Sau khi trả lời xong tin nhắn của tổ chương trình, Khương Yếm nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ.
Lúc cô mở mắt ra lần nữa thì đã là bốn giờ chiều.
Khương Yếm bị tỉnh giấc bởi tiếng khóc.
Có lẽ là do vừa hóa hình không lâu, cũng có lẽ chỉ đơn thuần là do cái cảm giác mệt mỏi lúc sang mùa mang lại nên mấy ngày nay Khương Yếm thấy mình rất thích ngủ.
Cô nhìn đồng hồ rồi trở mình định ngủ tiếp, nhưng ai mà ngờ bên ngoài cửa sổ lại càng lúc càng ồn ào hơn, tiếng khóc vang lên không ngừng, hòa vào đó là tiếng mắng chửi và tiếng can ngăn.
Do không thể nào ngủ tiếp được nên Khương Yếm khó chịu đi tới định đóng cửa sổ lại, nhưng vừa đến bên cửa sổ cô bèn dừng động tác lại.
Hai người đang khóc bên ngoài cửa sổ lại là hai người mà cô từng gặp.
Một người là cô gái trong cặp đôi tối qua, còn một người là bé gái đứng xếp hàng sau cô sáng nay.
Cô gái đang siết lấy bả vai của đứa bé và lắc mạnh không ngừng, vẻ mặt của cô ấy sụp đổ, những giọt nước mắt rơi lã chã và chẳng thể nói được lời gì. Còn đứa bé rõ là đang đau vì bị cô gái siết chặt, đôi vai của em co quắp lại, em cứ lắc đầu và khóc mãi.
“Em, em xin lỗi, hức hức, em xin lỗi chị…”
Có lẽ là vì đã khóc quá lâu nên giọng nói của em trở nên khàn đặc. Mẹ của em đứng bên cạnh, cô ấy vươn tay ra mấy lần nhưng không biết vì sao mỗi lần lại hạ tay xuống, mãi mà không dám giải cứu con gái mình khỏi bàn tay của cô gái.
Mọi người xung quanh đều đang trách móc bé gái:
“Thấy người ta rơi xuống hồ cũng không biết gọi người lớn tới giúp, chỉ biết đứng nhìn cậu ấy chết đuối?”
“Mẹ mày dạy mày kiểu gì thế hả? Mày nhỏ tuổi không thể xuống cứu thì cũng phải kêu to để cứu giúp người ta chứ!”
“Rõ ràng là một mạng người… Haiz trẻ tuổi như vậy, vừa mới đính hôn nữa… Haiz…”
Khương Yếm nhìn xung quanh và hiểu chuyện gì đang xảy ra ngay. Khu dân cư này vốn dĩ được mở rộng và cải tạo dựa trên một vườn hoa trong thành phố. Trong vườn hoa có một cái hồ, cư dân nơi đây thấy hồ đẹp nên không cho công nhân lấp nó đi. Mà lúc này bên bờ hồ, có một chàng trai đang nằm trên mặt đất, toàn thân hắn ta ướt đẫm, nơi lồng ngực không có biểu hiện của sự hô hấp, chỉ có ba vị bác sĩ đang cúi xuống dọn dẹp thiết bị.
Rõ là chàng trai đã chết rồi, không thể cứu được nữa.
Cô gái gần như sụp đổ hoàn toàn. Cô ấy siết lấy đứa bé còn cao chưa đến eo mình: “Khóc khóc, mày chỉ biết khóc, sao lúc Trần Hà rơi xuống nước mày không khóc to như thế đi?”
“Đây là hành vi cố ý giết người, chính mày đã hại chết Trần Hà!”
Người mẹ cúi đầu với cô gái liên tục: “Là do tôi không dạy được con bé, tôi xin lỗi cô, tôi biết cô chắc chắn sẽ không tha thứ cho con gái tôi, là lỗi của tôi, tôi đã không dạy con bé cách xử lý khi gặp tình huống này như thế nào, lúc đó con bé đã bị dọa sợ…”
Thế nhưng cô gái lại không chấp nhận lí do thoái thác này. Sau khi báo cảnh sát, cô ấy nắm chặt lấy cổ tay bé gái và kéo em đến bên bờ hồ.
Nhưng chuyện này đâu thể lấy mạng đổi mạng được. Nhìn thấy cô gái đang dần mất đi lý trí, mọi người trong khu dân cư khẽ thở dài và vội vàng ngăn cô ấy lại.
Lúc lâu sau, cô gái cuối cùng cũng buông bàn tay đang giữ chặt bé gái ra.
