Hiện trường bỗng lâm vào im lặng.

Anh ta chưa nhận ra điều gì, nếu danh tính của họ bị phát hiện thì hậu quả khó có thể khắc phục. “Hồng Chẩm” thuộc về Cục quản lý siêu nhiên quốc gia, tất cả các nhà ngoại cảm đã đăng ký tham gia đều tương đương với quan chức nhà nước, việc họ vào thôn chẳng khác gì cảnh sát mặc thường phục.

Chăng qua hiện nay những người vô thần chiếm đại đa số dân cư cả nước, việc ủng hộ một cách trắng trợn sự tồn tại của quỷ chắc chắn sẽ gây ra hàng loạt vấn đề, không ai muốn thách thức thế giới quan của họ, cũng không muốn can thiệp vào cuộc sống bình thường của họ.

Giang Ngữ Tình nhanh chóng bình tĩnh lại, cô ấy loại bỏ hết mọi phương án và hỏi đáp án có khả năng nhất: “Anh là người dân thôn Tằm à?”

Người đàn ông nhìn cô ấy một lúc lâu rồi chậm rãi gật đầu.

Giang Ngữ Tình: “Tôi nên xưng hô thế nào đây?”

“Vương Bảo Dân.”

Giang Ngữ Tình thở phào nhẹ nhõm. Trước đây, cô ấy đã liên lạc với trưởng thôn thôn Tằm, trưởng thôn nói sẽ cử Tiểu Vương đến đón họ ở cổng thôn, nhưng người đàn ông này lại lên đến đỉnh núi, anh ta suy nghĩ khá chu toàn.

Sau khi nghĩ thông suốt, Giang Ngữ Tình lại ngẩng đầu nhìn Vương Bảo Dân, cô ấy cảm thấy anh ta thân thiện hơn rất nhiều. Cô ấy cố tình lảng tránh câu hỏi trước đó, thử nói: “Chắc anh đã đợi rất lâu rồi nhỉ, thời tiết lạnh thế này, anh vất vả rồi.”

Ấy vậy Vương Bảo Dân chưa kịp trả lời thì Khương Yếm đã trả lời trước.

“Anh ta vừa đến, không có đợi.”

Tấm lưng cứng ngắc của Giang Ngữ Tình lập tức thả lỏng, tốt quá rồi, không bị lộ thân phận thì sau này cô ấy sẽ tránh được rất nhiều phiền toái, khi quay về cũng dễ ăn nói hơn, cô ấy liếc nhìn Khương Yếm đầy cảm kích. Vương Bảo Dân không trả lời mà chỉ bật đèn pin trong tay lên, quay người đi về phía ngọn núi.

Thời gian không chờ đợi ai, sau khi tạm biệt Giang Ngữ Tình, sáu người theo Vương Bảo Dân đi về phía thôn Tằm.

Đi bộ vào ban đêm là chuyện rất tiêu hao thể lực, cộng thêm đường dốc nên mọi người đều tập trung vào dưới chân, trong khoảng thời gian dài chỉ có tiếng gió và tiếng lá cọ vào nhau. Cuối cùng, Trình Quang không nhịn được mà gọi Vương Bảo Dân: “Anh à, còn bao lâu nữa thì đến nơi?”

“Sắp rồi.”

“Sắp là bao lâu?”

“Sắp rồi.”

Trình Quang muốn hỏi lại, nhưng thấy giọng điệu của Vương Bảo Dân hơi khó chịu nên đành phải bỏ cuộc, cậu cúi đầu tiếp tục đi đường núi.

Tuy nhiên vài phút sau, lại có người không biết nhìn sắc mặt thử hỏi. 

Lần này là Thẩm Hoan Hoan. Cô nàng vừa nắm tay Thẩm Tiếu Tiếu vừa hỏi Vương Bảo Dân: “Cháu có thể hỏi tại sao trưởng thôn lại muốn bọn cháu vào thôn vào ban đêm không?”

Vương Bảo Dân dừng lại, anh ta quay đầu nhìn Thẩm Hoan Hoan: “Quanh năm trong thôn không có người ngoài, có một số thôn dân rất kháng cự người lạ, nếu đến vào ban ngày, còn chưa bước vào thôn thì đã bị đuổi ra ngoài rồi.”

Giọng của Vương Bảo Dân giống như một bánh răng rỉ sét, kêu ken két khiến người ta muốn thông yết hầu của anh ta.

Trình Quang xen vào: “Tôi hiểu rồi. Bây giờ chúng ta tiền trảm hậu tấu* thôi, cứ vào hết đi, đuổi cũng không đi!”

