Sau khi lăn hai vòng rưỡi giữa không trung, Tiểu Kha nặng nề ngã xuống đất.
Cảm giác đau đớn thấu tim khắp cơ thể cậu dường như có thật.
"Sao lại đánh bay tôi? Đó là cái gì, tại sao mình lại cảm thấy... có vẻ quen quen?"
Cậu lẩm bẩm một mình, thở phì phò bước về phía bậc thang. Lần này cậu cẩn thận giơ ngón tay lên và chạm nhẹ vào bậc thang. Giống như lần trước, lực đẩy mạnh mế ngay lập tức đánh bay cậu đi.
Tiểu Kha không chịu thừa nhận thất bại, liên tiếp thử mấy lần, nhưng cuối cùng đều kết thúc trong thất bại.