Hướng Tình vội vàng ôm đứa nhỏ vào lòng. Như thể đã tìm được chỗ dựa, đứa nhỏ xinh xắn bỗng bật khóc thật to.
Tiếng khóc rất thê lương, đau đến xé gan xé lòng, như thể cô bé đã phải chịu một nỗi oan ức rất lớn. Ánh mắt của Hướng Tình ánh lên sự thương xót, nhưng lúc này cô ấy không thể an ủi đứa con gái của mình được bởi cô ấy còn phải động viên cô gái vừa mới mất người yêu kia nữa.
Cô ấy ngồi xổm bên cạnh con gái, cứ để con bé khóc cho đến khi nào em mệt thì thôi.
“Chi Chi, con nói cho mẹ biết, tại sao con không kêu cứu giúp anh trai?”
Đứa nhỏ khóc đến mức không thể nói được rõ ràng, em lắc đầu lia lịa: “Chi Chi không nhớ nữa.”
Hướng Tình hơi sốt ruột: “Vậy con còn nhớ cái lần chó con rơi xuống nước không? Lúc đó con lo lắng đến mức chạy khắp nơi tìm người giúp kia mà, vậy tại sao lần này con lại không đi tìm người giúp anh trai?”
Nhờ có giác quan thứ sáu nhạy bén, Hướng Tình chợt cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng. Mặc dù Chi Chi còn nhỏ nhưng con bé vẫn luôn rất ngoan ngoãn, cũng có tinh thần giúp đỡ người khác, sao lại có thể đứng trơ mắt nhìn một người từ từ chết chìm mà chẳng nói một câu nào cơ chứ?
Chi Chi nắm chặt lấy tay áo của mẹ, sụt sịt nước mũi không ngừng. Hướng Tình thấy vậy cũng không đành lòng bèn lấy khăn giấy ra nhẹ nhàng lau mặt cho đứa nhỏ.
“Mẹ ơi…”
Hướng Tình đáp lại một tiếng, Chi Chi ngẩng đầu nhanh chóng nhìn mẹ một cái, nhỏ tiếng thút thít: “Hức hức, con xin lỗi mẹ, lần sau con nhất định sẽ không khó chịu nữa.”
“Khó chịu?” Hướng Tinh nghĩ là do ban nãy Chi Chi bị cô gái kia kéo đi nên khó chịu, nhưng ai mà ngờ sau khi nói ra lời này, Chi Chi đột nhiên vén áo lên để lộ ra cái bụng nhỏ trắng nõn mịn mà.
Trên đó in hằn một vết đỏ lớn cỡ bàn tay.
Hướng Tình đau lòng cực kỳ: “Là do ban nãy con bị chị gái véo à?”
Chi Chi lắc đầu: “Là anh trai…”
Hướng Tình: “Cái gì?”
Người dân xung quanh đang bàn tán xôn xao nghe vậy cũng rơi vào im lặng.
Chi Chi cúi đầu, những giọt lệ vương đầy trên mi mắt em: “Ban nãy Chi Chi đang chơi với kiến nhỏ bên bờ hồ, anh trai nói muốn chơi trò chơi bí mật, muốn gãi ngứa cho nhau. Nhưng tay anh ấy cứng lắm, cứ bóp eo Chi Chi mãi, anh ấy để Chi Chi ngồi lên đùi anh ấy, khó chịu lắm, con không muốn chơi nữa, thế là anh trai tức giận rồi nhắm mắt lại, sau đó đi đứng không cẩn thận nên rơi xuống nước nữa.” ( truyện trên app T Y T )
“Chi Chi cũng buồn lắm, Chi Chi không muốn nói chuyện.”
Đứa nhỏ vẫn còn đang học mẫu giáo hiển nhiên không hiểu hành vi mà Trần Hà làm là gì, nhưng theo bản năng, em cảm thấy khó chịu nên mới không giúp Trần Hà kêu cứu.
Hướng Tình im lặng lúc lâu, sau đó đứng dậy.
Giọng nói của Chi Chi ban nãy tuy nhỏ nhưng cũng đủ để mọi người xung quanh đều nghe thấy rõ, hiểu nhiên cũng bao gồm cả bạn gái của Trần Hà. Môi của cô ấy khẽ run run: “Mày, mày nói cái gì?”
“Mày đang nói cái gì vậy?!”
Lúc này Khương Yếm đã không còn thấy mệt mỏi nữa, cô ngồi trên ban công, cong môi và nhìn đám người ồn ào ở phía dưới.