*Tiền trảm hậu tấu (先斩后奏) - Chém trước tâu sau: Thường dùng để ví trường hợp tự ý giải quyết, xong rồi mới báo cáo, không xin ý kiến trước

Vương Bảo Dân nhếch môi, tiếp tục dẫn đường.

Suốt đường không nói lời nào, chỉ có một con đường dẫn đến thôn Tằm, vì ban đêm trên núi ẩm ướt nên đường đi lầy lội, mỗi bước đi đều ăn mòn gót giày. Khương Yếm đi đôi giày leo núi mà Trình Quang mang đến, vì không vừa nên cô bị tụt xuống cuối.

Khương Yếm quay đầu lại, cô nhìn sương trắng trên núi như thể muốn thấu mọi thứ trong sương mù.

“Có cái gì trong sương mù à?”

Có người đột nhiên hỏi.

Khương Yếm quay đầu lại nói: “Không.”

“Em cũng thấy thế, em mới dùng một tấm bùa mà không có tác dụng nên chắc trong sương mù không có gì đâu.” Thẩm Hoan Hoan thở dài: “Không biết là loại quỷ gì đây, hy vọng nó chưa vào thôn gây rối.” 

Khương Yếm: “Chị cũng mong là vậy.”

Thẩm Tiếu Tiếu nhỏ giọng thúc giục: “Đừng nói nhiều nữa, sắp không nhìn thấy cả đoàn rồi.”

Thẩm Hoan Hoan đáp lại một tiếng. 

Ba người bước nhanh hơn, nói là “không nhìn thấy” nhưng thực tế chỉ đuổi theo cách đó vài bước. Tuy nhiên, sương mù quá dày đặc, cách xa hai mét thôi là không nhìn thấy ai. 

Khi mọi người đã kiệt sức, Vương Bảo Dân cuối cùng cũng dừng lại.

“Đến rồi.” 

“Đã đến rồi hả.” Trình Quang thở phào nhẹ nhõm, cậu tiến lại gần Vương Bảo Dân: “Ở đâu cơ, tôi không nhìn thấy thôn.”

Thẩm Hoan Hoan bật đèn pin trong tay lên, nhìn chung quanh: “Ở kia.” 

“Kìa, nhìn những tảng đá bên kia.”

Trình Quang nhìn theo hướng ánh sáng, cậu nhìn thấy một hòn đá có kích thước bằng đầu người nằm cách đó không xa, trên đó có khắc hai chữ "Thôn Trùng" bằng sơn đỏ.

Trình Quảng đọc lên: “Thôn – Trùng?”

Vương Bảo Dân: “Là thôn Tằm, không có người ngoài vào thôn, nếu sơn chảy thì không thể sửa chữa được.”

Trình Quảng gật đầu qua loa: “Được cả được cả, tên gì cũng được. Anh mau dẫn chúng tôi vào thôn đi. Ban đêm tiết trời rất ẩm ướt, đầu gối của thầy không tốt, ban ngày sao có thể giúp các anh xem tằm được?” 

Thẩm Tiếu Tiếu cũng nhớ đến thân phận của mấy người lần này, em phụ họa: “Đúng vậy, thầy của chúng tôi đỉnh lắm, cơ thể cực kỳ đáng giá.” 

Có lẽ cũng lo lắng về tình trạng thể chất của "chuyên gia", bước chân của Vương Bảo Dân rõ ràng nhanh hơn, ngay sau đó, anh ta dẫn mọi người đến ngôi nhà hai tầng ở đầu thôn.

Anh ta đứng ở cửa gõ cửa, nghe thấy giọng nói của một ông lão từ bên trong vọng ra: “Ai vậy?”

“Chú Niên, là cháu đây.”

Cánh cửa được mở ra, một ông lão khoảng sáu mươi bảy mươi bước ra. Ông ta khom lưng, mặc một chiếc áo khoác bông dày màu xanh quân đội, trên tay cầm một ngọn đèn dầu.

“Nhiều người thế à.” Ông ta ho nhẹ một tiếng rồi nhìn về phía sáu người Vương Bảo Dân. 

“Vâng, bọn họ nói nhiều lắm, nói không ngừng suốt cả dọc đường.” Vương Bảo Dân nói.

Trình Quang cảm thấy mình đang bị chỉ trích, hơn nữa còn có bằng chứng.

Ông lão dường như muốn cười, nhưng cơn ho dữ dội đã kìm nén nụ cười của ông ta lại, chỉ còn vẻ ốm yếu trên khuôn mặt.

Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Con Cua Team đăng tải duy nhất trên ứng dụng [t - y - t]

Trời lạnh, sương mù dày đặc, ông ta không nói gì nữa, nhỏ giọng nói: “Tôi là trưởng thôn ở đây, đã lâu chưa có người ngoài vào thôn, tôi chỉ có thể dọn dẹp một phòng, tối đa có thể ở ba người, những người còn lại… Khụ khụ, Bảo Dân, cháu mau đưa họ về nhà nghỉ ngơi nhanh lên.” 

Vương Bảo Dân nhìn sáu người: “Ai đến chỗ của tôi?”

Mọi người nhìn nhau. Một lúc sau, Thẩm Tiếu Tiếu hỏi: “Ông trưởng thôn, trong phòng chỉ có một giường thôi sao?”

Trưởng thôn gật đầu.

Thẩm Tiếu Tiếu đi tới trước mặt Khương Yếm: “Chị, chị đi cùng bọn em nhé?”

Vừa nói, em vừa chỉ vào mình rồi lại chỉ vào Thẩm Hoan Hoan.

Khương Yếm thế nào cũng được: “Được thôi.”

Vì vậy, việc phân chia đã quyết định xong, ba cô gái sống ở nhà trưởng thôn và ba chàng trai sống ở nhà của Vương Bảo Dân.

Trưởng thôn cầm chiếc đèn dầu ọp ẹp, quay người đi về phía căn phòng. Thẩm Tiếu Tiếu vội vàng đi theo, thấy hai người đi quá chậm, em thúc giục hai câu: “Mau lên đi, em đứng đây sắp ngủ được một giấc rồi.”

Sau khi trưởng thôn dẫn ba người về phòng, ông ta dặn họ nhớ đóng cửa sổ vì ban đêm có gió rồi rời đi.

Căn phòng tối om.

Thẩm Tiếu Tiếu mò mẫm bật đèn pin lên, chiếu rọi căn phòng. Căn phòng này đã rất cũ, nghe nói đã được dọn dẹp qua nhưng thực ra các góc và đèn đều đầy mạng nhện, trong phòng bốc lên một mùi khó chịu, giống mùi dầu mỡ chua ngòm của thịt lợn luộc đã để trong một thời gian dài.

“Chị, còn bật đèn không?” Thẩm Tiếu Tiếu nhìn quanh phòng rồi hỏi Thẩm Hoan Hoan: “Không biết chiếc đèn trên đầu này còn dùng được không, cái chụp đèn đã mốc đen rồi.” 

Thẩm Hoan Hoan lắc đầu: “Thôi, người già chắc tiếc tiền điện, vừa rồi còn thắp đèn dầu kìa.” 

Thẩm Tiếu Tiếu nhún vai: “Đúng vậy, ngọn đèn dầu ấy rất có cảm giác của thời đại.” 

Nói xong, ba người lại dùng đèn pin nhìn tổng thể căn phòng, sau khi phát hiện không có gì bất thường, Thẩm Tiếu Tiếu liền ngáp một cái rồi ngồi lên giường. 

Thẩm Hoan Hoan: “Mau đi ngủ đi, đã khuya lắm rồi.”

Thẩm Tiếu Tiếu đáp lại, em tắt đèn pin, leo lên giường, nép sát vào tường. Em nhường chỗ cho hai người: “Em không chịu nổi nữa rồi nên ngủ trước đây.” 

“Các chị nên đi ngủ nhanh đi.”

Có lẽ vì thật sự buồn ngủ lắm rồi, sau khi vùi vào góc tường, Thẩm Tiếu Tiếu lập tức im bặt. Thẩm Hoan Hoan bất lực bước tới, đắp chăn cho Thẩm Tiếu Tiếu rồi tắt livestream.

Sau khi làm xong những chuyện đó, cô nàng nhìn Khương Yếm, thảo luận: “Chị ngủ ở phía ngoài cùng có được không? Tiếu Tiếu ngủ không ngoan, rất hay đá người.”

“Được.” Khương Yếm gật đầu.

Hai người tắm rửa trong bóng tối một lúc rồi lần lượt lên giường.

Khương Yếm vừa nằm xuống, một cơn gió mạnh thổi qua bên ngoài ngôi nhà, không biết là có thứ gì đó bị thổi bay phát ra tiếng cọt kẹt. Cô nhìn qua khe hở của tấm rèm cửa thì thấy một vùng trắng trải dài như tuyết.

Cũng giống màu da của hai chị em sinh đôi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thẩm Hoan Hoan không ngủ được, cô nàng lật người hai lần, mở điện thoại ra, thông qua màn hình điện thoại ánh sáng yếu ớt nhìn xung quanh, kết quả cô nàng lại phát hiện Khương Yếm đang nhìn mình.