Do bạn gái của Trần Hà đã báo cảnh sát trước đó nên lúc này đây tiếng còi cảnh sát đang vang lên inh ỏi, hai viên cảnh sát được huấn luyện bài bản nhanh chóng chạy đến hiện trường.
Giang Thành được xây dựng cạnh bờ sông nên mỗi năm đều sẽ xảy ra rất nhiều vụ tai nạn chết đuối. Những vụ tai nạn chết đuối thông thường vốn dĩ không cần phải gọi cho cảnh sát, chỉ cần gọi 120 xác nhận cái chết sau đó để nhà tang lễ đưa đi thôi. Nhưng lần này, bởi vì người báo án nói là “bị sát hại” nên mọi chuyện tức khắc trở nên khác biệt. Cảnh sát đi đến bên cạnh Trần Hà và kiểm tra qua thi thể một lúc.
Mũi, miệng, quần áo và đồ dùng hàng ngày, đến khi kiểm tra tới chiếc túi quần của Trần Hà, đột nhiên có một chiếc dây buộc tóc màu hồng rơi ra.
Trên chiếc dây buộc tóc có gắn hình thỏ con, đôi mắt thỏ con được đính bằng hai viên đá quý màu đỏ, trông rất đẹp và tinh xảo.
Một viên cảnh sát nhanh chóng nhặt dây buộc tóc lên, đưa cho đồng nghiệp: “Cậu nhìn cái này xem, có giống không…”
“...”
Hai người họ nhìn nhau, có thể thấy rõ được sự ngạc nhiên trong đôi mắt đối phương.
Lúc này, trong đám đông vây quanh đột nhiên có người “ơ” một tiếng, những người khác đều nhìn về phía anh ấy.
Người đó gãi đầu: “Là cô bé đó, cô bé người mẫu chết bên bờ sông ngày hôm qua, tin tức nói lúc ra ngoài cô bé có buộc tóc bằng dây buộc tóc màu hồng gắn hình con thỏ, nhưng lúc tìm thấy thi thể thì cô bé ấy lại xõa tóc…”
“...”
“...”
“Cô bé trên tin tức đó… Tên là Hiểu Hiểu nhỉ? Hình như là tầm tám chín tuổi.”
“Đây là ấu dâm hả?”
“Chưa chắc, có khi là vì không dám động tay động chân với phụ nữ trưởng thành nên mới chuyển mục tiêu sang các bé gái xinh xắn…”
“Chị gái trách oan em rồi, xin lỗi em, em muốn ăn gì không?”
“Mấy loại dâm ô này đúng là đáng chết mà, không đáng được cứu!”
“Suỵt, cũng có thể không phải do Trần Hà, vẫn chưa có kết luận mà.”
Tất cả mọi người đột nhiên im bặt, họ lặng lẽ nhìn nhau, không hẹn mà cùng tránh xa thi thể của Trần Hà.
Bạn gái của Trần Hà vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc dây buộc tóc. Cô ấy chắc chắn là mình chưa từng nhìn thấy chiếc dây buộc này, hơn nữa cô ấy còn để tóc ngắn, không thể nào là đồ mà Trần Hà mua cho cô ấy được, chưa kể hôm trước Trần Hà đi đêm đến rạng sáng mới về nhà…
Toàn thân cô gái run rẩy, đôi chân mềm nhũn rồi ngã khuỵu xuống đất.
Tất cả mọi người đều im lặng, vẻ mặt ai nấy cũng rối bời như nhau, thi thể của Trần Hà bỗng chốc trở thành một thứ gì đó rất dơ bẩn trong mắt họ.
- Chuyển ngữ bởi Con Cua Team - t-y-t
Nụ cười trên khóe môi Khương Yếm chợt nhạt nhòa, cô thôi không nhìn nữa rồi bước trên sàn nhà. Sàn nhà bây giờ đang tỏa ra hương thơm dịu nhẹ của hoa cỏ, còn mùi hương của thứ dầu kia đã gần như tan biến cùng với dục vọng và sinh mệnh của người đàn ông kia.
Nguyên nhân dẫn đến cái chết của Trần Hà là nằm ở cô, nhưng Khương Yếm lại chẳng thấy áy náy chút nào.
Cô chỉ giết chết dục vọng của Trần Hà mà thôi.
Chỉ vậy mà thôi.
Năng lực của Khương Yếm thật ra không phải là giết người thông qua việc giết chết dục vọng của họ. Dục vọng của con người vốn dĩ là vô hạn, cho dù có bị giết chết cũng sẽ tái sinh lại nhanh chóng.
Nhưng những dục vọng mà Khương Yếm giết chết mỗi lần tái sinh đều sẽ mang theo nỗi đau như dao cứa vào tim, khiến người ta sống không bằng chết.
Vậy nên chỉ là do sức chịu đau của Trần Hà quá kém, không chịu được khoảng thời gian mà dục vọng tái sinh mà thôi.
Nhưng điều này có thể trách cô sao?
Khương Yếm không cảm thấy vậy.
Ai bảo Trần Hà cứ đi nhìn rồi đi sờ soạng cơ thể bé gái chứ?
Ai bảo Trần Hà không kiểm soát được dục vọng thể xác chứ?
Vậy nên nếu chết cũng chỉ có thể trách bản thân hắn ta.
Cơn buồn ngủ lại ập tới, Khương Yếm bèn ngả mình xuống ghế sô pha và tiếp tục giấc ngủ còn dang dở.
Đến bảy giờ hai mươi phút tối, Khương Yếm lại bị đánh thức lần nữa, nhưng lần này là do chiếc đồng hồ báo thức mà cô đã đặt sẵn trước đó.
Khương Yếm đứng dậy đi vào phòng ngủ để sắp xếp hành lý. Cô gấp gọn váy áo với ba màu chủ đạo là đỏ, trắng và đen rồi đặt nó vào trong vali, tiếp đó là những đồ dùng vệ sinh cá nhân và cuối cùng là hai đôi giày cao gót.
Người của Cục quản lý siêu nhiên không được phép mang theo dao kéo khi thi hành nhiệm vụ, giày cao gót cũng có thể dùng để giết người, muốn đá gãy cổ hay giẫm nát xương đều rất thuận tiện.
Một mảng tối đen bao trùm bên ngoài cửa sổ, những hạt mưa nhỏ li ti đang rơi tí tách và hình như chúng không có ý định dừng lại bây giờ.
Cho đến hiện tại đã qua bốn mươi phút, Khương Yếm tính thời gian rồi cầm chiếc ô màu đen đi ra ngoài. Mưa không lớn nên việc đi lại cũng không quá khó khăn. Khương Yếm vừa tính toán thời gian vừa đi chậm ra ngoài khu dân cư, những hạt mưa rả rích rơi trên những khóm hoa ven đường khiến chúng khẽ rũ xuống. Đi được tầm bảy tám phút, Khương Yếm bước qua cánh cổng của khu dân cư.
Bên ngoài cổng đặt hai, ba chiếc vòng hoa tang đang lặng lẽ đứng dựa vào nhau dưới cơn mưa.
Bạn gái của Trần Hà cúi đầu đứng một bên. Mặc dù phía cảnh sát vẫn chưa đăng tin lên khắp mạng xã hội nhưng dựa theo thông tin nhận được từ một phút trước, Trần Hà đúng là một tên tội phạm dâm ô thật. Hắn ta theo đuổi và lạm dụng những người mẫu trẻ em và việc hắn ta sa chân rơi xuống nước cũng là chuyện đã được định trước.
Bây giờ ác giả ác báo, chết đuối đổi lại chết đuối, Trần Hà chết là đáng. Mặc dù cô ấy cảm thấy buồn vì đã lãng phí mất mấy năm của mình cho Trần Hà, nhưng cô ấy cũng biết bản thân nên cảm thấy may mắn.
Cô ấy mới chỉ đính hôn với Trần Hà, tương lai sau này vẫn có thể tốt đẹp hơn.
Nghĩ đến đây, cô gái khẽ thở dài.
Cũng nên đi xin lỗi đứa nhỏ ấy thôi.
Lúc đó cô ấy không biết rõ ngọn ngành sự việc nên đã quá hung dữ với một đứa bé rồi.
Lúc đi ngang qua Khương Yếm, cô ấy còn khẽ gật đầu với người phụ nữ lạ xinh đẹp này.
Gió thổi càng lúc càng lớn khiến những vòng hoa lảo đảo xiêu vẹo, những bông hoa giấy phát ra tiếng loạt soạt không ngừng nghỉ, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi tất cả chúng đều nghiêng ngả rồi rơi rải rác trước mặt Khương Yếm.
Chiếc xe bus mang biển số Giang F17995 đang réo còi inh ỏi ở cách đó không xa, Khương Yếm mỉm cười cất bước đi qua đó.
Chiếc vòng hoa màu trắng viết hai chữ “Trần Hà” bị giày cao gót giẫm nát không thương tiếc, từ từ trầm mình vào trong vũng bùn xi măng nhơ nhuốc.
Nó giống như Trần Hà vậy.
Đê hèn bẩn thỉu, bị chết chìm lại chẳng được ai quan tâm.