Cô không chớp mắt, như thể đang nhìn vào một điều gì đó mới lạ.

Thẩm Hoan Hoan nhỏ giọng nói: “Chị đang nhìn cái gì thế?”

Khương Yếm: “Màu da của em rất giống những bông tuyết.”

Thẩm Hoan Hoan đánh giá vẻ mặt của Khương Yếm, nhẹ nhàng nói: “Tên của phòng livestream của em và Tiếu Tiếu tên là Bạch Hóa*.” Nói xong, cô nàng đột nhiên mỉm cười rồi nói: “Em rất thích tuyết, cảm ơn chị.”

*Bạch Hóa: hay còn gọi là bệnh bạch tạng

Vẻ mặt của Khương Yếm vẫn không thay đổi: “Không có gì.”

Thẩm Hoan Hoan hơi chột dạ mím môi: “Không dọa đến chị là được.” Cô nàng nhỏ giọng hỏi Khương Yếm: “Chị mới đăng ký làm nhà ngoại cảm à? Trước đây em chưa từng thấy chị trên trang web.” 

Khương Yếm nghĩ thầm, cô chưa bao giờ đăng ký, cũng không phải là nhà ngoại cảm, nhưng cô vẫn “ừm” một tiếng. 

Thẩm Hoan Hoan: “Tính cách của Tiếu Tiếu vô tư, vốn dĩ chúng ta phải bàn bạc xem nên ngủ thế nào, nhưng em ấy lại chọn góc giường ngủ trước… Lần sau cho chị chọn trước nhé.”

Khương Yếm nhìn Thẩm Hoan Hoan: “Ở ngoài cùng chẳng phải dễ chạy hơn à?”

Thẩm Hoan Hoan sửng sốt một lát, một lúc sau mới khẽ cười: “Cũng phải.” 

Sau khi cười, cô nàng nhẹ nhàng thúc giục: “Mau ngủ đi, ngày mai chúng ta sẽ điều tra nguyên nhân làm nơi đây hỗn loạn, mấy ngày này em và Tiếu Tiếu sẽ cố gắng hết sức dẫn chị hành động.” 

Khương Yếm suy nghĩ một lúc, cô định nói bóng gió về cách điều tra, nhưng cô nghe thấy tiếng thở đều đặn từ bên cạnh, cô quay đầu lại thì thấy đối phương đã ngủ rất sâu. 

Khương Yếm cũng nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Nửa giờ sau, Khương Yếm đột nhiên mở mắt.

Có lẽ vì ban ngày ngủ quá nhiều nên cô ngủ không sâu, ấy thế ngay lúc nãy cô nghe thấy tiếng nước.

Lúc đầu, âm thanh giống như tiếng dòng suối chảy trong núi, nhưng khi ngày càng có nhiều kênh nước, dòng suối dần chia thành vô số nhánh nhỏ hơn, cuối cùng đến một điểm nào đó, nó lặng lẽ rơi xuống đất.

Tí tách.

Để tham gia chương trình này, Khương Yếm đã đọc một số tiểu thuyết kinh dị, cô dường như nghĩ ngay đến câu chuyện “Con chó trên trần nhà.”

Người phụ nữ ở nhà một mình sợ hãi giơ tay xuống dưới gầm giường vì tiếng nước không thể giải thích được vào ban đêm. Mỗi lần con chó mà cô ta yêu quý liếm liên tục vào lòng bàn tay của cô ta, người phụ nữ cảm thấy vô cùng thoải mái, tuy nhiên, ngay sáng hôm sau, cô ta nhìn thấy con chó đã khô cạn máu bị treo cổ trên trần nhà. 

Vậy tiếng nước bây giờ cũng là máu?

Ánh mắt của Khương Yếm từ từ xoay chuyển, sương mù ngoài cửa sổ đã tan đi, mặt trăng khổng lồ treo trên cành cây cao, ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào căn phòng, mọi thứ trong căn phòng dường như được bao phủ bởi một tấm màn che.

Cô nhìn sang bên trái trước. Thẩm Hoan Hoan và Thẩm Tiếu Tiếu đều nằm trên giường, lồng ngực phập phồng đều đặn, hiển nhiên vẫn còn sống.

Vì thế tiếng nước không phải là máu của họ.

Vậy có “con chó” nào trốn dưới gầm giường không?

Khương Yếm im lặng một lúc, cô thò tay xuống gầm giường.

“...”

Quả nhiên là có.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play